Chương 23

“Trẻ con không nên nói lời thô tục.” Sở Bỉnh Văn không quên dạy dỗ cô.

“Lúc vừa mới làm em ai là người bắt em nói ấy nhỉ, rút “gậy” vô tình hả?” Lý cẩn Du khinh thường nhìn anh.

“Đúng, rút “gậy” vô tình.” Sở Bỉnh Văn vẫn luôn mặt dày.

“Biến, đưa chồng về nhà.”

Anh thấy cô mệt muốn chết rồi, lúc này cũng không trêu cô nữa, phối hợp với cô hỏi: “Được, vậy ngài chỉ đường cho tôi không?”

Tay anh đang từng chút luồn vào trong váy cô.

Lý Cẩn Du không ngờ anh lại to gan như vậy.

Ban nãy khi anh tiến vào phòng học mọi thứ vẫn bình thường, nói giáo viên Toán học đã đi tỉnh ngoài học, kiểm tra tuần của bọn họ do anh đến thay làm giám thị.

Đây là chuyện bình thường, không nghĩ tới anh lại chỉ đích danh gọi cô lên, bảo cô đứng trên bảng đen làm bài.

Mỹ miều là cô sẽ là đáp án chuẩn.

Lý Cẩn Du lập tức cảm thấy bất thường, nhưng nghĩ tới đang trên lớp học, hẳn là anh cũng sẽ không to gan quá đáng.

Ai ngờ anh đứng sang cô, nghiêng người dựa lên bục giảng, trong tay cần tờ bài thi làm vật che chắn.

Cứ như vậy quang minh chính đại luôn tay vào trong váy cô.

Lý Cẩn Du sợ hãi học sinh phía dưới cúi đầu làm bài nghe được động tĩnh, giãy dụa một chút cũng không dám.

“Thầy điên rồi sao?” Lý Cẩn Du nhỏ giọng quát.

“Đã một tuần không chạm vào em rồi.” Sở Bỉnh Văn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Lý Cẩn Du ngẫm nghĩ kỹ, quả thật như thế, mẹ cô mời gia sư về cho cô, tuần này vừa tan học là phải về nhà học luôn. Đến cuối tuần thì ngay cả thời gian dạo phố với Lộ Gia Di cũng không có.

“Mẹ em mời gia sư về cho em.” Lý Cẩn Du bất đắc dĩ thì thầm với anh, “Ngay cả Lộ Gia Di, một tuần này em cũng không ra ngoài chơi với cô ấy.”

Bàn tay anh luồn vào tất chân, chầm chậm nắn bóp ở trên mông cô. Cô biết bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị nhìn thấy, cơ thể căng thẳng.

Nếu như cô ngồi ở dưới bục giảng thì có lẽ sẽ không có suy nghĩ như vậy. Sở Bỉnh Văn cao hơn cô rất nhiều, cũng cường tráng hơn rất nhiều, chiếc áo khoác mặc hôm nay cũng là kiểu thường ngày rộng rãi, cả người từ phía sau che chắn cho cô.

Hơn nữa có bục giảng che kín, quả thật là rất an toàn.

Những điều này Sở Bỉnh Văn đều đã cân nhắc đến.

“Cuối tuần này, cuối tuần này được không?” Lý Cẩn Du e ngại anh “lau súng cướp cò”, nhưng mà dưới sự thôi thúc của ngón tay anh, huyệt nhỏ của cô đã ướt đẫm.

“Không được.” Sở Bỉnh Văn không chút lưu tình từ chối cô.

Không phải anh không suy nghĩ đến cảm nhận của cô, nhìn qua anh cường thế kỳ thật chưa từng có một lần nào thật sự ép buộc cô.

Nếu cô thật sự không cảm thấy thoải mái, anh sẽ lập tức dừng tay.

Cô cũng khát vọng, khát vọng sự đùa giỡn của anh, khát vọng cùng anh thô bạo tình ái.

Sở Bỉnh Văn quá rõ ràng điểm này.

Cô không biết gì hết, được anh che chắn dưới cánh chim của mình.

Tay Sở Bỉnh Văn tiến vào trong qυầи ɭóŧ của cô, chạm vào chất dịch ẩm ướt của cô, đùa bỡn hạt đậu nhỏ của cô.

Cô quay đầu lại trừng anh, được ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược của anh đáp lại. Điều này khiến cô càng thêm ẩm ướt, nội tâm cô cũng muốn tình ái kí©h thí©ɧ, bản thân cô biết.

Anh luôn có khả năng thỏa mãn cô.

Nhìn thấu biểu hiện giả dối rụt rè ngoài mặt của cô, không thể nghi ngờ khẳng định chuyện cô là da^ʍ phụ.

Ở dưới lớp váy dài đến đầu gối quy củ của cô, là một cô dâʍ ɭσạи, chìm đắm trong linh hồn tội ác của du͙© vọиɠ.

Chỉ có anh biết.

Ngón tay anh càng thêm càn rỡ, từng chút từng chút tách huyệt thịt chặt khít của cô ra, cắm vào bên trong cô.

Lý Cẩn Du đang cố gắng tập trung sự chú ý để làm bài, nhưng rất nhanh cô đã không biết bản thân mình viết là Toán hay là Tiếng anh nữa.

Tay anh giống như được nhúng qua ma pháp, luôn có thể dễ dàng đốt lên dục hỏa tĩnh lặng của cô.

Ngay sau đó đốm lửa nhỏ thiêu cháy cả thảo nguyên.

“Ah… Huhu… Nhẹ chút…” Hai chân cô nhũn ra.

“Bạn học Lý Cẩn Du, chú tâm làm bài, không được mất tập trung.” Sở Bỉnh Văn nghiêm túc nhắc nhở bên tai cô.

Ngón tay thì lại không giống như ngoài miệng, động tác của anh càng khiến cô thêm khó nhịn, hai ngón tay tìm kiếm chỗ mẫn cảm của cô.

“Ah… Rất xin lỗi thầy…”

Lý Cẩn Du khó khăn viết một công thức xuống bảng đen.

Đề này không khó, nếu như anh không làm loạn, cô chỉ cần năm phút là có thể giải ra.

Quả thật chỉ cần anh không làm loạn, bài thi này cô cũng có thể nộp trước tất cả mọi người trong lớp 20 phút.

Chỉ cần anh không làm loạn…

“A ahhh… Đừng chạm nơi này…”

Lý Cẩn Du khóc không ra nước mắt, cô không có cách nào chống cự kɧoáı ©ảʍ ngón tay anh mang đến cho cô, kɧoáı ©ảʍ này càng rõ rệt hơn so với việc bản thêm cô tự mang đến cho mình.