Chương 18: Con tim chậm rãi hòa tan
Bình thường, Mục Dương lúc ở nhà chỉ mặc độc một cái quần đùi nhỏ, lúc này thân trên để trần lại đang dán chặt trên người Lê Khải. Nơi da thịt tiếp xúc trở nên nóng hổi. Lê Khải chỉ cảm thấy dưới bụng dâng lên một cỗ nhiệt, hạ thân thế mà nổi lên phản ứng. Lập tức, hắn tránh khỏi cái ôm của đối phương, chuyển tay ôm cậu vào lòng, cúi thấp đầu, mặt cọ tới cọ lui trên làn da mềm mại.
Sức nóng trong phòng ngày một tăng, Mục Dương đẩy đẩy hai cái, cảm giác là lạ, trong người dân lên một mảnh khô nóng, “Tôi biết anh thương tâm khổ sở, tôi cũng muốn an ủi anh. Nhưng hiện tại đang cúp điện, rất nóng a. Anh còn ôm chặt như vậy, thật sự nóng chết mất. Nếu không, để tôi tâm sự với anh nha?”
t*ng trùng thượng não, làm sao có thể lo lắng nhiều chuyện như vậy, Lê Khải nhanh tay ôm chặt hơn người trong lòng, đầu cúi gần lại, muốn dùng nụ hôn lấp đi cái miệng nhỏ nhắn còn đang lải nhải.
Đầu vừa hạ xuống, còn chưa kịp hôn đến, điện bất ngờ có lại. Toàn bộ căn phòng được thắp sáng. Mục Dương hoan hô một tiếng, nhảy dựng lên, miệng kêu oai oái: “Ngao ngao, có điện rồi, tôi đi mở điều hòa đây.”
Lê Khải hóa đá, vẫn duy trì tư thế chuẩn bị hôn môi, cứng ngắc tại chỗ.
Nhìn Mục Dượng đứng trước điều hòa đang phả ra từng đợt gió lạnh, hai mắt híp lại, vẻ mặt thích thú, Lê Khải hoang mang, cảm giác có chút khúc mắc, mà cụ thể liên quan đến ai thì lại chẳng nói lên lời. Hắn vốn tưởng rằng Mục Dương chủ động ôm mình chính là muốn đẩy quan hệ giữa bọn họ gần thêm bước nữa, nhưng xem ra đối phương tựa hồ không có ý nghĩ này.
“Thúc thúc, anh không thành thật nha!” Mục Dương bất ngờ đứng trướ mặt Lê Khải, cười cười không chút hảo ý.
Một câu này liền đem hồn Lê Khải đang chu du bên ngoài kéo trở về thân xác.
Lê Khải đang nghĩ xem Mục Dương phát hiện ra cái gì, chợt cúi đầu nhìn xuống, lại thấy đũng quần của mình hơi gồ lên, nhất thời vô cùng xấu hổ, tức giận gắt: “Tôi thì làm sao?”
Tôi như vậy còn không phải đều do cậu làm hại!
Mục Dương chìa ra một cái bật lửa, quơ qua quơ lại trước mặt Lê Khải, “Chẳng phải anh nói trong nhà không có bật lửa sao? Đây không phải?”
Lê Khải thở hắt ra một hơi, cảm thấy thần kinh thằng nhóc trước mặt mình có hơi thô. Hắn đứng lên, hướng phía phòng ngủ mà đi, “Tôi thế nào biết được.”
Mục Dương lẽo đẽo theo sau, “Không có khả năng, mỗi ngày anh đều quét dọn nhà cửa, chả lẽ đồ đạc này nọ trong nhà anh lại không biết để ở đâu sao? Hơn nữa cái bật lửa này đặt ở trên kệ giày dép ngay cửa ra vào, anh mỗi ngày rời nhà sao có thể không thấy chứ?”
Tư vị có tật giật mình thật đúng là khổ sở. Lê Khải đương nhiên biết cái bật lửa kia để ở đâu, nhưng hắn không thể đối với tên nhóc thối kia nói, vì chính mình muốn gần gũi cậu ta, mới cố ý làm như không nhớ.
Vốn lửa nóng nghẹn trong bụng không có chỗ phát tiết, hiện tại còn bị Mục Dương bám theo truy hỏi, Lê Khải khó trách có chút bực bội. Mặt cố làm ra vẻ bình tĩnh, xoay người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không nhớ!”
Đồng thời, hắn cũng thề trong lòng, nếu thằng nhóc này còn dài dòng thêm câu nữa, hôm nay bèn túm cậu ta mà ‘làm’!
