Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Uy Điềm

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó Lý Hoài Úc thường xuyên ngủ lại, Hương Hương và Tiểu Vũ rất vui vì điều này, chỉ mình Lam Thanh vô cùng đau đớn.

Nàng không thích những việc hắn làm hàng đêm. Hắn không biết cách kiểm soát bản thân, hoặc căn bản hắn cũng chả quan tâm đến việc phải tiết chế chút nào, mỗi lần đều làm đến tận hứng mới bỏ qua, có đôi khi có thể bức nàng điên lên.

Nàng cũng không thích bát thuốc sáng hôm sau, đầu lưỡi đắng ngắt.

Nhưng nàng thích cỏ cây trong tiểu viện, từng cái từng cái, hơn nữa còn có hai người tốt như vậy nữa.

Vì thế nàng có hai mặt, ban ngày thoải mái vui vẻ, thích nói thích cười, phơi phới đón nắng mưa, đến buổi tối lại im lặng, ngoan ngoãn nghe lời giống như bồn hoa được nuôi dưỡng trong phòng mặc người tới hái.

Ở giữa đoạn thời gian này còn có một sự việc nhỏ, hai ngày liên tiếp nàng đều ngủ ở sương phòng, ai biết được Lý Hoài Úc đêm khuya mới tới, vừa vào phòng sờ giường liền phát hiện không có ai. Bộ trà cụ trên bàn gặp họa, sinh ly tử biệt, vỡ nát tan tành.

Tiểu Vũ dẫn đầu chạy tới vì sợ có kẻ trộm đột nhập, tới quần áo cũng chưa kịp mặc, trong tay cầm lấy vũ khí tạm thời “Chổi lông gà”, còn chưa thấy rõ thì đã bị một cước đá bay ra ngoài.

Lý Hoài Úc tự mình tới sương phòng phía tây, vừa vào đã bị chọc tới cười lên. Lúc ấy Lam Thanh đang ôm Hương Hương mềm mại ngủ say sưa, động tĩnh lớn như vậy cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, tiếng ngáy tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước.

Đáng thương Hương Hương bị lôi ra, Lý Hoài Úc tự mình ôm người quay về phòng, Lam Thanh mơ mơ màng màng thấy mình đang ở trên thuyền, sau đó một khuôn mặt đáng ghét hiện ra trước mặt, trong mơ nàng trở nên lớn mật, ôm lấy khuôn mặt kia nói: “Sao đến trong mơ ngươi cũng không tha cho ta?”

Sau một đêm trằn trọc, Lý Hoài Úc đã hoàn toàn khiến nàng nhận ra đâu là mơ đâu là thật, sáng hôm sau trông thần thái hắn sáng láng, còn trên mắt nàng hiện lên quầng thâm.

Nghĩ lại quả thật nên uống chén thuốc bổ kia.

Kể từ đó về sau hai người Hương Hương vẫn luôn ở phòng chính với nàng, qua giờ tý nếu thấy không ai đến thì thay chăn bông rồi cùng nhau ngủ. Vẫn giống như trước.

Mọi thứ trong phòng chính đều tinh xảo, không thể không chăm sóc cẩn thận, nhưng dù cẩn thận đến đâu cũng vẫn có lúc xảy ra lỗi. Đang lúc Tiểu Vũ lau đồ trên tủ thì hai người kia chạy đến đùa giỡn như thường ngày, vừa lúc đυ.ng phải.

“Xoảng…”

Một vật trang trí bằng ngọc lưu ly màu chàm vỡ tan tành.

Lam Thanh cảm khái: “Đồ tốt có khác, âm thanh vỡ cũng dễ nghe như vậy!”

Tiểu Vũ đỡ trán: “Một trăm lượng bạc đấy!”

“Sao?”

Hương Hương lắp bắp: “Cái này đáng giá một trăm lượng?”

Tiền lương hàng năm của họ cũng chỉ có hai lượng bạc mà thôi!

Ba người nhìn mặt đất, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Lam Thanh hỏi: “Có khi nào chúng ta phải bồi thường không?”

Ba cái mặt nhăn như trái khổ qua, nếu để họ bồi thường chỉ sợ bán ba người họ cũng không được nhiều như vậy.

