Chương 58: Chiêu thức
Đại Thiên cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương nên không dám tiếp tục động thủ, tận dụng thời gian để phục hồi thể lực.
Qua một lúc, cả hai dần dần hồi phục lại rất nhiều, người nọ đột nhiên lên tiếng hỏi
“Ngươi tên là gì?”
Đại Thiên hơi ngớ người ra, nhưng kinh nghiệm còn ít, theo bản năng đáp lại
“Ta là...”
Nhưng còn chưa kịp nói xong, người nọ đột nhiên lao vυ"t lên, mạnh mẽ một đấm hướng về phía Đại Thiên.
Hơi có chút kinh ngạc, Đại Thiên không ngờ đối phương nói đánh là đánh như vậy, mặc dù vừa nãy hắn cũng dùng chiêu này, nhưng đó là trong lúc vô tình nghĩ ra, hoàn toàn không để trong lòng.
Một thời gian kinh ngạc ngân ngủi này khiến Đại Thiên dù phản ứng kịp thời nhưng cũng chậm hơn đối thủ một chút.
Nắm đấm của người nọ nhanh chóng tiếp cận, Đại Thiên giơ tay lên một đấm đáp trả lại.
Đại Thiên đã chuẩn bị cho việc một chiêu đến sau này bị đánh bại, nhưng không ngờ khi va chạm, Đại Thiên lại cảm giác đối phương hoàn toàn không có bất cứ lực lượng gì, tựa hồ đây chỉ là một chiêu giả dối nhằm che mắt mà thôi.
Cảm thấy không ổn, Đại Thiên vội vàng thu chiêu lại. Nhưng người nọ một đấm vô lực kia vẫn tiếp tục tiến tới, hoàn toàn không có một hậu chiêu nào.
Ngay khi Đại Thiên còn đang nghĩ là mình lầm rồi thì từ một đấm này phát ra Đấu Khí cực kỳ mạnh mẽ, tựa như một thứ bị co dãn áp súc lại, đột ngột bung ra, thế công của nó vô cùng đáng sợ.
Đại Thiên bị chuyển biến bất ngờ này đánh cho cánh tay tê rần, trong người chỉ cảm thấy có một cỗ Đấu Khí xuyên thấu vô cùng đáng trực tiếp gây tổn thương thể nội, hơn nữa chỉ tính riêng lực lượng của chiêu này cũng đủ khiến Đại Thiên cảm thấy không chịu nổi.
Hai chân mạnh mẽ búng lên, cả người nhamh chóng lui về sau. Cảm nhận khóe miệng ngòn ngọt cùng tanh tưởi, Đại Thiên vô cùng sợ hãi nhìn về phía đối thủ.
Nhưng trong mắt của Đại Thiên chỉ là một nắm đấm không ngừng phóng đại.
Thì ra vừa rồi người nọ một chiêu kia còn chưa hết, Đại Thiên vừa lui thì một đấm này cũng đuổi theo.
Thầm nghĩ vừa rồi phát ra lực mạnh như vậy, hiện tại một chiêu này cũng không còn bao nhiêu lực lượng. Đại Thiên giơ tay một đấm đáp lại, nhằm tìm kiếm cơ hội phản kích.
Lại va chạm, tình huống không hề lạc quan như Đại Thiên đã nghĩ. Nắm đấm của người kia không những không yếu bớt đi, mà còn mạnh hơn trước rất nhiều.
Cũng cùng như lúc trước, Đại Thiên lúc đầu không hề cảm thấy chút lực lượng nào, nhưng lần này dù Đại Thiên đã tranh thủ cơ hội dồn sức đánh lên thì cũng không có cách nào áp đảo được đối phương, bất lực chịu một cỗ Đấu Khí mạnh mẽ đánh vào thân thể.
Hai lần trúng trọng chiêu, hơn nữa sức xuyên thấu của chiêu này quá khủng khϊếp, cộng thêm việc thân thể đã dần cạn kiệt Đấu Khí cùng thể lực, Đại Thiên vô lực văng ra xa, nằm bệt dưới đất không gượng dậy được.