Mục Dương phát hiện Lê Khải sinh khí, cảm giác mạc danh kỳ diệu, đành bỏ cuộc tránh trở ra, miệng lầm bầm nho nhỏ, “Không biết thì thôi, dữ cái gì mà dữ?! Người có tuổi thật chẳng đáng yêu!”
Nghe được câu kia, Lê Khải chợt thấy buồn cười, tự nhủ chính mình bị sao thế này, lại cùng một nhóc Tiểu bạch si so đo nhiều như vậy làm chi?
Lê Khải nằm trên giường nhớ lại cuộc sống của mình suốt một năm qua, nghĩ đến lại bất giác nở nụ cười. Ở công ty, hắn đóng vai một thủ trưởng mặt lạnh, cấp dưới đều sợ hắn, mỗi ngày đều phải nghe một mớ lời nịnh hót. Mọi người sau lưng nói hắn lạnh lùng vô tình, chưa bao giờ có người yêu, nếu không phải tâm lý có vấn đề thì chính là sinh lý. Dù sao cũng đều là quái vật. Sở dĩ như vậy cũng đều có lý do, từ sau khi bạn trai cũ rời đi, đã hơn một năm hắn chưa từng qua lại với người nào khác. Chính mình làm như vậy đương nhiên cũng vì thủ thân, đợi đối phương hồi tâm chuyển ý. Phần khác cũng do căn bệnh khiết phích cũ lại tái phát, không cách nào dễ dàng đón nhận sự tiếp xúc thân thể với kẻ xa lạ. Cũng may, bản thân có thể dùng hai tay giải quyết, cho nên, một năm nay cứ như vậy vượt qua. Thời gian lâu thật lâu, tự hắn cũng cảm giác chính mình giống như quái vật, đối với chuyện *** không còn thấy hứng thú, càng về sau việc tự giải quyết cũng ít dần. Có đôi lúc, hắn chợt nghĩ có khi chính mình sẽ như vậy hết cả đời, bởi vì tâm đã không thể mở ra để đón nhận bất luận người nào.
Mãi đến khi Mục Dương đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của hắn, dù cho ban đầu không dễ thích ứng ngay, nhưng từ từ lại quen thuộc với sự tồn tại của đối phương, hắn cảm thấy trái tim đã đóng băng từ lâu của mình đang chậm rãi hòa tan.
Bọn họ là hai loại người hoàn toàn bất đồng. Một kẻ trầm mặc ít lời, cổ hủ, không chút thú vị, nghiêm cẩn với từng chi tiết một trong cuộc sống, trái ngược với đối phương là kiểu người lạc quan sáng sủa, sinh hoạt muốn gì làm nấy. Lê Khải từng nghĩ rằng chính mình không cách nào chịu đựng được tính tình cùng lối sống nhếch nhác của Mục Dương. Nhưng đến lúc này, hắn căn bản không nghĩ tới việc chặt đứt quan hệ với cậu, mà thầm lên kế hoạch sửa đổi con người này, để kết quả, chính mình cũng có chuyển biến. Có đôi khi, trước lúc ăn cơm, Mục Dương quên mất phải rửa tay, hắn sẽ chợt nghĩ đứa nhỏ này suốt ngày ở lỳ trong nhà, chẳng chạy đi đâu để bị bẩn, thành ra cũng lười nhắc nhở. Có nhiều tối, đã đến giờ ngủ nhưng Mục Dương còn mải onl, con nít thích nhất là ở trên mạng, thế thì cứ kệ cậu đi, cần gì phải nghiêm khắc quá. Bình thường, mỗi lần nấu cơm, Lê Khải luôn chú ý phối hợp các loại dinh dưỡng, nhưng Mục Dương nói không thích ăn rau cần, củ từ, rong biển, gan heo, hắn đều ghi nhớ thật tốt để lần sau không mua nữa.
Hiện tại nhớ lại, Lê Khải cảm thấy khó có thể tin được, cho dù lúc trước ở cùng bạn trai cũ, hắn cũng sẽ không vì đối phương mà thay đổi bản thân. Nhưng đến khi cùng một chỗ với Mục Dương, những chuyển biến này đều vô tình mà ra, ngay chính hắn cũng chưa từng chú ý tới.
Lê Khải nhắm mắt lại, nhớ tới bộ dáng của Mục Dương. Tay nhỏ chân nhỏ, da dẻ không tồi, thoạt nhìn trơn láng, non mịm, qυầи ɭóŧ trắng tinh bao lấy cái mông nhỏ rắn chắc, vểnh vểnh, rất có cảm xúc.
Không biết tay nếu sờ đến được sẽ có cảm giác gì, tròng lòng vừa nghĩ tới, bên dưới nhất thời lại cương thêm vài phần.