Vốn định thử dán lại nên Tiểu Vũ cầm lấy mảnh vỡ trên mặt đất, đau đầu hỏi: “Hai người còn nhớ rõ hình dạng ban đầu của nó không?”

Chỉ có Tiểu Vũ là có chút ấn tượng, mấy người tụm lại, bận đến mức đến cơm cũng không ăn, trong lúc làm còn bị cắt vào tay, kết quả đã làm ra một đồ thủ công mỹ nghệ. Nhưng đến tối đèn sáng lên, ngọn đèn xuyên qua khe hở trông không được lịch sự tao nhã cho lắm.

Thế này thì không trưng bày được.

Hóa ra đồ tốt cũng có cốt khí, hoàn toàn không cho người ta một cơ hội nào khác.

Tiểu Vũ nói rằng nên “Hủy thi diệt tích”, nhưng Hương Hương nhất định không bằng lòng, một trăm lượng bạc đó, tuy rằng nó đã vỡ.

Cuối cùng nó được chuyển đến “Nhà kho”, vật này quá sang trọng, để trong này không hợp tí nào, vừa bắt mắt lại còn vừa chói mắt. Lam Thanh chỉ vào nó nói: “Sao ngươi không phải là đồ vật vậy?”

Tiểu Vũ ngạc nhiên: “Bà cô của ta ơi, người học cái này từ ai thế?”

Tất nhiên là Hương Hương rồi.

Hương Hương đổi chủ đề: “Ước chừng trong nhà nhiều đồ như vậy, thiếu một hai cái công tử cũng không phát hiện ra đâu.”

Nếu bị phát hiện thì sao?

Cuối cùng kết luận: vây Ngụy cứu Triệu, dương đông kích tây, ám độ trần thương…

*Vây Ngụy cứu Triệu: là kế thứ hai trong bộ 36 kế sách được sử dụng rất nhiều trong chính trị, quân sự thời xưa, dùng để chỉ những phương pháp đi ngược tư duy logic thông thường nhưng vẫn đạt được kết quả sau cùng. Đây là phương pháp đòi hỏi người dùng phải nhìn nhận được bản chất vấn đề, không bị che mắt bởi những biểu hiện hình thức bên ngoài, tuy khó nắm bắt nhưng nếu biết ứng dụng sẽ đem lại hiệu quả cao trong thực tế. Cho đến hiện nay kế sách này vẫn giữ nguyên được giá trị của nó khi được áp dụng trong các bài học cuộc sống và bài học về kinh doanh.

*Ám Độ Trần Thương nghĩa là “Ngầm vượt con đường Trần Thương”. Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa. Nó như một kế hoạch tấn công bất ngờ mà kẻ địch không thể ngờ tới được.Đặc điểm của mưu kế nầy là biểu lộ bên ngoài giả, ẩn tàng cái thật bên trong, làm mê hoặc đối phương, làm cho đối phương lơ là phòng bị, rồi bất ngờ đột kích.

Có lẽ bởi vì lương tâm cắn rứt, Lam Thanh cảm thấy ngăn tủ kia trống rỗng, rất dễ bị phát hiện. Nàng chỉ hy vọng rằng tối nay Lý Hoài Úc sẽ không đến.

Nhưng trời không chiều lòng người.

Vừa qua giờ Tuất đã nghe thấy tiếng bước chân làm người ta hoảng hốt.

Hôm nay hắn đến rất sớm.

Hương Hương và Tiểu Vũ lui ra, trước khi ra ngoài còn cho nàng một ánh mắt cổ vũ như thể muốn nói: Cố lên! Người có thể làm được mà!

Thấy hắn dang tay ra, Lam Thanh cũng đã biết ý của hắn nên ngoan ngoãn tiến lên cởϊ áσ cho hắn.

Người hầu đem bồn tắm vào, sự chú ý của Lam Thanh nhất thời bị hấp dẫn, người bên trên lập tức lộ ra vẻ không hài lòng.

Kể cũng lạ, hắn tức giận chưa bao giờ nói ra nhưng lại có thể làm người ta cảm nhận được.

Thường thì hắn luôn trực tiếp mặc tẩm y, với áo choàng hoặc lông cáo, nhưng hôm nay hắn lại ăn mặc rất chỉnh tề. Thâm y, tụ bào, trường sam, sấn phục, trung y…

« Chương TrướcChương Tiếp »