Chương 1

Mưa mùa hè luôn tới đột nhiên không kịp phòng tránh.

Tuân Miểu khá là ghét ngày mưa, mà hôm nay cậu còn không mang theo dù nữa, đến lúc về tới ký túc xá áo sơ mi đồng phục đã ướt đẫm, nó còn dán dán ở trên người, như có một lớp da mềm mại đang muốn mυ"ŧ lấy làn da của cậu. Cậu tùy tiện cởϊ áσ sơ mi ra, vứt ở dưới mặt đất. Mà cái áo ngực màu đen ở bên trong cũng đồng dạng bị ướt đẫm.

.

Ký túc xá không bật đèn, tối đen như mực.

.

Trong bóng đêm Tuân Miểu ngồi rất lâu nhưng không hề có động tác gì tiếp theo, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cuối cùng vẫn khe khẽ thở dài, cởi ra áo ngực màu đen ra. Mà cũng ở trong nháy mắt áo ngực rơi xuống đó.

.

“Cạnh.”

.

Cửa ký túc xá bị mở ra.

.

Người tới cũng thuận tay mở đèn lên, ánh sáng chói mắt chiếu lên cơ thể trắng nõn của Tuân Miểu càng thêm rõ ràng, đặc biệt là cặp ngực nhỏ hơi vểnh kia.

.

Tại sao Tập Cẩm Thư lại về ký túc xá ngay đúng ngay lúc này!.

.

Tuy rằng, Tuân Miểu với Tập Cẩm Thư cùng nhau thuê một phòng ký túc xá cho giáo viên, nhưng quan hệ giữa hai người rất bình thường, thậm chí bạn bè còn không được tính. Bởi vì lý do cơ thể mà Tuân Miểu không muốn tiếp xúc với người khác, tính tình của Tập Cẩm Thư cực kỳ lãnh đạm, vì thế mà hai người đều không kết bạn lại với nhau, nhưng ngoài ý muốn lại thích hợp sinh hoạt ở bên nhau.

.

Có thể là do hai người đều coi đối phương như không khí.

.

Nhưng mà hiện tại, lại không thể không coi đối phương như không khí được

.

Tập Cẩm Thư là người địa phương, cuối tuần bình thường đều sẽ về nhà, vừa vặn hôm nay lại không đi chuyến xe cuối về nhà, trên đường còn bị mưa không tiện. Thế là gọi điện thoại nói với người trong nhà sẽ là ở lại ký túc xá ngủ.

.

Rõ ràng chỉ là một chuyện về ký túc rất bình thường, lại không nghĩ rằng sẽ đánh vỡ bí mật của Tuân Miểu.

.

Ngoài phòng mưa to tầm tã, trong phòng không khí lại hơi xấu hổ. Tay Tập Cẩm Thư còn để ở trên then cửa, tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.

.

“Đóng cửa.” Yết hầu Tuân Miểu cảm thấy một trận chua xót, đôi mắt nóng lên. Vốn tưởng rằng bí mật này đối chính mình mà nói đã có thể thản nhiên đối mặt, lại không nghĩ rằng tới khi nó trần trụi bại lộ ở trước mặt người ngoài, hơn nữa lúc bị hắn dùng kinh ngạc ánh mắt nhìn chăm chú vào cậu, tâm cậu vẫn như bị một bàn tay bóp chặt lấy, đau đớn khó chịu.

.

Tập Cẩm Thư nghe lời đóng cửa lại, cảm thấy chính mình phải nói gì đó một chút, há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói. Chỉ yên lặng nhìn Tuân Miểu khoác khăn tắm đi vào phòng tắm.

.

Tiếng mưa rơi rất lớn, nhưng Tập Cẩm Thư lại cảm thấy tiếng nước trong phòng tắm còn lớn hơn, hắn không biết hình dung cảm giác lúc bản thân nhìn thấy thân thể của Tuân Miểu trong nháy mắt đó như thế nào, hắn chỉ biết tim mình đập thật nhanh, ở trong l*иg ngực điên cuồng đập nhảy, to như nổ sấm.

.

Tuân Miểu ở trong phòng tắm thật lâu, Tập Cẩm Thư ở ban công rửa mặt xong lại ngồi xuống cái bàn ở bên cạnh bài tập một lát cũng không thấy cậu ra ngoài. Gõ gõ cửa phòng tắm.

.

Nghe thấy tiếng nước bên trong, Tập Cẩm Thư an tâm.

.

“Cẩn thận bị cảm.” Tập Cẩm Thư không biết nên nói cái gì, chỉ đành cứng nhắc phun ra bốn chữ.