Luồn tay vào bên trong qυầи ɭóŧ, trong đầu nghĩ tới Mục Dương, thứ kia càng trướng càng lớn…
Sau khi phát tiết xong, Lê Khải vẫn thấy tâm nguyện còn chưa thỏa, không khỏi có chút phiền muộn. Sự tự chủ thường ngày giống như biến mất tăm, chỉ thấy du͙© vọиɠ càng ngày càng mãnh liệt.
Nằm trên giường một hồi lâu, cảm giác thật sự không nhịn được hơn, Lê Khải đành đứng lên, xông ra ngoài.
Mục Dương đang onl, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Vừa nhấc đầu lên, cậu bắt gặp Lê Khải cùng vẻ mặt kìm nén vọt vào nhà vệ sinh, sau đó, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
Mục Dương đánh một ánh mắt xem thường, miệng lầu bầu: “Vừa nãy trốn trong phòng chẳng biết lén lút làm trò gì, hiện tại lại treo lên cái bộ dạng táo bón, người có tuổi chẳng trách cổ quái như vậy?!”
Đêm này, Lê Khải không gọi Mục Dương vào trong phòng ngủ nữa. Mục Dương chơi máy tính xong liền nằm ngủ thẳng cẳng trên sô pha.
Lê Khải nửa đêm dùng WC, bắt gặp tên nhóc nằm lệch ra khỏi sô pha, gối đầu cũng vứt sang một bên, có chút không đành lòng. Nhưng vừa chuẩn bị ôm cậu vào phòng ngủ, hắn chợt nhớ đến cổ tà hỏa còn chưa lui đi trong lòng, động tác đành dừng lại. Lại bắt gặp, tên nhóc ngửa đầu ngủ say như chết, nửa người đều muốn rớt khỏi sô pha, miệng còn khẽ ngáy khò khò, trong lòng bỗng thấy chới với. Chết tiệt, vì cái gì tên đầu sỏ gây chuyện lại có thể ngủ ngon lành đến vậy, trong khi hắn phải chịu đựng dày vò không thôi? Tâm tư rối mù, thật tình chẳng muốn quản tên nhóc này, ngủ không nề nếp, có lộn cổ xuống đất cũng xứng đáng lắm!
Từ WC trở ra, tâm tình ‘ông chú’ này lại mềm xuống, đem bàn trà dời sang một chút, thầm nghĩ, cho dù tên này có té xuống, cũng không bị thương được.
Ngày hôm sau, Mục Dương quả nhiên bò dậy từ dưới đất, gọi mấy tiếng ‘thúc thúc’, nhưng không có người nào đáp lại. Rửa mặt xong, đang chuẩn bị onl vào game, cậu lại nhận được điện thoại của Lê Khải.
Trong điện thoại, Lê Khải nói mình có một tập văn kiện quan trọng để quên trong nhà, nhưng cuộc họp sắp tới phải dùng đến, hiện tại không có cách nào trở về nhà lấy. Hắn đọc địa chỉ công ty, đành nhờ Mục Dương đưa đến.
Mục Dương cúp điện thoại, chạy vào phòng ngủ tìm tập văn kiện kia. Phòng ngủ Lê Khải được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trên bàn làm việc chỉ đặt một bộ máy tính để làm màu. Lục lọi trong ngăn kéo một trận, Mục Dương cuối cùng cũng tìm được tập văn kiện cần thiết. Nhấc văn kiện lên, cậu phát hiện bên dưới lộ ra một tấm ảnh khiến bản thân chẳng thể không chú ý.
Trong tấm ảnh, Lê Khải cười vô cùng vui vẻ. Mục Dương giật mình, thì ra người đàn ông lạnh lùng kia cũng có thời điểm cười to thoải mái như vậy. Từ đây có thể nhận ra, này chính là thời Lê Khải còn yêu đời, không giống hiện tại luôn giữ khoảng cách với người khác, tựa như muốn thoát ly khỏi xã hội, một thân một mình quanh quẩn trong ốc đảo cô độc.
Ai dà, hà tất phải tự khiến bản thân khổ sở như vậy, thì ra người này lúc trước cũng không phải bộ dáng khó ở như vậy?
Mục Dương cảm thán thở dài, cảm thấy bản thân thực để tâm. Tuy rằng sinh hoạt cá nhân của đối phương cậu căn bản không có quyền can thiệp, cậu cũng không muốn Lê Khải sống mệt mỏi như vậy. Nhìn hắn mà xem, một người không thể biểu đạt cảm xúc bản thân theo cách bình thường nhất định mệt chết, vô cùng thống khổ.
