Uy, Tiềm Trứ Ba

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: đam mỹ, võng du bàn phím, oan gia, hài Biên tập: Lawliet C Nhân vật chính: Mục Dương (Đi trốn đây/Im lặng là vàng), Lê Khải (LK) Ai chơi game cũng đã từng bị đánh lén. Mục Dương chính là tự  …
Xem Thêm

Chương 23: Khách tới chơi
Sau này, Mục Dương vẫn thường nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Mạnh Kiệt, mà cứ mỗi lần như vậy liền khiến cậu rầu rĩ không thôi, vì cái gì chính mình khi ấy lại lép vế như vậy chứ!?

Ngày đó, cậu đangthu dọn toàn bộ đồ đạc ở chỗ Lê Khải trở về nhà mình, chợt nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Mỗi tiếng gõ cách nhau khá lâu, làm cho người ta cảm thấy, dường như người bên ngoài tựa hồ có chút do dự.

Mục Dương nhìn nhìn đồng hộ, hiện tại mới hơn một giờ chiều, người gõ cửa hẳn không phải Lê Khải, hơn nữa bản thân hắn cũng đã có chìa khóa, vậy là ai đây? Ôm đầy bụng thắc mắc, cửa vừa mở ra liền phát hiện đó là một người thanh niên xa lạ.

Dung mạo tinh tế của đối phương vừa lộ ra liền khiến cậu nín thở. Gương mặt tuấn mỹ thâm trầm, trong ánh mắt man mác chút u buồn, dáng người thon dài cao ngất, khí chất cao nhã, trầm tĩnh, nhưng từ trên xuống dưới lại lộ ra vài phần kiêu ngạo cùng xa cách.

Này không phải người thanh niên trong tấm ảnh kia sao?

Hơn nữa, người thật so với trong ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều.

Mục Dương ngẩng đầu quan sát đối phương, ánh mắt có chút ngây ngẩn.

Thật sự đẹp quá.

Thanh niên kia vừa trông thấy Mục Dương, đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, hỏi: “Lê Khải có phải ở đây không?”

Thanh âm của đối phương cũng lạnh như băng.Mục Dương thành thật gật đầu, “Đúng vậy, anh là?”

“Người kia đâu?” Người đàn ông kia bỏ qua Mục Dương, ánh mắt tìm kiếm khắp xung quanh phòng.

Mục Dương ở một bên uốn éo, “Hắn đi làm rồi, anh là bạn của hắn sao?Nếu không, trước cứ vào nhà ngồi đã nhé?”

Đối phương lại đem tầm mắt chuyển đến trên người Mục Dương, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, trong đáy mắt thoáng qua một tia khinh thường, “Cậu là ai?”

“Tôi là hàng xóm của hắn, ở ngay lầu dưới.”

Trả lời xong vấn đề này, Mục Dương cảm thấy chính mình quá ngoan hiền đi, người ta hỏi gì liền đáp nấy. Mà người thanh niên kia ngạo mạn như vậy, mình hễ nói đông, gã liền xả tây, hoàn toàn chẳng có chút tôn trọng nào. Hơn nữa, cậu còn mơ hồ cảm giác được một cỗ địch ý tỏa ra từ đối phương.

Thanh niên kia không đáp lời, lại từ trên cao nhìn xuống cậu, trong đáy mắt tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ đang phân vân không biết có nên tin tưởng những lời này.

Thái độ của Mục Dương đối với người thanh niênkia ngay trong khoảnh khắc đó đột nhiên xấu đi. Cậu nhớ bản thân cùng người này không quen biết, càng chưa từng chọc đến gã, vậy địch ý trên người đối phương từ đâu mà có?

Đối phương vẫn không lên tiếng, Mục Dương cũng lười nói chuyện.Hai người cứ đứng ngay cửa mắt to trừng mắt nhỏ.

Đại khái, thanh niên kia cảm thấy cùng một tên nhóc đứng ngay cầu thang đấu mắt quá sức ngây thơ, cho nên cuối cùng cũng mở miệng, “Tôi là Tiêu Mạnh Kiệt, chờ Lê Khải trở về cậu cứ nhắn lại với hắn có tôi đến, bảo hắn ở nhà chờ, tôi sẽ đến lần nữa.”