.

Tập Cẩm Thư làm bài tập cong rồi lên giường, nhưng không hề có chút buồn ngủ.

.

Lúc này, cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.

.

Tuân Miểu khoác khăn tắm đi ra, dưới chân ướt lộc cộc, mang theo một chuỗi vệt nước đi đến chân giường Tập Cẩm Thư, ngồi ở trên mép giường của hắn.

.

“Tập Cẩm Thư.” Tuân Miểu nhẹ giọng kêu hắn.

.

“Ừ?” Tập Cẩm Thư ngồi dậy nhìn Tuân Miểu ở mép giường.

.

“Tôi... Tôi là cái đồ quái vật, cậu biết không?” Có lẽ Tuân Miểu đã khóc thật lâu, giọng có chút khàn.

.

“Cậu không phải.” Tập Cẩm Thư chưa từng an ủi ai, nhưng hắn muốn thử an ủi Tuân Miểu rõ ràng đã sắp hỏng mất.

.

Tuân Miểu cười cười, đột nhiên bò lên trên giường Tập Cẩm Thư, bên trong cậu không có mặc quần áo, cởi xuống khăn tắm cả người liền trơn bóng.

.

Cậu nắm bàn tay Tập Cẩm Thư kéo xuống dưới thân của chính mình, vòng qua dươиɠ ѵậŧ ấn tay hắn xuống.

.

Đầu ngón tay Tập Cẩm Thư cảm thấy ướt hoạt, nơi đó cũng không phải là một làn da bằng phẳng, mà là một cái khe, có lẽ có thể giảng giải thô tục hơn, nơi đó thế nhưng lại sinh ra một âʍ ɦộ của phụ nữ.

.

Mà càng làm cho Tập Cẩm Thư kinh ngạc không phải là thân thể Tuân Miểu có thêm một bộ phận của nữ giới, mà là nhìn thấy Tuân Miểu đem những bí mật này hoàn toàn mở ra, hắn lại không hề có bất luận cảm xúc ghê tởm gì, ngược lại chính mình lại có chút hưng phấn.

.

Tay không tự chủ được dọc theo miệng nhỏ ướt hoạt sờ một chút, cánh hoa kiều nộn co rúm lại một phen, lại hộc ra một chút chất lỏng.

.

Đáy mắt Tập Cẩm Thư trừ bỏ chợt lóe mà qua kinh ngạc, cũng không hề có cảm xúc chán ghét hoặc chế nhạo hoặc là mặt khác cảm xúc lộ ra ngoài, nhưng mà đúng vì phản ứng này của hắn, làm trong lòng Tuân Miểu ra một quyết định vô cùng lớn mật.

.

Tuân Miểu thả tay Tập Cẩm Thư ra, duỗi tay đẩy một cái, Tập Cẩm Thư liền nằm ở trên giường. Một bàn tay Tuân Miểu chống ở bên tai Tập Cẩm Thư, cảm xúc vẩn đυ.c trong mắt không rõ, như là muốn khóc. Một cái tay thì khác cầm dươиɠ ѵậŧ của Tập Cẩm Thư.

.

Tập Cẩm Thư như là bị Tuân Miểu yểm bùa, thân thể cứng đờ, cũng không ngăn cản động tác của cậu lại, chỉ là đôi mắt của hắn lại thẳng lăng lăng mà nhìn cậu.

.

Học sinh cấp ba luôn trong giai đoạn tinh lực tràn đầy nhất, bây giờ Tuân Miểu chỉ cảm thấy những lời nói này không phải giả, chỉ có sờ soạng vài cái mà dươиɠ ѵậŧ Tập Cẩm Thư đã hoàn toàn cương cứng cọ cọ để ở lỗ l*и ướt dầm dề của cậu. Hít một hơi thật sâu, Tuân Miểu nắm dươиɠ ѵậŧ của hắn, chống ngay lỗ l*и chính mình, đột nhiên ngồi xuống.

.

“A!” Đau đớn Xé rách từ khe l*и truyền khắp toàn thân, cậu cơ hồ muốn tê liệt ngã xuống ở trên người Tập Cẩm Thư.

.

“Ưʍ.” Tập Cẩm Thư kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của chính mình bị nạp vào một chỗ vô cùng chặt chẽ, kẹp hắn đau đớn. Hắn có chút chân tay luống cuống, tay do do dự dự ôm lên eo của Tuân Miểu, nhẹ nhàng vuốt ve, nghĩ làm như vậy sẽ làm cho Tuân Miểu thả lỏng một ít.

.

