Chương 2: Hai năm ! Căn cơ huấn luyện (1)
“Cha, ngươi dẫn ta đi đâu thế?”
Đại Thiên ấp úng hỏi. Đã hai năm trôi qua, lúc này Đại Thiên đã hai tuổi, đại khái là biết đi biết nói thật tốt rồi. Bình thường mọi ngày, cha mẹ hắn đều một bộ hòa ái quan tâm săn sóc hắn. nhưng hôm nay khác hẳn mọi ngày, dù còn nhỏ nhưng hắn vẫn cảm nhận được.
Ngày hôm nay, cha hắn, Đại Vũ đại hán một bộ uy nghiêm, mặt lạnh như tiền cùng mẹ hắn một bộ ngập ngừng do dự vừa sáng sớm liền đạp bay cửa phòng, lôi đầu hắn dẫn đi, mặc cho tiểu Đại Thiên một đầu dấu chấm hỏi, cũng vì vậy mới xảy ra câu hỏi vừa rồi.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ trở thành một nam nhân chân chính, học cách im lặng và làm theo lời ta đi.”
Đại Vũ không ngừng bước đi, một bên lạnh lùng liếc mắt nhìn con. Đối mặt với ánh mắt của hắn, tiểu Đại Thiên sợ hãi rụt cổ lại, ngoài miệng im thin thít, chân cũng vội vàng đuổi theo, trong tâm vẫn một mảnh mờ mịt.
Vòng vèo, chuyển đổi xuyên qua vài cái hành lang, cuối cùng Đại Vũ dừng bước tại trước cửa một biệt viện. Hai thủ vệ gác cửa thấy hắn liền vội vàng khom người chào
“Bái kiến đại vương.”
“Đứng dậy cả đi, mở cửa ra.”
Đại Vũ uy nghiêm nói. Một bên Đại Thiên tò mò đánh giá hai người trước mắt. Cả hai đều thân hình cao to uy vũ, một thân màu đen thiết giáp, duy nhất chỉ thiếu mũ giáp, bên hông treo một thanh kiếm, gương, mặt lạnh lẽo, cung kính ứng tiếng cha hắn.
Đại Thiên cũng nhìn kỹ một vòng quanh đây, tuy ở trong vương cung, nhưng hắn cũng chưa đi hết tất cả mọi nơi, nơi này hắn cũng chưa từng đến, một bộ hoàn toàn xa lạ. Duy nhất có thể xem hiểu là tấm biển phía trên đại môn, trên biển ghi rõ ba chữ Luyện Vũ Trường, ba chữ này khi trước hắn đã được mẹ dạy qua.
Đợi hai thủ vệ khai mở đại môn, Đại Vũ không nói gì trực tiếp bước vào, Đại Thiên ở phía sau lật đật đuổi theo. Khi bước qua hai thủ vệ, một cảm giác mát lạnh ập tới khiến hắn cực kỳ sợ hãi, cảm giác này hắn vẫn thường cảm nhận được trên người mấy vị gia gia từ chiến trường trở về.
Đẩy nhanh tốc độ chạy theo cha mình, lúc này trong nội tâm của Đại Thiên mọc lên một cỗ cảm giác bất an lo sợ vô cùng.
Vừa bước vào bên trong biệt viện, chưa kịp quan sát, hai thủ vệ liền đóng kín cửa lại, hại Đại Thiên giật bắn người một phen. Bên trong biệt viện không nhà không cửa, hoàn toàn là một cái bãi cát trống khá rộng.
Ở đây đặt rất nhiều vũ khí bằng gỗ, từ côn bổng tới đao kiếm cung đầy đủ, cùng với bia tập bắn, và với rất nhiều tảng đá, một vài bao lớn được treo lơ lửng, ngoài ra còn rất nhiều thứ, nhưng Đại Thiên xem không hiểu.
Đứng ngơ ngác ngay cửa nhìn Đại Vũ chậm rãi bước vào trong sân, Đại Thiên lo sợ hỏi
“Cha, ngài dẫn con tới đây làm gì?”
