Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Uy Điềm

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Thanh bị cho ra rìa, có thể là do phu nhân quá tốt, hoặc vì Ngọc Nùng quá quan tâm. Tóm lại, Lý Hoài Úc đã không tới viện này được một tháng.

Lam Thanh vui vẻ nhàn nhã, gần đây thích đánh cờ, chém gϊếŧ khó phân cao thấp với Tiểu Vũ, mất ăn mất ngủ. Hương Hương luôn nói rằng nàng ấy bị cho ra rìa.

“Rốt cuộc người có ăn hay không, nếu không ăn thì ta đem đi!” Hương Hương uy hϊếp.

“Từ từ, từ từ đã”

Lam Thanh bưng bát ăn hai miếng, ánh mắt vẫn nhìn lên bàn cờ, nhìn Tiểu Vũ hạ cờ lập tức cầm một quân lên, suy nghĩ hồi lâu mới do dự đặt xuống.

Bộ dáng si mê kia chắc cũng không biết bản thân đang ăn cái gì nữa.

Ngọc Nùng đến đây hai lần, ngồi một lát cảm thấy hơi thừa nên tự mình rời đi.

Mùng một và ngày mười lăm đều phải đi thỉnh an đại phu nhân, hầu hạ đương gia và phu nhân như thường lệ, người đến còn có Ngọc Nùng, nàng hầu hạ hiển nhiên còn quen thuộc hơn Lam Thanh. Đi tới đi lui, sang trái sang phải, miệng cũng rất ngọt, Lý Hoài Úc và Trương Hi Nguyệt đều rất vừa lòng. So sánh ra thì Lam Thanh giống như một khúc gỗ vậy.

Không uổng công Tiểu Vũ trái một câu “Gia thích lịch sự tao nhã” phải một câu “Gia thích sự trong sáng” vắt óc tìm cách ăn mặc phù hợp.

Lam Thanh không nhận ra được, vẫn đi vào cõi thần tiên hư không, nghĩ cách đối phó với tình huống khó khăn ngày hôm qua.

Sau khi trở về nàng lập tức bày ra bàn cờ để cùng Tiểu Vũ luận bàn.

Lâu ngày, Hương Hương bắt đầu bực bội: “Chơi chơi chơi, suốt ngày chỉ biết chơi, người nhìn Ngọc Nùng xem, theo lý người là tiểu thϊếp, nàng ta là thị thϊếp nhưng ăn uống chi tiêu còn không bằng nàng ta nữa! Xa không nói, chỉ đi nhận đồ này nọ cũng để cho nàng ta nhận trước, sau đó mới cho ta nhận!”

Nàng trở thành tiểu thϊếp từ khi nào?

Cũng như nhau, đều là thϊếp là được.

“Lại mất cái gì à?” Tiểu Vũ ngẩng đầu lên hỏi.

Hương Hương tức giận nói: “Lúc nào cũng vậy!”

Lam Thanh thuận tay bốc một nắm hạt dưa, dỗ dành nàng: “Bớt giận, bớt giận!”

Sau khi đợi người nguôi giận họ lại dính vào bàn cờ.

Nhắc tào tháo tào tháo tới, hôm sau Ngọc Nùng tới tặng hai cuốn sách dạy đánh cờ, thật sự rất am hiểu lòng người.

Ngọc Nùng: “Hôm qua ta ra phủ, nghĩ ngươi thích chơi cờ nên cố ý tới nhà sách mua…”

Thật sự rất tốt, đáng tiếc cho một người tốt như vậy mà lại gả cho Lý Hoài Úc.

Không đáp lễ lại cũng không đúng lắm.

Lam Thanh nói: “Vậy ta sẽ làm chuỗi ngọc tặng cho ngươi! Hồng phấn thùy mị dễ chịu hợp với ngươi hơn, kết hợp với ngọc tủy và thạch tinh. Hay là ngươi thích màu gì khác không?”

Ngọc Nùng cười nói: “Vậy thì màu hồng nhạt đi.”

Người đi rồi Hương Hương nói: “Người mau tỉnh lại đi! Người ta không thiếu một cái chuỗi ngọc của người đâu! Từ khi nàng ta tới thiên viện ở, cái gì tốt cũng đem qua cho nàng ta! Chỉ riêng châu báu trang sức đắt tiền gia tặng cũng đã vài hộp rồi!”

Lam Thanh bừng tỉnh trong vô thức rồi lại tiếp tục đối mặt với mười chín đạo trắng đen ngang dọc.

Vài ngày sau Ngọc Nùng nhận được một chuỗi ngọc kết từ hạt ngọc tủy hồng nhạt đơn giản và trang nhã, màu sắc ôn nhuận nhã nhặn rất hợp với quần áo nên đã đeo nó.

Vào đầu tháng tư, cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên khỏi bàn cờ vì đó là sinh nhật của nàng.

Lam Thanh và Hương Hương sinh cùng một tháng. Lam Thanh cũng quên mất sinh nhật của mình là ngày nào, đã nhiều năm trôi qua rồi. Lần này theo Hương Hương, định vào mùng bảy.

Sáng sớm, Hương Hương đã tô son trát phấn, bận đến chết đi được. Nàng đã dành nửa ngày để họa một “Trang điểm tiểu quỷ” trắng bệch với hai cục u ửng đỏ trên má, chỉ cần nói hoặc làm hành động gì đó đều khiến lớp phấn rơi xuống.

Nó làm nàng nhớ đến câu chuyện ma “Bà đỡ quỷ trong núi”, làm Lam Thanh cười đến đau thắt lưng.

Hương Hương mắng, “Người thì biết cái gì? Phu nhân thường họa như vậy đó. tránh ra đi, hôm nay ta không tức giận với người, hôm nay là ngày vui!”

Lam Thanh cười đến không thở nổi, nàng không thể tưởng tượng được hình ảnh nửa đêm Lý Hoài Úc tỉnh dậy thấy khuôn mặt của người trên giường như vậy sẽ như thế nào.

Để Hương Hương gần với thần tượng của mình hơn, Lam Thanh đã vấn cho nàng kiểu tóc “Viên nguyệt cao kế”, vì chưa lập gia đình không thể làm kiểu tóc của phụ nhân, cho nên nàng hơi thay đổi một tí.

Hương Hương khen ngợi: “Thật là đẹp, thật là tiếc cho đôi tay này của người, sao chưa bao giờ tự biết cách ăn mặc cho bản thân cả?”

Lam Thanh buông tay nói: “Không có cách nào cả, dù sao ta cũng đâu thấy phía sau được.”

Nhưng mà Hương Hương chỉ biết làm vài ba kiểu đơn giản, cho nên bình thường Lam Thanh thế nào thì hôm nay vẫn như thế ấy.

Tiểu Vũ hái hoa về, Hương Hương chọn lấy một vài bông đẹp đẽ cài lên, phối hợp với kiểu tóc này trông giống như một giỏ hoa lớn.

Cài trâm hoa mang ngụ ý tốt đẹp, tốt cho dung mạo, cũng tốt cho nhân duyên.

Lam Thanh không có lựa chọn, nàng đã là phụ nhân rồi.

Hàng năm có cá, tuế tuế bình an, đào trường thọ, bánh bao thọ, viên nguyệt tô bính, mì trường thọ.

« Chương TrướcChương Tiếp »