Tiểu trợ lý không thiết sống nữa, cứ vậy mà lộ mông nằm úp mặt trên giường.
Cực kỳ mất mặt, mất mặt đến không muốn gặp ai nữa.
Vẫn là Hảo Vệ Manh vươn tay ra kéo mền nhẹ nhàng đắp lên, giữ lại tia tôn nghiêm cuối cùng cho tiểu trợ lý của chúng ta.
“Chân vẫn chưa khỏi thì đừng chạy nhảy lung tung.” Uy mãnh tiên sinh nói, lại không nhịn được lộ ra chút ý cười.
“……” Tiểu trợ lý càng sầu não hơn.
“Eo cậu chắc cũng chẳng khác nào eo con gái đâu nhỉ, quần của tôi cậu có thể gấp lại mặc luôn ấy.”
Tiểu trợ lý không muốn nói chuyện, vòng hai của cậu là hai thước*, so với những người đàn ông bình thường thì nhỏ thật, nhưng tuyệt đối không khoa trương như lời uy mãnh tiên sinh nói đâu.
*: 2 thước = 66cm :)))))))))
“Sao thế?” Hảo Vệ Manh ngồi xuống bên cạnh bé đà điểu đang sống chết chôn đầu vào giường, chọt chọt cậu, “Xấu hổ rồi hở?”
"Hình tượng của tôi đã đổ vỡ rồi.” Tiểu trợ lý ấm ức lên tiếng.
Đã không còn là tiểu bảo bối thanh lãnh của anh nữa rồi nà!
Trời ơi, đau lòng quá đi nè.