Lâm Kiến Sơn nghẹn họng trừng mắt, ông ta không ngờ Lâm Hữu Triết lại thành ra như vậy.
“Phản rồi, làm phản thật rồi, nhà họ Lâm cho mày ăn cho mày uống, vất vả nuôi mày lớn, bây giờ mày lại dám đánh bậc cha chú của của mày, mày đúng là thằng súc sinh trời đánh!”
Vợ của Lâm Kiến Sơn là Cố Thúy Phân đứng ở một bên lớn tiếng chửi bới.
“Hừ, vất vả nuôi tôi lớn sao?”
Trong lòng Lâm Hữu Triết thầm cười khẩy, xem thường lời giảo biện của mấy người này.
Là gia đình bố nuôi Lâm Kiến Hà vất vả nuôi lớn anh, chứ không phải đám người hèn hạ có lòng tham không đáy lại ra vẻ đạo mạo trang nghiêm này.
Năm đó, đám người Lâm Kiến Sơn không chỉ lên kế hoạch hãm hại anh, mà còn đuổi bố’
mẹ nuôi của anh ra khỏi nhà họ Lâm không chút thương tiếc.
Anh là người được nhặt về, người nhà họ Lâm không có cảm tình với anh còn có thể hiểu được, nhưng bố nuôi của anh là người nhà họ Lâm, là anh em ruột thịt của bọn họ!
Chỉ vì chút lợi ích, mà bọn họ đối xử tàn độc với anh em ruột thịt, còn lái xe đâm chết mẹ nuôi anh trên đường! Rốt cuộc thì ai mới là loài cầm thú?
Tiếp đó bố nuôi anh không chịu nổi cú sốc, sau một khoảng thời gian đau buồn cũng đã mất.
Đứa con gái duy nhất của hai người họ cũng mất tích một cách bất ngờ, đến hiện giờ vẫn không chút tin tức.
Nhiều năm như vậy, bố mẹ nuôi xem anh như con đẻ, anh đã sớm xem họ là bố mẹ ruột, nhưng cuối cùng họ lại bị anh làm liên lụy.
Cứ nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lâm Hữu Triết vô cùng hổ thẹn!
“Bác cả, không cần nhiều lời với loại cặn bã này, bảo vệ đâu, mau đuổi anh ta ra ngoài!”
Đám anh em họ của Lâm
Hữu Triết lớn tiếng hét lên.
“Chờ đã…”
Lúc này, một giọng nói già nua truyền tới.
Ông cụ nhà họ Lâm là Lâm Khánh Quốc mặc một bộ áo dài màu đen, dưới sự dìu đỡ của quản gia chầm chậm bước ra: ‘Trong nhà còn có khách quý, la hét như vậy còn ra thế thống gì nữa chứ?”
“Lâm Hữu Triết, sao cậu lại về đây?”
Vẻ mặt Lâm Khánh Quốc hết sức lạnh lùng.
“Tôi không thích nhiều lời, giờ đã đến lúc nhà họ Lâm phải trả lại những gì năm đó nợ tôi”.
Vừa dứt lời, Lâm Hữu Triết liếc nhìn toàn bộ người nhà họ Lâm, bắt đầu tuyên bố từng câu từng chữ.
“Thứ nhất, tập đoàn Hữu Triết là do tôi một tay gây dựng, trong vòng ba ngày phải trả lại tập đoàn cho tôi, nếu không làm theo, tôi sẽ tự tay hủy diệt nó, đồ của tôi nếu không ở trong tay tôi thì nó tồn tại cũng chẳng có ý nghĩa!”
“Thứ hai, hễ là người nhà họ Lãm có tham gia vào chuyên
năm đó, ba hôm sau tới trước mộ bố mẹ tôi quỳ gối dập đầu tạ lỗi, nếu không nhà họ Lâm cứ chờ bị gạch tên khỏi Giang Thành đi”.
‘Thứ ba!”
Lâm Hữu Triết nhìn chằm chằm vào Lâm Khánh Quốc.
“Tôi biết âm mưu năm ấy là do một tay ông bày ra, ba ngày sau chỉ cần ông thắt cổ tử tự trong từ đường nhà họ Lâm, an Úi linh hôn cua bô mẹ tôi thì tôi sẽ tha cho các người một con đường sống”.
“Nếu không, đừng trách tôi
không nể tình!”