Chương 36

Cô kéo khóa váy ôm mông xuống, chiếc váy theo chân cô trượt trên mặt đất, cô nhẹ nhàng cong chân, nhảy từ trong ra ngoài.

Để cô trần trụi trước mặt học sinh,vậy mà cô lại xấu hổ, không biết có nên cởi áσ ɭóŧ hay không.

“Đây là sự “hứng tình” của cô giáo?” Trong âm thanh của Vương Bác Vũ đều là sự khinh thường.

Tôn Uyển run lên, cởi áσ ɭóŧ ra, đầṳ ѵú cô là màu đỏ sẫm trưởng thành, hai đỉnh nhọn đã sớm hưng phấn, cứng rắn dựng thẳng rung rung trong không khí.

Tôn Uyển bước từng nhịp nhẹ, đi tới trước mặt Vương Bác Vũ, tách hai đầu gối ra, ngồi xổm xuống, hai quả tuyết lê lớn đè trước cự vật cậu.

“Bác Vũ…” Tổn Uyển muốn nói lại thôi.

“Muốn ăn?” Vương Bác Vũ cởi khóa kéo, vật nam tính của anh đã sớm cương cứng, cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng chỉ về phía cô.

Tôn Uyển do dự giây láy, gật gật đầu.

“Vừa liếʍ vừa tự mình xoa huyệt dâʍ đãиɠ.”

Thiếu niên quả nhiên vẫn có hơi nóng nảy. Cậu ta buông thả quá sớm quá nhanh trước mặt người phụ nữ này. Nếu là Sở Bỉnh Văn, anh sẽ nói cho thiếu niên biết, phải để cô dục hỏa đốt người mới bắt đầu cứu rỗi lấy cô.

Một tay Tôn Uyển đưa đến dưới thân, một tay khác dùng ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú của chính mình, cô dùng răng kéo qυầи ɭóŧ của cậu xuống, miệng nhỏ ẩm ướt để lại vết tích trên qυầи ɭóŧ của cậu.

Côn ŧᏂịŧ của anh đang trước mắt.

Tôn Uyển ngẩng đầu nhìn nó, đầu lưỡi liếʍ láp qυყ đầυ, lại liếʍ đến tận gốc, tiếp đó lại một ngụm nuốt vào.

Kỹ thuật khẩu giao của cô cực tốt khiến Vương Bác Vũ một trận sảng khoái, cậu không khỏi giữ lấy đầu cô, bản năng đưa đẩy vào trong.

“Cái miệng nhỏ của cô giáo, thật biết liếʍ.”

Cô giáo đang thật sự khẩu giao cho cậu.

Cái miệng nhỏ của Tôn Uyển nuốt vào nhả ra côn ŧᏂịŧ của cậu.

Cậu biết cô giáo rất dâʍ đãиɠ.

Cô giảng bài một mình, luôn đè ngực ở trên bàn; lúc dạy cậu làm đề, đôi vυ" dán chặt sau lưng cậu; gọi cậu đến văn phòng, hai chân bắt chéo như ẩn như hiện lộ ra qυầи ɭóŧ.

Cậu biết cô đều là cố ý.

Nào có người đàn ông nào ngu ngốc đến trình độ này, thịt đưa tới cửa, ngửi cũng không ngửi.

Cậu chỉ là đang đợi.

Còn chưa tới lúc, cậu đang đợi cô gấp gáp đến tận cùng, đang đợi cô lộ ra sơ hở.

Cậu sớm đã biết rằng cô ở kia, cho nên không từ chối nụ hôn của cô gái tỏ tình kia.

Kỳ thật, cô giáo, hứng thú em có với cô còn sớm hơn hứng thú cô có với em kìa.

Lúc Vương Bác Vũ còn chưa biết cô là chủ nhiệm của lớp, đã từng xem ảnh của cô. Ngày nhập học đầu tiên, trên bảng thông báo dán một loạt ảnh chứng nhận của các giáo viên chủ nhiệm.

Chỉ vừa liếc nhìn, cậu đã cảm thấy cuộc sống vườn trường vui sướиɠ hơn rất nhiều.

“Nằm sấp cho tốt, nâng mông lên, cầu xin em làm cô.” Vương Bác Vũ khẽ vén tóc xoăn của cô, vuốt ve gương mặt cô. Làn da cô trắng nõn mềm mại, thiếu chút nữa anh đã trượt tay.

Chân Tôn Uyển mềm nhũn đi tới trước bàn làm việc, cúi người xuống, sống lưng cong thanh một đường duyên dáng đến tận xương cụt.

Tôn Uyển cũng không cao, cô đi giày cao gót còn thấp hơn anh nửa cái đầu. Mũi chân cô cố gắng chống đỡ lấy mông vểnh lên.

“Cầu xin em, Bác Vũ, đâm vào đi.” Một tay cô chống đỡ cơ thể duy trì thăng bằng, một tay mở rộng kẽ mông, tiểu huyệt bị nhìn không sót chú gì.

“Cô giáo muốn cái này rất lâu rồi nhỉ.” Vương Bác Vũ đứng lên, côn ŧᏂịŧ chạm vào miệng huyệt, nửa cái qυყ đầυ đã được nhét vào.

“Vẫn luôn…” Tôn Uyển khó nhịn mà lắc lắc mông. Cô quả thực vì Vương Bác Vũ mà cấm dục một khoảng thời gian.

Không phải cố ý, Tôn Uyển cũng cảm thấy kỳ quái. Trước miệng mà ăn không được, hứng thú với phái nam giảm mạnh.

“Thật không ngờ được, cô giáo sẽ lẳиɠ ɭơ thành thế này.” Vương Bác Vũ đẩy vào, mặc dù cậu chưa từng có kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ, nhưng không thầy dạy cũng tự hiểu, vài cái đâm vào rút ra, tìm đến được chỗ thịt mềm kia của Tôn Uyển.

Cậu cố ý cọ xát chỗ kia một chút, lại hung hăng mà đυ.ng chạm vào miệng tử ©υиɠ của cô.

“Ahh… Bác Vũ…” Tôn Uyển lâu lắm rồi không được tưới tắm, Vương bác Vũ kịch liệt đi vào rút ra khiến cô không lúc nào là không ở bờ vực cao trào.

“Lần đầu tiên nhìn thấy em, cô giáo đã muốn em làm cô phải không. Thường xuyên nhìn thấy cô kẹp chặt hai chân trước mặt em, huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ rất muốn hả? Có phải cô thường nhớ đến em rồi tự an ủi không?” Vương Bác Vũ trái ngược với sự ngây ngô thường ngày, mỗi câu nói thốt ra đều đâm vào cốt tủy Tôn Uyển, dung nhập vào máu cô, mỗi một lần đυ.ng chạm đều giống như rung động linh hồn cô.

Mỗi một cú đều chấn động ở bờ vực giới hạn của cô. Cậu giống như cố ý giày vò cô, không để cho cô cao trào, nhưng kɧoáı ©ảʍ thay nhau hiện lên.

“Này, đừng chỉ lo sảng khoái.” Vương Bác Vũ rút ra bên ngoài một chút, uy hϊếp nói: “Trả lời câu hỏi đi, cô giáo.”