Mục Dương thầm nghĩ, này là người gì thế này?Cầu người ta còn bày ra loại thái độ này?

Vừa định châm chọc vài kia, Điểm Điểm bất ngờ từ trong phòng phóng ra, mừng rỡ hướng người thanh niên kia chồm tới, mà đối phương cũng lộ vẻ vui sướиɠ hướng Điểm Điểm gọi to, “Cục cưng…” Một người một cẩu tựa như người quen đã lâu mới gặp lại, thân thiết ôm nhau.

Mục Dương đứng một bên, trong lòng chua xót, con chó thối tha! Mày quên mất ai mấy ngày nay chăm sóc cho mình rồi à!

Điểm Điểm ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh người thanh niênkia, đem đầu mình hướng trên người gã cọ tới cọ lui, tựa như một đứa nhỏ đang làm nũng.

Đối phương gặp được Điểm Điểm hệt như thay đổi thành một người khác, nhẹ nhàng vuốt ve đầu con chó, trong mắt tràn ngập thương cảm, “Cục cưng, hơn một năm không gặp, cưng sao gầy thế này.”

Gầy?!Mục Dương thật muốn tìm một cái kính lúp, đem soi thử đối phương một cái. Bộ dạng con chó cao lớn đẹp dẽ thế này, khắp người đều là thịt, sao gầy được chứ?

Mục Dương hỏi: “Đây là chó của anh sao?”

Đối phương trả lời: “Đúng vậy.”

Mục Dương không khách khí nói tiếp: “Nếu đã là cho của anh, cả hai tình cảm còn tốt như vật, vì cái gì lại để người khác nuôi chứ?”

Đối phương cũng không cam lòng rời xuống thế yếu: “Phải sửa lại một chút cho đúng, giúp tôi nuôi chó cũng không phải người nào khác, mà chính là bạn trai của tôi.”

Mục Dương sợ hãi kêu lên: “Lê Khải là bạn trai của anh?!”

Người thanh niên kia liếc Mục Dương nở nụ cười, nét cười tràn ngập ý tứ khıêυ khí©h, “Đúng vậy!”

……

Mục Dương ngây ngẩn cả người! Trong đầu như có hàng vạn khối pháo bông cùng bùng chày, bùm bùm vang vọng một mảnh, làm đầu óc chấn động đến choáng váng tê liệt. Người thanh niên kia rời đi từ lúc nào cậu cũng không biết, chờ đến khi chính mình lấy lại tinh thần, đã bắt gặp Điểm Điểm ngồi xổm ngay đầu cầu thang, nhìn về phía trước, mắt dõi theo không dời một khắc.

Nhắm ngay cổ con cho đạp một cái, Mục Dương mắng: “Nhìn cái lông! Tên kia nếu thực thương màu sẽ nỡ bỏ rơi mày sao? Đồ chó ngu ngốc! Mau theo tao vào nhà!”

Đem cửa nhà Lê Khải khóa lại cẩn thận, Mục Dương mang Điểm Điểm trở về nhà của chính mình.

Về nhà được một lúc, Mục Dương lại kéo Điểm Điểm ngồi xuống đùi mình, mặt bày ra vẻ dữ tợn, hung tợn hỏi nó: “Thành thật sẽ được tha! Bọn họ lúc trước rốt cuộc là quan hệ gì?!”

Điểm Điểm vô tội nhìn cậu, thấp giọng rêи ɾỉ.

Mục Dương hừ lạnh, “Mày không nói tao cũng biết, tên kia nhất định là vợ cũ của hắn đi? Lúc trước, tao chỉ ở trong game nghe người ta nói hắn có lão bà, liền ngay lập tức cho rằng lão bà của hắn là nữ. Kỳ thật, hắn chỉ nói mình từng có người yêu, cũng chưa đề cập đến giới tính của đối phương. Xem ra là do tao hiểu lầm. Hơn nữa, hắn còn đem tấm ảnh chụp chung của bọn họ cẩn thận cất trong ngăn kéo tủ, này nọ đều đã có chứng cứ rõ ràng không phải sao? Vừa rồi tên kia cũng nói, các ngươi một năm không gặp nhau, gã nhất định là tên đáng chết bỏ rơi chồng mình! Chậc chậc, mày cùng ba ba mày thực không may mắn, hắn chính là ông chồng bị vứt bỏ, mà mày hắn là đứa nhỏ bị bỏ rơi!”