Có lẽ là thật sự có tác dụng.

.

Tuân Miểu lại đè eo xuống phía dưới, nuốt hoàn toàn dươиɠ ѵậŧ thật sự có chút to lớn của Tập Cẩm Thư vào. Sắc mặt của cậu trắng bệch, cái trán che kín mồ hôi lấm tấm.

.

Cậu nhẹ nhàng thở ra, đối với ánh mắt lo lắng của Tập Cẩm Thư, cười rộ lên.

.

“Nếu cậu dám nói chuyện này ra đi, tôi sẽ đi tố cáo cậu cưỡиɠ ɠiαи tôi.”

.

Ầm ầm ầm.

.

Một tia chớp ngoài cửa sổ khiến cho phòng phách sáng bóng lên.

.

Làm cho Tuân Miểu trước mặt càng thêm vài phần lực uy hϊếp.

.

Lúc này Tập Cẩm Thư mới ý thức được, Tuân Miểu không hề giống bề ngoài vô hại của cậu, có lẽ là một mình cậu ở trong vũng bùn quá lâu rồi, nên bây giờ cũng muốn kéo theo hắn.

.

Từ hôm nay trở đi, bọn họ là “Cùng phạm tội”.

.

Từ ngày đó về sau, quan hệ hai người vẫn như cũ không xa không gần.

.

Tập Cẩm Thư có đôi khi còn nghĩ, buổi tối ngày hôm đó có phải là hắn đã làm một giấc mộng vừa quá hương diễm lại vừa quỷ quyệt hay không. Nhưng mà hắn lại không có biện pháp thuyết phục chính mình quên chuyện đêm đó đi, mới sáng sớm hắn đã thức dậy, tẩy rửa cái khăn trải giường lây dính đầy vết máu kia.

.

Hắn tự cười chính mình thật sự là có hơi dễ quên, chỉ có mấy ngày mà thôi, những chuyện đêm đó hắn đã không nhớ rõ ràng lắm, như là cố ý khiến cho sự việc “Cưỡиɠ ɠiαи” trong miệng Tuân Miểu kia, bị một tấng kính bịt kín thêm một tầng ái muội không rõ.

.

Mấy ngày sau, cơ thể Tuân Miểu đều không được tốt, đi đường so với bình thường đều chậm rất nhiều, ngồi ở trong phòng học gần như không hề nhúc nhích. Người khác nhìn không ra khác thường, nhưng không tránh khỏi ánh mắt chú ý đến cậu nhiều một ít của Tập Cẩm Thư, dù sao chuyện này là bắt đầu như thế nào, tạo thành kết quả này đều là chính hắn làm.

.

Nhưng mà khi mỗi lần hắn muốn mở miệng hoặc là muốn tới gần Tuân Miểu, Tuân Miểu luôn dời đi không muốn nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, hoặc là nghiêng người cúi đầu cùng hắn gặp thoáng qua, hoặc là trực tiếp giả vờ không nghe thấy gì.

.

Nhiều lần vấp phải trắc trở làm Tập Cẩm Thư nhớ tới, cũng đúng, đây mới là Tuân Miểu chân chính, vĩnh viễn là một dáng vẻ sợ hãi rụt rè, cự người ngàn dặm, buổi tối hôm đó Tuân Miểu hoàn toàn không bình thường.

.

Nếu “Người bị hại” muốn cho chuyện này không giải quyết được gì, vậy “Phạm tội cưỡиɠ ɠiαи” hắn lại càng không chủ động nhắc tới lý do của chuyện này.

.

Rất nhanh thời gian đã trôi qua hai tuần, thành tích của thi giữa kỳ đã được phát ra, thành tích của Tập Cẩm Thư vẫn trước sau như một mà ưu dị. Khuôn mặt vẫn nhàn nhạt, nhưng thật ra tâm tình hôm nay của hắn ngoài ý muốn không tệ, cha mẹ vội vàng công tác đến hôm nay hình như cuối cùng cũng nhớ tới đứa con trai là hắn đây, người một nhà cuối cùng có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon.

.

Tập Cẩm Thư là được ông bà nuôi lớn, lúc mới lên cấp ba mới được cha mẹ đón về thành phố ở, cùng bọn họ không thân cận lắm. Một bữa cơm cũng không đặc thù, nhưng Tập Cẩm Thư cho rằng nó là công cụ tiêu trừ đi khoảng cách của hắn với cha mẹ, hắn xác thật vừa im lặng lại trưởng thành sớm, nhìn qua luôn là một bộ dáng bất cận nhân tình, nhưng đó cũng không gây trở ngại hắn nguyện ý hòa nhập vào gia đình này.