Mà người nọ sau khi đắc thủ, một chiêu này dường như cũng hao hết khả năng nên hắn nhanh chóng lui lại, tiếp tục tích súc một đấm nữa định lao lên.
Nhưng khi thấy Đại Thiên vô lực nằm đó, chỉ có hai mắt còn cảnh giác nhìn mình thì hắn đột ngột dừng lại. Do dự không biết làm sao, người này đưa mắt nhìn về phía những Binh Sĩ gần đó.
Những Binh Sĩ kia nhìn Đại Thiên một chút, mày nhíu chặt lại, qua hồi lâu vẫn chỉ thấy Đại Thiên nằm yên, những người này mới hơi lắc lắc đầu.
Tên đối thủ của Đại Thiên thấy vậy, vội vàng thả lỏng người, hướng về Đại Thiên hừ lạnh nói
“Lần này cho ngươi một chút giáo huấn, nếu còn lần sau thì đừng trách ta.”
Nói xong liền mặc kệ Đại Thiên, xoay người đi mất.
Nhìn người này đi, Đại Thiên hơi có chút giật mình, hắn không ngờ chiến cuộc là kết thúc như vậy. Tâm tình của Đại Thiên nhanh chóng nhẹ nhõm lại, cơ thể cũng hơi giãn ra.
Bỗng nghĩ đến một đấm vừa rồi, lại nghĩ đến cách Lý Thiện dạy khống chế Đấu Khí cũng không được như vậy, trong lòng tò mò nhịn không được thốt lên
“Một chiêu vừa rồi là làm sao làm được?”
Người nọ đang đi, nghe câu hỏi thì hơi khựng một chút, sau đó lại tiếp tục đi. Đại Thiên còn tưởng đối phương không đáp lời thì một âm thanh truyền đến
“Đợi ngươi đến cảnh giới Chiến Sư sẽ hiểu.”
Đại Thiên mơ hồ chẳng hiểu gì cả, nhưng người nọ chỉ nói đúng một câu đó rồi đi mất, Đại Thiên dù có trăm ngàn điều nghi vẫn cũng chỉ có thể để ở trong lòng.
Cũng không để Đại Thiên suy nghĩ được bao lâu, một tên Binh Sĩ chậm rãi bước lại, chân đá đá vào người Đại Thiên quát lên
“Còn không mau đứng dậy làm việc, định ăn vạ đến lúc nào.”
Ánh mắt chuyển dời qua tên Binh Sĩ, Đại Thiên ngập ngừng một chút, một phần lo do không muốn gây chuyện, một phần là do thực lực hiện tại gần như suy kiệt, không đủ sức bảo vệ bản thân.
Cố gắng nhúc nhích người muốn gượng dậy, nhưng khổ nỗi vừa rồi một đấm kia đánh cho thân thể hắn tàn tạ từ trong ra ngoài rồi, cử động một chút cũng đã rất khó khăn.
Binh Sĩ thấy vậy liền lộ ra vẻ giận, quanh năm suốt tháng ở cái nơi âm u mờ mịt này, tâm tình cũng trở nên táo bạo hơn rất nhiều, hơn nữa hiện tại Đại Thiên cũng chỉ là một tù nhân, thân phận rất là rẻ rúng, Binh Sĩ thấy chướng mắt liền theo thói quen giơ roi lên quất xuống, đồng thời quát
“Nhanh lên.”
Đại Thiên bị quất một roi, trong lòng hơi giận, đồng thời cũng có chút gấp gáp, nhưng cũng không thể nhất thời làm gì được.
Binh Sĩ cũng không vì vậy mà dừng lại, tiếp tục vài roi quất xuống. Đại Thiên bị đánh vài lần, tâm tình điên cuồng lại trỗi dậy, hai mắt trở nên đỏ ngầu, cả người không biết lấy sức lực từ đâu ra, đứng phắt dậy.
Hành động đột ngột này khiến tên Binh Sĩ giật mình lùi lại, đối diện với ánh mắt điên cuồng của Đại Thiên khiến hắn hơi có chút chùn ý. Nhưng ý nghĩ này chỉ khiến hắn càng thêm táo bạo, trực tiếp quất Đại Thiên vài roi nữa.