Điểm Điểm nằm sấp trên mặt đất, cúi đầu không thèm để ý đến cậu.

Mục Dương lại đạp nó một cú, “Đừng có mà không nhận!Mày hiện tại có phải rất đắc ý hay không? Ma ma của mày về nhà rồi, sau này một nhà ba người của mày lại có thể sống cùng nhau thật hạnh phúc!”

Điểm Điểm vẫn không buồn chú ý đến cậu, xoay hướng khác tiếp tục nằm sấp trên đất.

Mục Dương cảm thấy một mình lầm bầm lầu bầu mãi thế này thật không thú vị, “Hừ! Mặc kệ mày, tao đi ngủ!”

Trong không khí cần lẫn chút mùi vôi mới, nhưng không quá gay mũi.Mục Dương nằm tên giường, ngước nhìn tường nhà trắng toát rời vào suy tư, nhớ lại chuyện phát sinh ngày đó.Cậu chẳng thể không thừa nhận, mới chỉ qua mười ngày ngắn ngủi, thế nhưng Lê Khải đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cậu.

Nếu đêm đó, cậu không phát hiện Lê Khải hôn trộm mình, như vậy bản thân sẽ không phải miên man suy nghĩ, cũng không mang theo một tình tự khác để một lần nữa quan sát đối phương thật kỹ. Từ sau đêm đó, lúc đối mặt với Lê Khải, cậu luôn có chút ngượng ngùng.Trước đây, nếu Lê Khải cho cậu một đĩa rau, chính mình sẽ yên thâm thoải mái mà ăn, nhưng hiện tại lại khách khí nói câu cảm ơn. Dạo trước, khi Lê Khải giúp cậu giặt qυầи ɭóŧ, bản thân còn cợt nhã khen ngợi đối phương đảm đang, mà hiện tại chính mình vừa tắm xong đều thuận tay đem qυầи ɭóŧ tự giặt sạch. Lê Khải giúp cậu rót ly nước, chính mình liến nói cám ơn.Lê Khải nhắc cậu đi ngủ, bản thân cũng nói tiếng cám ơn.Ngay cả lúc Lê Khải dọn dẹp nhà cửa, cậu cũng vẫn nói một tiếng cám ơn, hại đối phương còn tưởng nhóc con này có khi ở nhà buồn đến phát bệnh rồi.

Mục Dương vẫn nghĩ Lê Khải sẽ nó gì đó với mình, nhưng cả mấy ngày nay Lê Khải cũng chưa từng mở lời, vẫn luôn trầm mặc ít nói như vậy, cũng không làm thêm bất cứ hành động nào để đẩy nhanh tiến độ tình cảm.Ngay cả buổi tôi hai người cũng là người nào người nấy né qua một góc, để lại một khoảng giữa trống hoác, còn đưa lưng về phía đối phương, giống như hai kẻ xa lạ.

Mục Dương buồn bực, chủ yếu là cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, xem chừng Lê Khải cũng không phải thích cậu.

Mà hiện tại, bạn trai cũ của Lê Khải cũng đã trở lại, xem bộ dạng đối phương, thời điểm giới thiệu bản thân vì cái gì còn muốn đem chữ ‘cũ’ nuốt xuống, rõ ràng là chính mình đã chơi xong rồi bỏ người ta mà.

Mục Dương cảm thấy, với tính cách của Lê Khải, sẽ không dễ dàng cùng người thanh niên tái hợp, nhưng nếu đối phương cứ quấn quýt không thôi thì thế nào nhỉ? Ông chú già kia mặt lạnh tâm nóng, bụng dạ mềm nhũn, nói không chừng lại đồng ý.

Mục Dương lại nhớ đến Xà ma, tên nọ kiêu ngạo ngang bướng, nhất định không đoán trước được bị người yêu của mình lừa dối qua lại với kẻ khác.Nói không chừng, chính tên này sẽ thành đối tượng tiếp theo bị vứt bọ.