.

Nhưng sự thật so với trong tưởng tượng của hắn lại kém khác xa.

.

Trên bàn cơm trừ bỏ cha mẹ hắn, còn có hai người khác, hắn cũng không quen họ.

.

Hồng Môn Yến, Tập Cẩm Thư nghĩ.

.

Quả nhiên, im lặng hồi lâu, Tập Phương đã mở miệng đầu tiên, hắn nắm tay của người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh nói: “Dì Tiểu Tô của con mang thai, cha đang chuẩn bị ly hôn với mẹ của con.”

.

Dừng một chút lại nói: “Vốn dĩ cha không muốn nói cho con biết sớm như vậy, nhưng mà, dì Tiểu Tô của con thì chờ không được, vừa vặn mẹ của con cũng chuẩn bị cùng chú Phan xuất ngoại.”

.

“Ừ, con đã biết ba. Nếu không có chuyện gì khác vậy thì con đi về trường học trước.” Âm thanh Tập Cẩm Thư bình tĩnh nghe không ra cảm xúc. Không có người nào nói gì, hắn liền đứng dậy khom lưng cúi chào bọn họ, thậm chí lúc đi ra ngoài còn đóng cửa lại.

.

Tập Cẩm Thư quá bình tĩnh.

.

Bình tĩnh không bình thường.

.

Lúc hắn trở lại ký túc xá, Tuân Miểu đang làm bài tập. Phản ứng của cậu so với việc thời gian về phòng ngủ không quy luật lần thứ hai của hắn, hiển nhiên so lần đầu tiên nhỏ rất nhiều.

.

Cậu chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tập Cẩm Thư, liền chôn xuống đầu.

.

Tập Cẩm Thư ngồi ở mép giường, cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi, không nhúc nhích. Trong phòng chỉ mở một cái đèn bàn, mặt Tập Cẩm Thư bị chôn vào trong bóng tối, nhìn không rõ.

.

Từ lúc Tuân Miểu làm bài tập xong, tắm rửa xong, đến lúc giặt quần áo tắt đèn lên giường xong, Tập Cẩm Thư không hề động đậy cũng không nói gì.

.

Tuân Miểu cảm thấy có chút không thích hợp.

.

“Tập Cẩm Thư?”

.

Không có trả lời.

.

Xảy ra chuyện gì sao? Trong lòng Tuân Miểu hơi không yên tâm, xuống giường, đi tới bên cạnh Tập Cẩm Thư, duỗi tay đẩy đẩy bờ vai của hắn.

.

“Tập Cẩm Thư?”

.

Đột nhiên, Tập Cẩm Thư vươn tay ôm lấy eo cậu, mặt chôn ở trên bụng cậu.

.

Dọa Tuân Miểu nhảy dựng, phản xạ có điều kiện muốn đẩy hắn ra.

.

“Cho tôi ôm một chút đi.” Âm thanh rầu rĩ của Tập Cẩm Thư từ phía dưới truyền lên, hơi thở nóng bòng phả vào áo ngủ mỏng manh của Tuân Miểu khiến bụng cậu nhột nhột.

.

Tuân Miểu không biết Tập Cẩm Thư đã xảy ra chuyện gì, tay nâng ở không trung không biết đặt ở nơi nào mới tốt. Cuối cùng xoa đầu Tập Cẩm Thư, xuyên qua mái tóc nồng đậm mềm mại của hắn, một chút một chút, không tiếng động an ủi hắn.

.

Dần dần Tập Cẩm Thư hình như không thỏa mãn với tiếp xúc như vậy, cánh tay càng ôm càng chặt, chặt tới nỗi khiến Tuân Miểu có chút khó chịu.

.

“Tập Cẩm Thư buông tôi ra, cậu ôm tôi chặt quá.” Tuân Miểu trả thù nắm một ít tóc của Tập Cẩm Thư.

.

Tập Cẩm Thư cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Tuân Miểu.

.

Cái tay đang ôm ở hông cũng không có buông ra, không khí đối diện hai người dần dần ái muội lên. Hô hấp dần dần thô nặng, lần này hơi thở ướt nóng trực tiếp đối diện với vυ" nhỏ không bị trói buộc của cậu.

.

Tuân Miểu cảm giác được có chút không ổn, tay cố gắng bẻ hai tay đang ôm chặt ở bên hông. Sức lực của Tập Cẩm Thư sao lại mạnh như vậy, cảm giác vô lực đột nhiên nắm lấy trái tim Tuân Miểu, bức cậu muốn khóc.

.