Mà Đại Thiên ngoài đứng dậy cũng không hề làm bất cứ hành động gì khác, bởi vì hiện tại thân thể của hắn đã không đủ sức nữa, chỉ có thể đứng là đã là rất cố gắng rồi.
Chửi mắng vài câu, tên Binh Sĩ xem như cũng đã phát tiết đủ, hắn cầm lấy cuốc cùng búa lúc trước Đại Thiên đánh rơi, vứt qua cho Đại Thiên.
Đại Thiên thần trí hơi mơ hồ, hai thứ công cụ này va vào người hắn rồi rơi xuống đất. Tên Binh Sĩ hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục làm khó nữa, đi hướng ra một chỗ khác đứng gác, nhưng ánh mắt trong lúc vô ý vẫn nhìn về phía Đại Thiên.
Đại Thiên lại đứng qua một lúc, tranh thủ thời gian hấp thụ không ít đấu khí chữa thương, sau đó mới nhặt búa cùng cuốc, hướng về một tảng đá màu đen kia đi tới.
Không còn bao nhiêu sức lực, Đại Thiên cầm cuốc còn không vững, chỉ có thể cào cào trên nền đất, hiệu suất kém đến mức không thể kém hơn.
Cũng may những Binh Sĩ kia cũng không ép đến mức đường cùng, Đại Thiên dù làm nhiều hay ít, miễn có làm là được. Cũng nhờ vậy mà Đại Thiên tranh thủ thời gian hấp thụ không ít đấu khí, vừa khôi phục lực lượng vừa tăng cường cảnh giới.
Nhưng dù bị thương khó chịu, Đại Thiên trong lòng lại tràn ngập say mê cuồng nhiệt, khắp ý nghĩ của hắn toàn là một chiêu vừa rồi của người nọ, nếu không phải hiện tại bị canh giữ, Đại Thiên còn không ngại thử nghiệm một phen ý nghĩ của mình.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, cuối cùng tiếng kẽng nghỉ ngơi mà Đại Thiên chờ mong cũng đến.
Nhưng lúc này cũng trở thành một ác mộng khác với Đại Thiên.
Vác trên vai những tảng đá màu đen nặng nề, Đại Thiên người như đứt ra thành từng khúc, tuy đã phân cho nhiều người nhưng vẫn không cách nào chịu nổi.
Cắn răng một cái, Đại Thiên cứng rắn hoàn thành việc này, mục tiêu của hắn chỉ là hoàn thành xong liền được nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên Đại Thiên đối với phòng giam dơ bẩn kia nổi lên cảm giác muốn về đó.
Phí hết sức lực, cuối cùng mọi việc cũng xong, Đại Thiên vác theo thân thể mệt mỏi, tựa như một cái xác không hồn khó khăn bước từng bước trở về nhà tù.
Bước vào phòng giam, Đại Thiên không chịu được nữa, cả người xụi lơ nằm bẹp xuống đất bất động, ánh mắt cũng chuyển thành nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không biết gì xung quanh nữa.
Cũng không lâu lắm, Đại Thiên liền thoáng tỉnh lại một chút. Không phải vì điều gì đặc biệt, mà là vì thân thể của hắn do quá mệt mà đói.
Cơn đói đau thắt ruột lại, như xé từng mảng thịt của hắn. Cơ thể của hắn cũng vì thiếu thức ăn mà thay thế, trở nên vô lực hơn rất nhiều.
Nơi đây là nhà tù, không phải Vương Cung, Đại Thiên không thể quát một tiếng liền có thức ăn được, bởi thế cũng chỉ có thể chờ đợi, chờ đến lúc những Binh Sĩ kia đưa thức ăn đến.
Cơn đói dày vò khiến hắn cũng không thể nào ngủ được, chỉ có thể dựa vào tường, hai mắt mơ màng mong đợi nhìn về phía cửa phòng giam.