Mục Dương tiếp tục săm soi hình chụp. Lê Khải cùng một người đàn ông nữa vai kề vai đứng chung một chỗ, tay cả hai gắt gao nắm lấy nhau. Bộ dạng người kia thoạt nhìn còn chưa đến ba mươi, gầy nhẳng, cao cao, bề ngoài thanh tú nhã nhặn, trang phục thoải mái. Tuy rằng y cười, nhưng tươi cười không xuất phát từ đáy mắt, mà trong ánh mắt như còn ẩn giấu một chút u buồn man mác.
Hai người bọn họ có quan hệ gì nhỉ? Bạn bè? Người thân?
Dường như không giống, Mục Dương cảm thấy quan hệ hai người nhất định rất thân mật.
Nhìn lại nam nhân trên tấm ảnh, đem bộ dạng đối phương ghi tạc trong đầu, Mục Dương đem trả ảnh về lại chỗ cũ, nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, cố ngăn lại cảm giác quái dị trong lòng, ôm văn kiện rời khỏi phòng.
Ngày hôm nay thực nóng. Mục Dương ôm tập văn kiện, đổi hết ba lượt xe, mới tìm đến nơi Lê Khải nói.
Vừa bước tới trước cửa công ty, Mục Dương thật sự chấn kinh! Công ty này so với mấy cái trong mớ phim ngôn tình chẳng khác là bao, quy mô thực lớn, trước cửa còn có bảo vệ. Mục Dương đứng dưới ánh mặt trời chói lòa, nheo mắt nhẩm thử số tầng của nó, nhưng đếm cách mấy cũng không ra, xem chừng khoảng hai mươi tám tầng, hay là hai mươi chín, nói chung rất là cao.
Vừa định nhấc chân bước tới, Mục Dương liền bị bảo vệ trước cửa ngăn lại, nói cậu ăn mặc lố lắng, không thể vào.
Mục Dương nhìn lại chính mình, T-shirt cùng quần shorts rất bình thường, dưới chân mang dép lê, sao có thể gọi là áo quần lố lăng được chứ?
Sợ Lê Khải chờ lâu sốt ruột, cậu đành nhịn xuống tức giận, giải thích với bảo về, nói mình cần đưa gấp văn kiện cho ông chủ ở lầu trên.
Ai ngờ, bảo vệ mắt chó khinh người, căn bản không tin lời Mục Dương nói, còn sửa miệng cậu, nói rằng nơi này là công ty chứng khoán, người làm việc ở trên lầu không phải gọi ông chủ mà là tổng tài.
Mục Dương vốn là tên nhóc mới tốt nghiệp đại học chưa từng gặp phải tình huống kiểu này, bị người ta coi như nhà quê lên tỉnh, bất đắc dĩ đành móc điện thoại di động hướng Lê Khải cầu cứu.
Lê Khải bước xuống dưới lầu liền bắt gặp Mục Dương bày ra bộ mặt chán nản đứng trước cổng lớn, trong tay cầm tập văn kiện, gương mặt phơi dưới mặt trời ửng đỏ lên, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi, thoạt nhìn thật đáng thương.
Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Lê Khải không khỏi mất hứng, lạnh mặt nói với bảo vệ: “Anh ngày mai không cần đến đây nữa.”
Bảo vệ biết chính mình đắc tội quý nhân, vội vã giải thích. Lê Khải cũng chẳng buồn để ý, kéo Mục Dương vào trong thang máy.
Thang máy bắt đầu đi lên. Mục Dương nhìn Lê Khải, sau một hồi đắn đo, đành nói: “Chỉ vì một việc nhỏ như vậy liền đuổi người, mức phạt này xem chừng có hơi nặng quá không?”
Lê Khải lấy ra khăn tay, đưa cho Mục Dương, “Dùng lau mồ hôi đi.”
Mục Dương không biết nói gì nữa, nhận lấy khăn tay, chợt nghĩ, với bộ dạng ngang ngược bá đạo này, trong công ty, người này khẳng định được yêu thích rồi.
Ra khỏi thang máy, Mục Dương cũng không bắt gặp kiểu không gian làm việc theo từng ô vuông của mấy thành phần tri thức thường chiếu trên TV. Trước mắt, chỉ có một cái hành lang, trực tiếp thông tới một cánh cửa kim loại, ngoài cửa lớn kia đặt một cái bàn làm việc dành cho vị thư ký tiểu thư trẻ tuổi.