“Tập Cẩm Thư. Không được. Không được.” Âm thanh cậu run rẩy, hoàn toàn không giống như ngày đó cưỡиɠ ɧϊếp Tập Cẩm Thư.

.

Tập Cẩm Thư như là bị nhập ma, cách áo ngủ cắn lên đầṳ ѵú nhô lên rõ ràng của Tuân Miểu.

.

Cảm giác xa lạ xâm nhập cơ thể Tuân Miểu, tay cậu mềm nhũn, không còn nhiều sức lực đẩy Tập Cẩm Thư ra, chỉ có thể không nhẹ không nặng nắm lấy cánh tay hắn.

.

Nhiệt độ nóng bỏng trong khoang miệng khiến cơ thể cậu phát run, non nửa bộ phận thịt vυ" đều bị Tập Cẩm Thư hàm ở trong miệng, áo ngủ bị nước miếng làm ướt nhẹp dán ở trên người, đầṳ ѵú cứng tới phát đau, bị đầu lưỡi linh hoạt khảy qua khảy lại, càng muốn mệnh chính là Tập Cẩm Thư còn không chút khách khí dùng hàm răng cắn cắn cọ xát.

.

Nhận thấy vυ" nhỏ bên kia bị vắng vẻ, tay Tập Cẩm Thư liền che lại, cách quần áo cũng có thể cảm giác được sự mềm mại của nó. Vυ" nho nhỏ hoàn toàn bị nắm ở lòng bàn tay, Tập Cẩm Thư nhịn không được vuốt ve nó, như đang thưởng thức một đồ vật hiếm lạ.

.

Tuân Miểu đối với đôi vυ" nhỏ thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ hơi hơi đau này, cũng không kịch liệt, hỗn loạn một loại cảm giác đau trướng không kể được. Vừa bị hắn nắm xoa như vậy, bị tạo thành hình dạng tùy ý, vừa tăng lên đau nhức đồng thời lại bị bàn tay nóng bỏng ức hϊếp, sinh ra một loại cảm giác kỳ dị tê dại, kɧoáı ©ảʍ xa lạ làm cậu sợ hãi, bắt lấy tay Tập Cẩm Thư, muốn hắn dừng động tác lại. nhưng lại bị Tập Cẩm Thư chế trụ mu bàn tay, còn cầm lấy tay của cậu đặt lên bộ ngực của chính mà xoa nắn.

.

Tuân Miểu cũng không nguyện ý đυ.ng vào bộ phận dị dạng trên cơ thể chính mình, bị trắng trợn đùa giỡn như vậy, cảm thấy thẹn cảm có thể nghĩ. Cậu chỉ cảm thấy dưới thân lại trào ra chút chất lỏng, làm ướt qυầи ɭóŧ khiến nó dán vào nơi riêng tư làm cậu không thoải mái, không dấu vết kẹp kẹp chân.

.

Tập Cẩm Thư ôm cậu thật chặt, tự nhiên cũng cảm giác được động tác của Tuân Miểu, hắn dừng một chút, ấn ngã Tuân Miểu lên giường của chính mình. Không màng cậu kinh hô, một phen vén lên áo ngủ của cậu, đầṳ ѵú bị hắn vừa cắn vừa ma sát đến sưng đỏ ướŧ áŧ, một cái tay khác thì hướng tới dưới thân cậu tìm kiếm.

.

Không có bật đèn, nhưng Tuân Miểu có thể nhìn thấy một bóng đen cao cao ở trước ngực chính mình, trong bóng đêm nhìn không rõ, lại có thể rành mạch cảm giác được môi, đầu lưỡi, hàm răng của Tập Cẩm Thư là như thế nào liếʍ láp cắn cắn đầṳ ѵú chính mình, giống cái là một đứa trẻ. Bị suy nghĩ của mình làm cả người Tuân Miểu nóng lên, một tay để lên đầu Tập Cẩm Thư, một tay che lại hai mắt của mình. Giống như làm như vậy là có thể che dấu những chuyện đang xảy ra, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại một chút lại một chút khıêυ khí©h thần kinh Tuân Miểu.

.

Quần ngủ rất rộng, tay Tập Cẩm Thư dễ như trở bàn tay vói vào trong qυầи ɭóŧ, vòng qua dươиɠ ѵậŧ hơi hơi cương cứng, sờ đến âʍ ɦộ đã sớm ướt dầm dề. Tuân Miểu phản xạ có điều kiện muốn kẹp chặt chân, lại chỉ kẹp được hai chân Tập Cẩm Thư đang quỳ bò giữa hai chân chính mình.