Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Uy Điềm

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm ba mươi đó Lý Hoài Úc đến đây, mang theo cái lạnh của đêm khuya.

Hương Hương Tiểu Vũ tự giác lui xuống, Lam Thanh tiến lên đặt áo ngoài của hắn lên giá, hai tay xoa vào nhau.

Lý Hoài Úc nhìn câu đối mới đổi trong phòng: Vui vẻ tạm biệt năm cũ, vui mừng đón năm mới

Hắn khịt mũi nói: “Quá thô tục.”

Lam Thanh cười nói: “Đúng là có chút thô tục, nhưng vui vẻ! “

Trong phòng lại có thêm rất nhiều đồ trang trí, tất cả đều là những thứ hắn sai người mang đến.

Nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Lý Hoài Úc nhìn vào những xà nhà trống hoác ở sảnh chính nói: “Viện này chưa bao giờ được đặt tên.”

Chủ viện của Trương Hy Nguyệt được gọi là “Nguyệt Hoa Uyển” còn của Ngọc Nùng được gọi là “Ẩn Ngọc Các”, tất cả đều do hắn đặt. Nhưng mấy cái tên nho nhã đó thực sự đọc không trôi chảy như chủ viện và thiên viện, mọi người cũng dễ hiểu hơn khi nói ra.

Lam Thanh muốn nói không cần, nhưng nhìn thấy hắn đã đi hai ba bước tới trước án thư, không nói chuyện.

Lý Hoài Úc cầm bút lên, suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy không có chữ nào xứng với nàng. Nhắm mắt suy nghĩ, lại mở ra, vẫy bút vài cái, mùi mực xuất hiện sống động trên giấy

“Thanh Cư”

Khóe miệng Lam Thanh giật giật, hơn nửa ngày cũng không khen được một chữ.

Trên thực tế, tiểu viện của nàng đã từng có một cái tên.

Lý Hoài Úc tỏ vẻ rất hài lòng, nói: “Chờ qua mấy ngày nữa tìm thợ làm một tấm biển treo lên.”

Lam Thanh gật đầu.

Hắn quay người lại ngồi vào cái tháp ở gian ngoài, bên trên bày đầy đủ dưa, trái cây và điểm tâm, có hơi lộn xộn. Thật sự không ngờ hắn đến đây, cả ba người định đón giao thừa như năm ngoái.

Lý Hoài Úc liếc nhìn trên bàn, tiện tay lấy một nắm hạt dưa, bóc ra ăn.

Lam Thanh chưa từng thấy hắn ăn vặt, hơn nữa không phải qua buổi trưa thì không ăn sao? Trong lòng bối rối, pha một tách trà bưng đến cho hắn.

Lý Hoài Úc bóc hai hạt đầu tiên cho vào miệng, giữ phần còn lại trong lòng bàn tay, hắn làm như lơ đãng nói: “Hàn lan* và vãn mai ở nhà kính trồng hoa nở rất đẹp!”

“Ừ!” Lam Thanh đáp.

Lý Hoài Úc: “Cũng là mùa đông ấm áp lại vượt qua đầu xuân năm nay. Có một gốc sen tịnh đế đang đợi nở. Cực kỳ hiếm thấy.”

« Chương TrướcChương Tiếp »