Đi theo Lê Khải vào văn phòng, bên trong trang hoàng cảm giác giống như ở nhà, sạch sẽ ngăn nắp. Mục Dương còn tưởng rằng đối phương sẽ giống những vị tổng tài khí chất thô thiển, đem văn phòng mình trang hoàng đến khí phái, xa hoa này nọ.
Lê Khải cầm lấy văn kiện trong tay Mục Dương, ngồi xuống trước bàn làm việc, vừa sửa sang lại nội dung trong đó vừa nói: “Cậu cứ tùy tiện chơi đi, bên kia có máy tính đấy. Đợi lát nữa, chúng ta cùng nhau ăn trưa.”
Mục Dương quan sát xung qunah, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mới mẻ, bước đến bên cạnh Lê Khải, ngây ngốc cười hắc hắc, “Anh làm ông chủ so với tôi oai phong hơn rất nhiều.”
Lê Khải hết sức chăm chú xem văn kiện, khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Mục Dương nói tiếp, “Tôi không muốn chơi máy tính. Anh hẳn bận rộn đi, tôi ra ngoài đi dạo.”
Lê Khải ngẩng đầu, nhắc nhở, “Đừng đi xa quá.”
Mục Dương chấp nhận, vừa mở cửa ra liền bắt gặp thư ký tiểu thư cầm trên tay hai tách cà phê đứng trước cửa. Vừa nãy vào phòng còn chưa nhìn kỹ, xem ra vị thư ký tiểu thư này bộ dạng khá đẹp, môi hồng răng trắng, mặt trái xoan, giống như được vẽ ra vậy.
Thư ký tiểu thư đem một tách cà phê đặt trên bàn Lê Khải, cái còn lại để trên bàn trà, đối với Mục Dương cười nhẹ một cái.
Mục Dương tên này bình thường hi hi ha ha, nhưng gặp phải nữ nhân xinh đẹp sẽ thẹn thùng. Hiện tại, thư ký tiểu thư hướng phía cậu cười một cái, khiến cho cậu ngượng chín người, nhưng bề ngoài vẫn làm bộ bình tĩnh, cầm tách cà phê lên uống thử một ngụm, ánh mắt vẫn len lén ngắm nàng.
Thư ký tiểu thư bị cậu chọc cười, lên tiếng, “Đứa nhỏ thật đáng yêu.”
Mục Dương quan sát vị thư ký tiểu thư này, cùng lắm so với cậu lớn hơn hai ba tuổi, sao mắt nhìn lại kém như vậy? Vốn định phóng đại tuổi tác của mình một chút, ngẫm lại thôi quên đi, dù sao cậu chỉ đơn thuần cảm thấy đối phương bộ dạng xinh đẹp, cũng không có suy nghĩ gì khác, nhiều lời giải thích vốn chẳng cần thiết.
“Thúc thúc, tôi đi chơi đây.” Mục Dương buông tách cà phê, nhanh như chớp chạy ra bên ngoài.
Thư ký tiểu thư bừng tỉnh đại ngộ. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Lê tổng dẫn người khác vào văn phòng mình. Vốn bản thân còn đang buồn bực, Lê tổng tính tình cổ quái hẳn không thích có người trong văn phòng mình, hôm nay như thế nào lại xuất hiện ngoại lệ? Hóa ra, bọn họ chính là quan hệt chú cháu.
Thư ký tiểu thư còn đang mải nghĩ ngợi, Lê Khải bình thản nói ra một câu đem nàng đẩy xuống đáy cốc.
“Ngày mai cô không cần đi làm nữa.”
Thư ký tiểu thư kinh hoảng đến ngây người! Nàng vốn không muốn mất đi công việc thoải mái, lương cao như vậy, lo lắng dò hỏi: “Lê tổng, tôi làm gì không đúng sao? Vì cái gì lại sa thải tôi?”
Lê Khải không buồn nâng đầu, “Đợi lát nữa xuống phòng tài vụ lãnh tiền lương tháng này đi.”
Mắt thư ký tiểu thư đều đã đỏ, còn muốn vớt vát chút gì đó, lại nghe được mệnh lệnh của người đàn ông lạnh lùng ở đối diện.
“Đi ra ngoài.”
Thư ký tiểu thư oán hận, trừng mắt liếc Lê Khải một cái, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Mục Dương vừa đi dạo một vòng trở về, liền bắt gặp thư ký tiểu thư đang thu dọn đồ đạc, lầm bầm trong miệng, “Công ty này thật không tệ, nhân viên so với ông chủ tan tầm còn sớm hơn.”
Thư ký tiểu thư vốn mắt đang đỏ hồng, nghe xong câu kia, cuối cùng nhịn không được, nước mắt ào ào tuôn xuống mấy hàng.