Chương 17: Đi lạc
Nằm gục một lúc lâu sau, Đại Thiên mới dần khôi phục lại chút ít thể lực, tuy rất muốn ngất, nhưng cách đối xử của mọi người khiến trong lòng hắn không yên tâm được.
Răng của Thị Huyết Ngân Lang còn găm vào tay, cố nhịn đau đớn, Đại Thiên cứng rắn banh rộng miệng con sói, kéo răng của nó ra khỏi thịt mình. Máu chảy ào ra từ miệng vết thương, Đại Thiên điều động đấu khí đến đẩy nhanh tốc độ khép kín vết thương, rất nhanh máu liền được cầm lại.
Trong trường hợp không có bác sĩ, cũng không có ý thức về y học, chỉ có đấu khí mới có thể giải quyết vết thương tốt nhất. Cố đè lại cảm giác choáng váng, Đại Thiên miễn cưỡng vào trạng thái tu luyện.
Đợi Đại Thiên tỉnh dậy, trời cũng đã lờ mờ sáng. Những người còn khỏe mạnh tích cực dọn rửa vết máu, đồng thời đem thi thể đồng bạn gom lại, xác thú cũng được chất cùng một chỗ. Những thương binh cũng đang tranh thủ vận dụng đấu khí chữa thương, Hàn Hạo cũng trong số này.
Hàn Hạo ngồi yên tĩnh trên đất, khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi, vết thương tuy loang lổ khắp người nhưng cũng dần khôi phục tốt. Dưới sự chỉ huy của Lý Liêm, căn cứ rất nhanh khôi phục lại bình thường, lúc này Lý Liêm bước ra cất cao giọng
“Mọi người nghỉ ngơi lấy sức, tiếp theo chúng ta sẽ trở về. Lương thực thì những con sói này bù vào cũng đủ rồi, hơn nữa chúng ta thương vong quá thảm trọng, không thể tiếp tục ở đây nữa.”
Thương vong thảm trọng, những từ này không sai chút nào. Năm mươi hắc giáp binh sĩ chỉ còn vỏn vẹn không đến mười người, quân trong làng cũng chỉ còn lại một nửa, thương vong ít nhất là bọn nhỏ, Thị Huyết Ngân Lang xông vào không nhiều, hơn chục người thay phiên quần một con sói cũng đủ kéo dài thời gian, cũng chỉ có Đại Thiên lúc đầu đứng khá xa lều nghỉ ngơi nên không có ai hỗ trợ.
Đại Thiên cũng không tiếp tục quan sát nữa, toàn tâm toàn ý dồn sức vào phục hồi vết thương. Đợi lần nữa tỉnh lại đã là lúc trưa, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để trở về làng. Những người còn khỏe mạnh phân chia nhau khiêng xác thú đem về, một số chia ra đỡ các thương binh.
Đại Thiên vì hai chân không bị thương nên miễn cưỡng còn đi được. Lững chững đi ở phía sau đoàn người trở về.
Vì lần này phải khiêng nhiều đồ, hơn nữa thương binh quá nhiều khiến tốc độ di chuyển vô cùng chậm, có lẽ trời tối cũng chưa chắc về tới.
Đại Thiên mệt mỏi lê lết đi theo, hắn không phát hiện xung quanh một đám thiếu niên dần đem mình vây lại. Đám thiếu niên này cố tình chắn tầm mắt, đồng thời thả chậm tốc độ di chuyển, Đại Thiên không biết cũng thả chậm tốc độ lại.
Dần dần, đoàn người đi càng lúc càng xa, có một số người đi sau cùng cũng thấy chuyện này nhưng không nói gì. Đợi đoàn người vừa khuất tầm mắt, đám thiếu niên chợt đứng khựng lại, Đại Thiên không chú ý bị va vào phía trước một một cái.
“Thế nào, nhãi ranh, còn nhớ lời của ta lần trước không.”