Nhìn con mình mặt tái mét lo sợ, tay chân run rẩy, Đại Vũ lộ ra một nụ cười tà, nghiêm giọng quát lớn
“Nhóc con, đứng run rẩy ở đó làm gì. Là nam nhân thì cút vào đây cho ta.”
Đại Thiên bị một tiếng quát này làm kinh sợ, hồn đều muốn theo tiếng quát tản vào không khí, nhưng hai chân cũng không chậm, vội vàng chạy vào trong sân.
Khi tiểu Đại Thiên chạy vào sân, Đại Vũ cũng vừa cởi xong áo tùy ý vứt qua một bên, trên người chỉ mặc đúng một chiếc quần dài, giày cũng vứt ra ngoài. Nhìn cha mình lộ hoàn toàn phần trên cơ thể, từng bắp thịt rắn chắc lộ ra, cả cơ thể tràn ngập sức lực, thân thể cao lớn hùng vĩ khiến hắn không ngừng hướng tới.
“Đại Thiên, những lời tiếp theo của ta ngươi nghe cho rõ.”
Đại Vũ uy nghiêm quát lớn, nhìn Đại Thiên một lát, thấy hắn tập trung chú ý vào mình, gương mặt bỗng trở nên tự tin, phi thường tự hào nói tiếp
“Ngươi có muốn được như ta, nắm giữ sức mạnh to lớn vô cùng không!”
“Muốn!” Đại Thiên hai mắt như bốc lửa, hoàn toàn bị cha hắn ảnh hưởng, một chút bất an lúc trước vào lúc này cũng vứt lên chín tầng mây, toàn thân cũng trở nên bớt run, một bộ khao khát vô cùng nói.
Đại Vũ hiển nhiên không hài lòng với thái độ này, hai chân mày nhíu chặt lại, quát to
“Đáp quá nhỏ, ta không nghe được. Là nam nhân thì lớn giọng lên cho ta!.
“MUỐN!!!.” Đại Thiên dùng hết sức gào lên, hai mắt khao khát nhìn cha hắn, lòng ham muốn đạt được của con nít hoàn toàn bị Đại Vũ câu ra, trước kia bất mãn cùng lo sợ hoàn toàn biến mất, một lòng khao khát đạt được sức mạnh giống như cha hắn. Đại Vũ hài lòng nhìn con, tiếp theo lại một tiếng quát lớn
“Tốt! Ngươi có muốn mọi người kính sợ ngươi, cung kính đối với ngươi không!”
“Muốn!!!” Đại Thiên cuồng nhiệt gào lên.
“Ngươi có muốn mỗi kẻ trêu chọc đến ngươi liền bị ngươi đánh đến phục, không dám kháng cự không!”
“Muốn!!!”
“Ngươi có muốn như các gia gia, bá bá đồng dạng ra chiến trường trảm địch, chiếm thành, lập uy thiên hạ, lưu danh hậu thế hay không!”
“Muốn!!!”
“Ngươi có muốn trở thành một nam nhân chân chính của Cương tộc, nam nhân chân chính của Đoàn gia ta không!!”
“Muốn!!!!”
“Ngươi có muốn trở thành như ta, một người đứng trên đỉnh nhìn xuống, ngự trị toàn bộ Man Lĩnh Cương tộc, hô quát phong vân, vũ lực bình thiên hạ như ta không!!!”
“Muốn!!! Muốn!!! Cha, cha, Đại Thiên muốn trở nên mạnh mẽ, giống như ngươi cùng các gia gia bá bá, ta muốn mọi người kính sợ ta, cha ngươi giúp ta đi. “
Đến đây Đại Thiên không thể giữ bình tĩnh được nữa, một bộ hưng phấn cuồng nhiệt hướng về cha hắn hô quát một tràng. Đại Vũ thấy hắn phối hợp, tâm tình cực độ vui mừng, hài lòng cười to, đợi cảm xúc nguôi bớt, liền nở một nụ cười tà ác, trên đầu dường như thêm ra hai cái sừng, miệng mọc răng nanh, xương cụt mọc ra một cái đuôi dài, một bộ hình tượng ác ma. Tà ác nhìn Đại Thiên, Đại Vũ dường như một cái đại ác ma dẫn dụ quát lớn
“Tốt lắm, nếu muốn vậy thì nghe cho rõ. Không có gì tự nhiên mà có được, nếu muốn, từ hôm nay ngươi phải tập luyện, tập luyện và tập luyện, không để ý đến việc khác. Rõ chưa!”