Nhưng chờ hoài, chờ mãi, dù Đại Thiên chờ rất lâu rồi thì cũng không có ai đưa thức ăn đến. Đại Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ kề sát người vào cửa, hướng về một Binh Sĩ đứng canh gác gần đó gọi
“Vị đại ca này, chừng nào thì có thức ăn vậy?”
Tên Binh Sĩ này có vẻ như đã biết chuyện Đại Thiên nói được ngôn ngữ Cương Tộc nên cũng không biểu hiện ra kinh ngạc. Thoáng liếc nhìn Đại Thiên một chút, người này mới nhàn nhạt trả lời
“Tội khai thác quá ít, nhịn ăn một ngày. Tội đánh nhau gây náo loạn, nhịn ăn ba ngày. Tổng cộng là bốn ngày.”
Đại Thiên nghe vậy, trong lòng gấp muốn điên lên rồi, bốn ngày nhịn ăn, khác nào là muốn hắn chết ở nơi này, đã vậy trong khẩu phần ăn cũng có một chút nước, hiện tại nhịn ăn, đồng thời cũng nhịn uống. Ở đây lại không thể tu luyện, đồng nghĩa với việc không thể dùng đấu khí thay thế thức ăn, Đại Thiên quả thật là đến mức đường cùng rồi.
Trong lòng hơi hoảng loạn, Đại Thiên vội vàng la lên thanh minh
“Ta không có gây náo loạn, rõ ràng là người kia đánh ta trước.”
Chỉ có điều Đại Thiên dù la lớn cách mấy, tên Binh Sĩ cũng không thèm trả lời. Đại Thiên lại liên tục la lên vài lần, tên Binh Sĩ liền tức giận đi đến, cầm roi trong tay xuyên qua song sắt đánh vào người Đại Thiên.
Thân thể đang mệt, lại bị đau, Đại Thiên biết điều câm miệng lại, không dám tiếp tục đôi co.
Đợi tên Binh Sĩ đi mất, Đại Thiên như một xác chết dựa vào vách đá. Nhìn song sắt giam giữ mình, lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ, Đại Thiên trong lòng lại trở nên giận dữ.
Cơn giận chuyển thành công kích, Đại Thiên sử dụng một chút đấu khí ít ỏi lúc nãy hấp thụ ở dưới mỏ kia, mạnh mẽ đánh thẳng vào song sắt.
Nhưng không biết song sắt này làm bằng vật liệu gì, chẳng những không nhúc nhích mảy may, ngược lại phản chấn Đại Thiên văng ra một bên, cả người tê rần khó chịu.
Nằm ngả người dưới đất, Đại Thiên cũng không tiếp tục thử tấn công nữa. Nằm thở hồng hộc nhìn trần nhà, Đại Thiên hiện tại biết cái gì gọi là nhà tù khắc nghiệt rồi.
Đây chỉ mới là những ngày đầu mà đã vậy, về sau quả thật không dám nghĩ tới. Mà thật sự không ngờ một điều là Cương tộc không bắt buộc khai thác bao nhiêu, nhưng nếu khai thác quá ít lại bị nhịn ăn, quả thật là vô cùng dằn vặt người rồi.
Nằm yên không nhúc nhích, cơn đói khiến Đại Thiên không thể nào ngủ được. Cương nhân được trời ban cho sức mạnh thân thể vô cùng lớn, ngược lại cũng làm cho mỗi Cương nhân đều đối với thức ăn nhu cầu cực cao, chỉ cơn đói cũng đủ khiến Cương nhân khó chịu sống không bằng chết rồi.
Nằm một hồi lại nhớ đến một chiêu của người gây sự dưới mỏ, tâm tình Đại Thiên lại trở nên kích động thèm muốn.
Đại Thiên càng nghĩ càng chắc chắn đây là một phương pháp khống chế đấu khí khác. Dù sao hắn cũng đã có căn bản về khống chế đấu khí nên đối với thứ này, Đại Thiên rất muốn đạt được.
Thèm muốn cuồng nhiệt đè áp cơn đói, dù sao cũng chỉ là thử nghiệm, cũng không cần thủ thế hay mất nhiều sức lực, Đại Thiên dựa người vào tường, toàn thân thả lỏng, chỉ có hai tay là không ngừng giơ lên giơ xuống.