Đại Thiên giật mình ngẩng đầu lên nhìn người nói chuyện, người này chính là Triệu Bân. Nhìn thấy người này, Đại Thiên tâm tình có chút hoảng hốt, vừa qua một trận đại chiến vậy mà quên mất còn có việc này. Ở trạng thái bình thường Đại Thiên còn có chút không dám chắc chắn mình đánh lại Triệu Bân chứ đừng nói đến lúc bị thương, tuy hai người chỉ từng giao thủ qua một chiêu, nhưng lực đạo cùng tốc độ của Triệu Bân hắn đúng là không so được. Bị ép đến mức đường cùng, Đại Thiên tức giận lại bốc lên, có chút oán hận hỏi
“Tại sao ngươi luôn nhằm vào ta?”
“Đáng lẽ là ta buông tha cho ngươi rồi dù sao ngươi cùng Cẩm Nghi cũng không gặp lại nữa. Nhưng ta vô tình nghe trộm được nàng lầm bầm mắng một người tên là tiểu Thiên làm nàng tức giận, ta nghĩ đây là ngươi phải không.”
Đại Thiên vô ý thức gật đầu, có chút khó hiểu hỏi tiếp
“Ngươi cùng nàng có quan hệ gì? Sao lại quản chế đủ thứ như vậy?”
Triệu Bân ngây người ra, tự hào đáp lại
“Nàng là vợ tương lai của ta?”
Vợ tương lai? Đại Thiên có chút nghi hoặc, trong suy nghĩ của hắn vợ chồng phải như cha mẹ mình, vô cùng thương yêu nhau mới đúng, mà thái độ của Triệu Cẩm Nghi đối với người này có chút không tốt, có thể nói là chán ghét. Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Đại Thiên, Triệu Bân thẹn quá thành giận, cuồng nộ oanh thẳng một quyền vào mặt đối phương.
Đại Thiên bị một quyền này đấm cho choáng váng, hoàn toàn không thấy được Triệu Bân làm sao xuất thủ. Một đám thiếu niên xung quanh xông vào đánh túi bụi, cái này căn bản là đang phát tiết ấm ức trận vừa rồi, nhưng ít nhất những người này không sử dụng đấu khí, hoàn toàn không có định hạ sát thủ.
Đại Thiên bị đánh đến mức mụ mị, canh được sơ hở, một cước đạp văng một thiếu niên ra xa, tranh thủ thoát khỏi vòng vây. Nhưng rất nhanh liền bị tóm lại đánh tiếp.
Bị đánh đến mức muốn phát điên rồi, Đại Thiên vùng lên, cả người húc văng một người kế bên, toàn lực chạy vào hướng vào rừng sâu. Đám thiếu niên có chút giật mình, thấy hắn chạy vào rừng vội hô hoán kêu dừng lại
Nhưng Đại Thiên căn bản là bị đánh sợ rồi, một lòng dốc sức chạy thẳng, không dám nhìn xung quanh. Đuổi không kịp, một thiếu niên hoảng hồn hướng Triệu Bân run rẩy thốt lên
“Bân ca, chuyện này phải làm sao đây?”
Triệu Bân cũng có chút sợ hãi, bọn hắn ý định “đùa giỡn” một chút, không ngờ xảy ra việc này, nhẹ cắn răng, Triệu Bân cắn răng nói
“Trở về thôi. Cứ xem như việc này chưa từng xảy ra.”
.....................
Đại Thiên không biết chạy bao lâu, chỉ biết hắn chạy rất xa, chạy sâu vào trong rừng. Chạy đến lúc không còn chạy nổi nữa, Đại Thiên mệt mỏi té ngã, nhìn phía sau không có ai đuổi theo nữa mới yên tâm ngồi nghỉ.
Chậm rãi dùng đấu khí ổn định thân thể, sau đó Đại Thiên tỉnh lại hoang mang nhìn xung quanh, hắn biết mình đã đi lạc. Vừa nãy chạy ngoặt qua ngoặt lại, căn bản là không biết đường về, hắn lại không có kinh nghiệm đi rừng. Tuyệt vọng ngồi bệt xuống, Đại Thiên chán nản cúi đầu.
