Chương 11

“Là em tự mình chọc rách.” Lý Cẩn Du lại tặng Sở Bỉnh Văn một cái liếc mắt, “Làʍ t̠ìиɦ sao lại đau như vậy, em không làm nữa.”

Trong lòng Sở Bỉnh Văn chợt thả lỏng, liếʍ liếʍ môi, rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài.

Hay tay anh một lần nữa phủ lên đầṳ ѵú cô, trêu đùa đỉnh nhọn, lại nhào nặn mơn trớn. Lý Cẩn Du rêи ɾỉ thành tiếng theo động tác vuốt ve của anh.

Chậm rãi đi xuống, tay anh vuốt ve vòng eo của cô, Lý Cẩn Du chưa từng nghĩ đến đây lại là một trong những điểm nhạy cảm của mình, xúc cảm vừa mềm vừa tê dại xông thẳng lên đầu cô.

Ngay sau đó, một tay anh xoa nắn đến hoa hạch đang sưng lớn, hoa hạch lúc này vô cùng mẫn cảm, anh chơi đùa khiến Lý Cẩn Du không khỏi rêи ɾỉ thành tiếng.

“A… Ưm… Đừng… Đừng sờ nơi đó.”

Sở Bỉnh Văn cười, vừa xoa nắn hoa hạch của cô vừa liếʍ vành tai cô.

Một tay khác của anh vân vê đến miệng huyệt nhỏ, vừa vân vê vừa hà hơi vào lỗ tai cô.

“Em chảy thật nhiều nước da^ʍ.”

Giọng Sở Bỉnh Văn trầm thấp vọng vào bên tai cô, cô rất nhanh lại đắm chìm trong du͙© vọиɠ.

Anh thừa dịp cô không chú ý, ngón trỏ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô tiến vào trong huyệt nhỏ. Huyệt nhỏ của cô sớm đã được dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ẩm ướt trơn trượt, anh không cần quá dùng sức thì cả ngón tay đã hoàn toàn đi vào.

Sở Bỉnh Văn thấy Lý Cẩn Du không có phản ứng đau đớn, bắt đầu nhẹ nhàng rút ra cắm vào, huyệt thịt bao chặt lấy ngón tay anh, khiến anh không khỏi bắt đầu suy nghĩ xa xôi.

“Ưm…” Trong miệng Lý Cẩn Du theo động tác cắm vào của anh thốt lên tiếng rêи ɾỉ.

Sở Bỉnh Văn thấy cô có cảm giác thì cắm thêm ngón giữa vào. Hai ngón tay đi vào thăm dò, sờ đến phần nhô lên, anh biết đây là chỗ nào, Sở Bỉnh Văn cười khẽ, đè ngón tay xuống.

“A A…” Mặc dù mới đầu Lý Cẩn Du không hề cảm thấy thoải mái, nhưng rất nhanh lại bị kɧoáı ©ảʍ thay thế.

Ngón tay anh mô phỏng theo chuyển động pít-tông cắm vào rút ra, sau đó ngón áp út chậm rãi tiến vào. Tiếng rêи ɾỉ trong miệng cô càng lúc càng lớn, hai chân vô lực theo động tác của anh mở lớn, Sở Bỉnh Văn biết cô đã chuẩn bị xong.

Anh rút ngón tay ra, Lý Cẩn Du lập tức cảm thấy một cảm giác trống rỗng chưa từng có, cô quay đầu lại, nhìn côn ŧᏂịŧ của anh đặt trước miệng huyệt nhỏ của mình, nhẹ nhàng cọ xát.

“Xin tôi.” Sở Bỉnh Văn ung dung nhả ra hai chữ.

Lý Cẩn Du sớm đã mất đi sự rụt rè vốn có, cô quá muốn Sở Bỉnh Văn đâm sâu vào, “Xin thầy…”

“Xin tôi cái gì?” Khóe miệng Sở Bỉnh Văn chứ ý cười.

“Xin thầy… Cắm vào…” Lý Cẩn Du cầu xin nói, “Huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ… Ngứa lắm…”

“Thật ngoan.” Sở Bỉnh Văn động thân, toàn bộ côn ŧᏂịŧ đâm sâu vào trong huyệt nhỏ của cô.

“A…” Rốt cuộc cũng được lấp đầy, Lý Cẩn Du thốt lên một tiếng thỏa mãn.

Không đợi cô phản ứng lại, Sở Bỉnh Văn bắt đầu mãnh liệt đâm cô, toàn bộ côn ŧᏂịŧ lui ra ngoài rồi lại tiến quân thần tốc, từ phía sau đâm sâu vào, hết lần này đến lần khác anh chạm đến miệng tử ©υиɠ cô.

Lý Cẩn Du cảm thấy huyệt nhỏ vừa nhức vừa tê dại, cô nằm bò trên bàn, không ngừng run rẩy, chưa bao giờ cảm nhận kɧoáı ©ảʍ kịch liệt thế này khiến tất cả mọi suy nghĩ lý trí của cô đều tan thành mây khói, cô theo đuổi bản năng muốn nuốt gậy thịt kia càng sâu thêm.

“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Giọng Sở Bỉnh Văn khàn khàn, huyệt nhỏ của cô vừa ướt vừa ấm nóng, vách thịt bao chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, dâʍ ɖị©ɧ men theo chảy tới bắp đùi anh. Cô không cần thầy dạy cũng tự hiểu vặn vẹo cơ thể, khiến kɧoáı ©ảʍ của anh cao thêm một tầng.

Anh khống chế ở eo cô, mạnh mẽ đâm vào, chạm đến miệng tử ©υиɠ, gian xảo ma sát điểm mềm mại nhô lên của cô.

Lý Cẩn Du cảm thấy mình sắp bị đâm hỏng, tất cả mọi thứ sẽ chia năm xẻ bảy, ngoại trừ kɧoáı ©ảʍ vô tận phía sau mang lại, thế giới đều im lặng.

Cô không nghĩ được điều gì, không còn cách nào khác tự hỏi, cô như là dã thú du͙© vọиɠ chi phối, chỉ muốn anh sâu thêm, lại sâu thêm nữa.

“Ô… A… Huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ… Sắp không được rồi…” Sắc mặt Lý Cẩn Du ửng hồng, nước mắt sinh lý chảy xuống từ hai má cô, hai tay cô theo bản năng tìm đến bầu ngực căng tròn của mình, vuốt ve lôi kéo.

“Phải không?” Sở Bỉnh Văn cười xấu xa, anh nới lỏng một tay, tách hai cánh hoa phía dưới của cô ra, ngón tay xoa nắn hoa hạch.

“Em sắp ra rồi… Thầy ơi.... A… Muốn ra…” Hai đùi Lý Cẩn Du không khép lại được, vách thịt co rút càng lúc càng nhanh, kẹp côn ŧᏂịŧ của anh chặt đến mức có chút đau.

“Xin tôi.” Sở Bỉnh Văn rút côn ŧᏂịŧ ra, cúi người như là hướng dẫn bên tai cô, “Em biết tôi muốn nghe điều gì.”

“Xin thầy làm đồ dâʍ đãиɠ đến cao trào… Xin thầy dùng côn ŧᏂịŧ lớn cắm huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ đến cao trào… Huhu… Ngứa quá…”