Ngẫm nghĩ lại một đấm đó. Đấu Khí như vô hình ẩn đi mất, dường như là đang tích súc lực lượng, đấu khí này tích súc sau đó chia làm hai phần, một phần bạo phát mang tính nhanh chóng cùng xuyên thấu, phần còn lại trầm ổn mạnh mẽ, quả thật là khiến người khác dễ ngộ nhận chiêu thứ hai là hư chiêu.
Giơ tay lên, một đấm kèm theo đấu khí phát ra, một đấm này Đại Thiên đã quá quen thuộc rồi. Chỉ có điều do hiện tại đấu khí hạn chế nên Đại Thiên chỉ dùng một ít, thanh thế cũng không quá lớn.
Mạnh mẽ đấm ra, độ tích súc Đại Thiên xem như là miễn cưỡng làm được, nhưng cũng chỉ có thể bạo phát ra một chiêu liền tan rã, uy lực về tốc độ cùng sức xuyên thấu cũng kém hơn rất nhiều, căn bản là thất bại hoàn toàn.
Nhưng Đại Thiên cũng không hề chán nản, lại tiếp tục giơ tay đánh ra, liên tục đánh, đồng thời khống chế đấu khí.
Thất bại, lại thử, lại thất bại, lại tiếp tục thử. Đại Thiên cuồng nhiệt đến mức quên mất thời gian, toàn tâm toàn ý đều dồn vào việc nắm giữ được một chiêu này, nhưng luyện mãi luyện mãi, sửa đi sửa lại vẫn không thể làm được như ý.
Thẳng đến lúc Binh Sĩ lại một lần nữa đến dắt xuống mỏ, Đại Thiên mới không nỡ dứt bỏ dừng lại, theo Binh Sĩ rời đi.
Lần này xuống mỏ, Đại Thiên dù không còn một chút sức lực nào cũng cố điên cuồng khai thác cho đủ số, trong đầu của hắn hiện tại chỉ có hai ý niệm, một là một chiêu kia, hai là thức ăn, ngoài ra không còn nghĩ được bao nhiêu điều khác.
Một ngày này rất nhanh liền trôi qua, dù thân thể đã mệt mỏi nhưng Đại Thiên vẫn không ngừng lại, tiếp tục cắm đầu vào việc thử nghiệm tìm hiểu chiêu thức mới này.
Lại thử nghiệm cả đêm, thân thể gần như không còn chút sức sống nào, chỉ một ngày mà thân thể Đại Thiên tựa như héo rút lại không ít.
Những ngày sau đó, Đại Thiên vẫn điên cuồng thử nghiệm, bất chấp thân thể dần dần yếu ớt đi. Hắn hiện tại quá mệt mỏi để có thể làm điều gì khác rồi.
Cả ngày dùng toàn bộ sức lực cuối cùng vào khai thác, đồng thời tranh thủ hấp thụ đấu khí duy trì thân thể còn hoạt động, số đấu khí còn dư thì dùng cho việc thử nghiệm chiêu thức mới, quả thật là điên cuồng không cần mạng sống nữa rồi.
Thẳng đến ngày thứ tư, Đại Thiên cũng chỉ còn có khả năng quơ quơ tay, không còn đủ sức đánh ra một đấm đàng hoàng nữa, đấu khí cũng chỉ là diễn luyện trong đầu mà thôi.
Tuy là khó khăn khổ cực, nhưng lần này tâm tính của Đại Thiên bị mài thật tốt rồi, hoàn toàn khiến hắn trở nên nhẫn nại trầm tính hơn rất nhiều, cỗ cảm giác tức giận cùng điên cuồng kia cũng bị đè ép đi không ít.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, Đại Thiên tội cũng được miễn, đồng thời quen dần với cuộc sống ở dưới này, tẻ nhạt, buồn chán, nhưng bởi vì có mục tiêu mà không hề từ bỏ mất hi vọng.
P/s: 19/9 Chương thứ nhất.
........