“Rõ!! Từ giờ ta sẽ tập luyện, tập luyện và tập luyện. Sau này sẽ mạnh hơn cả cha.”
Đại Thiên hưng phấn bắt chước theo cha, hô lớn. Đại Vũ cười gằn
“Chí hướng tốt lắm, nhưng chỉ sợ ngươi còn không làm được, một hồi liền kêu cha tha thứ!”
“Không bao giờ!!” Bị động chạm tự ái, Đại Thiên giận dữ gào lên.
“Được lắm, không hổ là con trai ta. Giờ mau cởϊ áσ, lột giày, cút ra giữa sân đứng cho ta.”
..................
Ngoài cửa, hai thủ về ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một lát, nghe hai cha con một bên quát lớn, một bên kêu gào kia liền cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng thấy bi ai cho bi kịch sắp đến với Đại Thiên.
“Aiz, lại một tiểu hài bị dẫn dụ, không biết lát nữa hắn có còn hưng phấn được vậy không.” Một tên thủ vệ thở dài ngao ngán.
“Hắc, than thở cái gì, là nam nhân của Cương tộc, việc này là tất yếu phải trải qua. Nam nhân Cương tộc không cần và cũng không tồn tại kẻ yếu.” Tên thủ vệ còn lại cười nói, câu cuối cùng hoàn toàn là tự hào hô lên.
“Biết là vậy, nhưng tiểu vương tử còn quá nhỏ, mới hai tuổi. Trước giờ trong tộc đều là sáu tuổi mới bắt đầu, chỉ sợ tiểu vương tử không chịu nổi.” Tên thủ vệ lúc đầu nghe đồng bạn nói cũng tự hào cười, nhưng vẫn lắc đầu ngao ngán.
“Quả thật có hơi sớm, chỉ hi vọng tiểu vương tử chịu được.” Tên thủ vệ đồng bạn cũng lo âu đáp
“Chỉ mong là như vậy.”
................................
Bốn giờ sau, tại trong sân huấn luyện trường, mọi thứ có vẻ không khả quan như mong đợi. Đại Thiên để trần nửa người, khắp người toàn là mồ hôi cùng vết bầm sưng đỏ, hai mắt giàn giụa nước mắt, miệng không ngừng rên hừ hừ, chân không ngừng chạy vòng quanh huấn luyện trường.
Ngồi ở chính giữa sân là cha hắn Đoàn Đại Vũ. Một bên hứng thú bừng bừng nhìn con mình, chỉ cần Đại Thiên dừng lại hay chạy quá chậm là phóng một cây côn vào người Đại Thiên lập tức, việc này đã kéo dài gần cả giờ đồng hồ.
Nhớ lại bốn tiếng trước, Đại Vũ hướng dẫn cho một bên Đại Thiên đang hứng thú bừng bừng bắt đầu khởi động. Đại Thiên còn nhỏ, Đại Vũ cũng không dám gượng ép, dùng hơn nửa thời gian là để khởi động.
Đợi đến khi Đại Thiên chán chê than thở, địa ngục đối với đứa bé bắt đầu. Đại Thiên bắt đầu đứng tấn, hai tay duỗi thẳng, mỗi tay cầm một quả tạ nhỏ, vừa sức hắn. Việc này kéo dài hơn một giờ, Đại Vũ ngồi một bên không ngừng dùng ngôn ngữ kí©h thí©ɧ khiến Đại Thiên hào khí bừng bừng, cắn răng chịu đựng. Mỗi lúc ngôn ngữ không kí©h thí©ɧ được nữa, Đại Vũ trực tiếp dùng mộc côn mạnh mẽ đánh hắn, đánh chừng nào tiếp tục thì thôi.