Tổng hợp lại mối quan hệ tam giác phức tạp nan giải này, Mục Dương liền thấy đau đầu. Nói chuyện tình cảm với đàn bà con gái thì sến súa, toàn mấy thứ lặt vặt phiền toái. Cơ mà, đàn ông này nọ cũng thế thôi, một khi đối mặt với chuyện tình cảm sẽ chẳng thoải mái được, chia tay thì chia rồi, cớ gì phải quay đầu lần nữa!

Nghĩ đến đây Mục Dương lăn ra ngủ luôn, không biết bản thân ngủ được bao lâu, chỉ thấy thời điểm tỉnh lại phát hiện trời đã tối rồi. Chắc do ngủ quá lâu, cậu cảm giác toàn thân nhũn ra, đầu óc cũng có chút choáng váng. Rửa mặt xong coi lại đồng hồ phát hiện đã hơn 8 giờ, Lê Khải hẳn đã về nhà từ lâu rồi.

Tìm một vòng khắp nhà, chẳng có lấy một miếng đồ ăn, Mục Dương định bụng dẫn Điểm Điểm trở về, sau đó cùng Lê Khải ăn chút gì đó, tiện thể tâm sự với hắn một tí.

Vừa mặc xong quần áo, chuông cửa vừa lúc reo lên, cậu mở cửa ra liền bắt gặp Lê Khải đang đứng bên ngoài, bày ra bộ mặt nghiêm nghị, xem chừng tâm tình cũng không tốt cho lắm.

Mục Dương cười nói: “Tôi đang chuẩn bị đi tìm anh đây, anh tan tầm rồi há.”

Lê Khải đáp: “Tôi vừa tan tầm.”

“Hiện tại cũng đã hơn 8 giờ, hôm nay sao tan tầm trễ vậy chứ?” Mục Dương vừa hỏi vừa đi ngược vào phồng, “Vào trong ngồi đi, phòng đã sửa sang đẹp lắm rồi, anh còn chưa xem đi. Kỳ thực, tường trắng nhìn khá sạch sẽ đó.”

Lê Khải đứng ngoài cửa nhà không nhúc nhích, “Cậu sao lại đem đồ đạc này nọ dọn về nhà rồi?”

Mục Dương quay đầu, cười có chút mất tự nhiên, “Này, cũng không thể làm phiền anh mãi, cảm ơn anh đã chịu chăm sóc tôi lâu như vậy.”

Sau khi nói xong, Mục Dương lại cảm thấy câu trả lời của mình có chút quá khách khí. Quan hệ giữa hai người cũng chẳng phải xa lạ gì, nghĩ đi nghĩ lại định nói thêm một chút, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị Lê Khải giành nói trước, khẩu khí lạnh lùng, trong mắt còn che giấu một tia tức giận đang kìm nén.

“Hôm này công ty bận việc nên về trễ, cũng không có thời gian rảnh gọi cho cậu, vừa về đến nhà lại phát hiện cậu đã dọn đồ đi mất!”

Mục Dương chợt cảm thấy đối phương tựa như đang hiểu lầm cái gì đó, nhanh miệng giải thích, “Tôi đã sớm quyết định dọn ra, cũng không phải vì anh về trễ mới dọn đi như thế. Tôi không có nhỏ nhen thế đâu, anh cũng đừng tức giận mà! Anh vừa về nhà hẳn còn chưa ăn cơm đi? Nếu không, tôi mời anh một bữa cơm bên ngoài nha?”

Thanh âm Lê Khải vẫn lạnh lùng, “Thì ra cậu đã sớm có quyết định này.”

“Đúng thế, trước khi dọn vào, tôi đã nói chỉ ở nhờ nhà anh khoảng bảy ngày, hiện tại đều hơn mười ngày, tôi như thế nào không biết xấu hổ mà tiếp tục ở lại…” Mục Dương cật lực đem sự thật nói sao cho thực uyển chuyển.Kỳ thực, trong lòng cậu không phải vô cảm, thời điểm chẳng biết chút gì, còn có thể mặt dày mày dạn ở lỳ trong nhà Lê Khải. Nhưng hiện tại, quan hệ giữa hai người rất không rõ ràng, cậu cũng không có lý do gì để ngu ngốc mà bám víu.