Sau một lát, Đại Thiên ngẩng đầu lên, hắn không cam tâm mình dễ dàng biến mất như vậy, chỉ cần còn một tia hi vọng thì hắn quyết không bỏ cuộc.
Trước tiên, Đại Thiên đi săn một vài con thỏ. Đá đánh lửa rất may là vẫn còn giữ. Một lát sau, một bữa thịt khét ngon lành chấm dứt, xem như giải quyết được một vẫn đề. Tiếp theo là phải tìm nước uống, Đại Thiên chán nản lắc đầu, hắn không biết làm sao tìm được cả.
Không định hướng đi thẳng, cuối cùng vận may cũng đến với Đại Thiên. Phía trước một hồ nước nhỏ xuất hiện, Đại Thiên vui mừng nhảy cẫng lên, lao vào nước vùng vẫy một phen.
Đợi tâm tình ổn định lại, Đại Thiên đi gom một ít lá cùng củi, dựng thành một căn lều nhỏ cùng đốt đống lửa, hắn quyết định tạm thời lấy đây làm căn cứ tạm thời.
.........................
Trời nhanh chóng trở nên tối, Đại Thiên tận hưởng cảm giác đêm thứ hai trong rừng với nỗi cô đơn sợ hãi. Xung quanh đốt vài đống lửa, Đại Thiên không dám tu luyện, ngồi cảnh giác nhìn không chớp mắt. Bên tai nghe dày đặc tiếng thú dữ, tâm lý Đại Thiên chịu căng thẳng đến tột độ rồi.
Chuyện gì đến vẫn sẽ đến, muốn tránh cũng không tránh được. Đại Thiên sợ hãi muốn khóc nhìn một con Thị Huyết Ngân Lang đang tiến tới gần, có lẽ con sói này vừa tách ra khỏi đàn tối qua.
Con sói càng ngày càng gần, Đại Thiên sợ hãi không dậy nổi ý chí chiến đấu, đêm qua căn bản là may mắn, hắn cũng không muốn lại phải đối mặt với con vật này lần nữa.
Tay phải cầm đao, tay trái cầm chủy thủ, Đại Thiên nhìn chằm chằm vào con sói. Cuối cùng, Đại Thiên ra quyết định đúng đắn nhất, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
Đại Thiên xoay người, trước ánh mắt kinh ngạc của Thị Huyết Ngân Lang, hai chân như bôi mỡ nhanh chóng chạy thẳng vào rừng. Hắn biết nếu chạy vào rừng thì mình có thể chết, nhưng ở lại đây thì chắc chắn phải chết.
Thị Huyết Ngân Lang thoáng giật mình liền nhanh chân đuổi theo. Một người một thú cứ như vậy chạy nhanh vào rừng. Đại Thiên lúc này chạy còn nhanh hơn lúc Triệu Bân rượt đuổi, toàn tâm toàn ý chạy.
Chạy thẳng thì dù một trăm cái Đại Thiên cũng chạy không lại một con Thị Huyết Ngân Lang, Đại Thiên bắt buộc phải chạy ngoặt qua ngoặt lại, lạc càng lúc càng sâu vào rừng.
Đại Thiên chạy thục mạng, chạy không nổi vẫn cứ chạy. Không biết có phải vì hôm qua gϊếŧ đồng loại của nó không mà Thị Huyết Ngân Lang quyết đuổi theo không chịu tha.
Đột nhiên đang chạy, Thị Huyết Ngân Lang dừng lại, hai mắt kiêng kị nhìn Đại Thiên chạy vào một khu rừng cháy đen, cuối cùng không cam lòng bỏ đi.