Chịu đựng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa của cha mình. Đại Thiên cuối cùng cũng “thoát li khổ hải“. Nhưng lời khen ngợi từ cha mà hắn muốn có thì đâu không thấy, chỉ thấy nụ cười tà ác xuất hiện trên mặt cha.
Kết cục là thành viễn cảnh như bây giờ, Đại Thiên lê lết đôi chân mệt mỏi chạy, chỉ cần chậm một chút liền sống sờ sờ thành bia phóng côn cho Đại Vũ.
“Nhóc con, thế nào, muốn đánh bại cha ngươi mà, cố mà chịu đựng. Không làm được như lời ngươi nói, thì sẵn sàng đón nhận đòn roi yêu thương của cha ngươi đi”
Đại Vũ ngồi cười to kích tướng, một tay chơi đùa mộc côn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phóng. Đại Thiên làm như không nghe, nhưng tâm thần bị kí©h thí©ɧ một thoáng, thân thể cũng vì vậy mà chậm lại, một mộc côn chuẩn xác bay trúng thân người nhỏ bé của hắn.
Đại Thiên lảo đảo té ngã, không dám kêu rên xem xét, hắn vội vàng run rẩy đứng dậy tiếp tục chạy. Kinh nghiệm thực tế đã trải qua, hắn té ngã, chờ hắn không phải tình yêu thương của cha mà là mộc côn tương đón.
“Nhóc con, ta biết ngươi bị mẹ ngươi cùng mọi ngươi nuông chiều quen. Chịu chút khổ liền ấm ức, nhưng ta nói cho ngươi biết, từ bây giờ ngươi phải thay đổi, nếu còn như trước ta liền tự tay gϊếŧ chết ngươi. Cương tộc không cần phế nam nhân, Đoàn gia cũng đồng dạng không cần.”
Đại Vũ nhìn con mình, trong lòng cũng một hồi quặn đau, nhưng hắn buộc lòng cắn răng kiên trì tàn độc, chỉ mong con mình mạnh mẽ. Thoát khỏi lớp bảo vệ của người cha này, ra bên ngoài là một thế giới nguy hiểm, Cương tộc lúc này khắp nơi chỉ có dùng vũ lực để nói chuyện, Đại Vũ âu sầu thở dài một hơi.
Đang chạy ngoài rìa sân Đại Thiên nghe được, tức giận gầm nhẹ một tiếng, tốc độ chạy đẩy nhanh hơn một chút.
Được tầm khoảng năm phút trôi qua, Đại Thiên đang chạy bỗng té ngã nhào bất động, ngay lập tức mộc côn nghênh đón hắn, nhưng lần này Đại Thiên căn bản là bất động.
Đại Vũ lo sợ chạy lại, hắn cũng chỉ có duy nhất đứa con này, có mệnh hệ gì, hắn chịu không nổi. Nâng thân thể Đại Thiên dậy, thấy con mình chỉ bất tỉnh, hắn thở nhẹ nhõm một hơi. Truyền một chút đấu khí vào bình ổn lại thân thể Đại Thiên sau khi trường kỳ hoạt động, Đại Vũ ngay sau đó liền như xách con gà đồng dạng mang Đại Thiên ra khỏi huấn luyện trường.
Bước ra khỏi cửa, hai thủ vệ liền bước đến nghênh đón, thấy thảm trạng của Đại Thiên liền lo lắng hỏi
“Đại vương, tiểu vương tử hắn....”
“Các ngươi không cần lo lắng!”
Đại Vũ thở dài đáp, cũng không nói gì nữa. Nhìn từng ánh nắng bắt đầu chiếu vào sân, ánh mắt của hắn trở nên kiên quyết, người bỗng chốc trưởng thành lên rất nhiều.
Lắc đầu ngăn cản hai thủ vệ còn muốn nói, Đại Vũ mang Đại Thiên trở về vương cung, để lại phía sau hai người nhìn hắn thay đổi.