Chương 11

Tiểu trợ lý được uy mãnh tiên sinh cõng xuống núi.

Sau khi bay bổng một hồi thì lý trí của tiểu trợ lý cuối cùng cũng đã quay trở lại, bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

"Có mệt không đó?" Tiểu trợ lý lo lắng nhìn uy mãnh tiên sinh, mặc dù cậu eo thon chân dài mông vểnh, nhưng cũng nặng tận một trăm hai mươi cân*, không thể so sánh với mấy anh tiên nam bé nhỏ chỉ nặng hai chữ số** được, lỡ như đè người ta bẹp dí luôn thì phải làm sao?

*: 2 cân = 1kg => 120 cân = 60kg.

**: cân nặng 2 chữ số nghĩa là nhẹ hơn 100 cân => >50kg.

"Cậu nặng được bao nhiêu chứ." Uy mãnh tiên sinh không thèm để tâm, "Lúc trước khi tôi đi hành quân, mấy cái túi khiêng trên người toàn là 70kg."

"Lúc trước anh từng làm lính á?" Tiểu trợ lý gào rú trong lòng, ngoài mặt thì khách khách khí khí, "Lợi hại quá đi."

"Xời ơi, còn không phải do vô văn hoá à, chữ không vào nổi thôi." Uy mãnh tiên sinh nói thẳng, xóc người trên lưng lên một cái.

Mông của người này sao lại như vậy được nhở?

Mềm kỳ diệu.

Uy mãnh tiên sinh cảm thấy cực kỳ phi thường vô cùng quái lạ.