Còn có người thanh niên tên Tiêu Mạnh Kiệt kia, cứ nghĩ đến đối phương liền khiến cả người cậu không thoải mái. Lúc đầu, cậu còn tình toán chờ Lê Khải trở về, ai người vui vui vẻ vẻ ăn cơm chiều, sau đó chính mình sẽ hướng đối phương nhắc đến chuyện này, nói thể nào bản thân cũng cảm thấy rất ổn nha. Cậu sẽ cười hì hì thông báo với Lê Khải chính mình đem đồ đạc này nọ dọn đi rồi, nhưng vẫn thường xuyên ở nhà hắn chơi, mỗi ngày cả hai sẽ cùng nhau ăn cơm, hơn nữa, bọn họ hiện tại liền có hai cái nhà, muốn ở lại bên nào cũng được. Cậu cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng nếu ngay tức khắc chấp nhận bản thân nhất định do dự. Sớm nói, cậu nguyên bản chính là kiểu người truyền thống, cho nên bản thân nghĩ cả hai trước có thể thử ở chung, nếu ngay từ đầu đã không thích hợp thì chẳng cần phải miễn cưỡng. Nhưng bất ngờ xuất hiện một Tiêu Mạnh Kiệt phá vỡ kế hoạch. Mà lúc ấy cậu căn bản không nghĩ được nhiều thứ như vậy, chỉ cảm thấy bản thân thật vô dụng, người khác chỉ tùy tiện nói mấy câu, chính mình liền bị đả kích, lòng dạ uất ức trực tiếp bỏ thẳng về nhà.

Hiện tại Lê Khải hỏi đến, cậu vừa vội vàng giải thích, còn đem ý tưởng hồi đầu nói ra không sót một cái, nhưng thế nào cũng chẳng thể giải thích rõ ràng được. Hơn nữa, thái độ của Lê Khải khiến cậu cảm thấy khổ sở, lạnh như băng, chính là trở lại bộ dạng như lúc ban đầu gặp nhau.

Mục Dương còn muốn giải thích thêm, nhưng Lê Khải tựa hồ không muốn tiếp tục nói nữa, chỉ gọi Điểm Điểm một tiếng rồi bỏ lên lầu.

Điểm Điểm lúc này đang nằm trên bàn, vừa nghe tiếng Lê Khải gọi, duỗi thẳng lưng đáp một tiếng.Mục Dương nhanh chân cởi dây xích, do dự trong chốc lát, sau đó kéo Điểm Điểm lên lầu.

Cừa phòng lầu trên mở ra một nửa, Mục Dương thò đầu vào dò xét khắp xung quanh, lại bắt gặp Lê Khải vừa thay quần áo xong, đang từ phòng ngủ đi ra.

“Tôi dẫn Điểm Điểm về cho anh đây.”

Lê Khải ừm một tiếng.

Thấy đối phương lạnh lùng như thế, Mục Dương cũng không biết nên nói gì, “Này, tôi trở về đây.”

Lê Khải không trả lời, bỏ vào trong WC.

Tâm có chút quặn đau, Mục Dương cười khổ, thái độ của người này sao thay đổi nhanh đến vậy?

“Chiều này có một người tên Tiêu Mạnh Kiệt đến tìm anh, hắn nhắn anh nhớ ở nhà chờ hắn, hắn nói hắn sẽ còn đến nữa.”

Sau khi một hơi đem hết những lời này, Mục Dương lập tức bỏ xuống lầu, bất quá cậu cũng không về nhà ngày, mà chạy xuống quán mì sợi dưới tiểu khu gọi một bát mì, rồi lại đứng trước quầy bán quà vặt rối rắm nửa ngày, mới đi mua một gói thuốc, cuối cùng thì trở về nhà.

Về đến nhà, Mục Dương đầu tiền là thay quần áo, sau đó chạy vào WC rửa tay, chà tới chà lui một hồi thì nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ.

Mẹ nó! Thói quen đúng là một thứ đáng sợ!

Thêm Bình Luận