Đại Thiên không hay biết gì phía sau, vẫn liều mạng chạy. Chạy thêm một quãng đường dài, bỗng nhiên chân đạp hụt một cái, Đại Thiên cả người mất thăng bằng, chi cảm giác được mình đang rơi xuống liền bất tỉnh.
.........................
“Ư!”
Khẽ rên một tiếng, Đại Thiên mơ màng tỉnh lại. Tiếp theo tỉnh táo hơn một chút, vội vàng cảnh giác bật dậy nhìn bốn phía.
Đại Thiên hiện tại đang ở trong một hang động đá, lúc trước đạp hụt là ngã vào miệng hang, miệng hang tuy nhỏ nhưng không gian trong này khá rộng lớn, xung quanh trống trải không có gì, ít nhất là không có Thị Huyết Ngân Lang khiến Đại Thiên sợ hãi.
Trời lúc này cũng đã sáng, những tia sáng yếu ớt chiếu vào khiến Đại Thiên nhìn rõ xung quanh hơn, mà ở đây, tồn tại một ngọn cỏ nhỏ, phía trên có một quả chỉ lớn bằng đầu ngón tay. Đại Thiên thấy ngọn cỏ này liền vô cùng kích động, không phải vì hắn biết đây là cái gì, mà là hắn cảm nhận được một nguồn đấu khí từ nó phát ra, một nguồn đấu khí khủng khϊếp.
Tuy Đại Vũ không dạy hắn nhiều về lý thuyết, nhưng có dạy cho Đại Thiên một câu, những gốc cây ngọn cỏ trong rừng chứa đấu khí đều là kịch độc hoặc thiên tài địa bảo, mà kịch độc nếu biết cách hấp thụ vẫn là thiên tài địa bảo.
Đại Thiên kích động, đến gần ngọn cỏ đó, dứt khoát nhổ cả rể lên. Có điều hắn cũng không biết làm sao hấp thụ, lúng túng sờ sờ thì chỉ thấy hai tay tê tê. Mà Đại Thiên lúc này ở bên ngoài động sẽ thấy bầu trời dần đen lại, những tia sét khổng lồ rít gào từ khắp nơi tụ lại.
Không nghĩ được cách hấp thụ, Đại Thiên cắn răng bỏ tất cả vào miệng, một ngụm nuốt xuống. Vừa vào bụng, Đại Thiên liền cảm giâc được một nguồn đấu khí khổng lồ lan tỏa khắp cơ thể, đấu khí này đi đến đâu chỗ đó liền tê dại mất cảm giác.
Đại Thiên mồ hôi chảy ròng ròng, tận lực dùng đấu khí hấp thu nguồn đấu khí cuồng bạo kia. Theo thời gian, từng tấc da tấc thịt của Đại Thiên như nở ra, máu từ khắp người tuôn khỏi cơ thể, cả người giống như phình ra không ít.
Đại Thiên đứng trước nguy cơ bạo thể, hai mắt không cam lòng, miệng rít gào lên, liều mạng bất chấp nguy hiểm căn nguyên bị phá hủy, dùng toàn bộ căn nguyên bao bọc lấy nơi khởi nguồn phát ra đấu khí cuồng bạo.
Đang giằng co, trên trời sét cũng tụ lại rất nhiều, tiếng sấm rung chuyển cả khu rừng, bầu trời khắp nơi như lâm vào màn đêm. Cuối cùng, khi sét đã tích tụ đủ, một cột sét khổng lồ đánh thẳng vào Đại Thiên.
Đại Thiên đang căng thẳng tột độ, bị cột sét này đánh bất tỉnh tại chỗ. Nhưng như vậy vẫn chưa xong, lại một cột sét nữa đánh xuống, liên tiếp vài lần như vậy, cuối cùng một cột sét khổng lồ hơn nữa đánh xuống Đại Thiên, nhưng nó không phải đánh rồi ngắt như trước, mà trở thành một cột sét nối dài liên tục.
Nhìn từ xa như một cây trụ khổng lồ đang chống giữ cả bầu trời.