Editor: Hangleo_queen
Một chiếc l*иg sắt cao hai mét, nhốt bốn cô gái bên trong, đầu mỗi người đều cúi rạp, mắt bị bưng kín.
Trước l*иg sắt, một nam một nữ đứng, thưởng thức người phía bên trong.
"Tóc ngắn kia, có thể mang tới chỗ lão Đổng, ông ta chắc chắc sẽ rất thích." Người đàn ông mở miệng.
Người phụ nữ mặt mày cau lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông một cái, sắc mặc khó coi.
Người đang ông vẫn không nhìn về phía người phụ nữ, ánh mắt sâu xa, tầm mắt rơi vào người Quy Tư:
"Người này có thể giữ lại phục vụ giúp việc kia, rất được." Thân hình lồi lõm, dùng rất có lực, tay vuốt ve sẽ có cảm giác.
Người phụ nữ dời ánh mắt đến mặt Quy Tư: "Gương mặt xinh đẹp như vậy, đáng tiếc."
Người đàn ông không để ý cô nói gì, nhìn chằm chằm Mục Nhĩ: "Cô gái này tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa có lão đại Đài Bắc tới đây, chắc chắn bọn họ vừa miệng."
Quét mắt xuống, khuôn mặt cô gái bị mái tóc ngắn che không nhỉn rõ, nhận ra người đàn ông nửa ngày không lên tiếng, người phụ nữ ngẩng đầu: "Anh không giữ lại một người sao?"
Người đàn ông thu hồi tầm mắt tham lam trên người Đường Tiểu Náo, cúi đầu cười yếu ớt, giơ tay lên nắm cằm người phụ nữ: "Các cô ấy sao có thể so được với cô?"
Nói xong, người đàn ông nhấc chân xoay người ra ngoài, trong khoảng khắc sắc mặt thay đổi.
Người phụ nữ cúi đầu cười khổ, sao cô không nhìn ra, anh mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt không có nụ cười, chỉ chứa hiềm khí.
Từ sau ngày cô bị người cưỡng bức, anh không bao giờ... chịu đυ.ng tới cô, lúc nào cũng nhìn cô như đang bố thí.
Trừ người đàn ông này, cô hận tất cả bọn đàn ông trên trái đất, sau khi bị bạn tốt bán, cô hận tất cả phụ nữ trên thế giới!
Cô muốn trả thù loài người, cô muốn xem các cô ấy giãy giụa, cô muốn xem các cô ấy bị người xấu hành hạ, cô muốn anh, ở lại bên cô.
Vuốt mặt, thần sắc khổ sở không còn, cô mỉm cười yếu ớt, cô không sợ xuống địa ngục, nơi này nhiều cô gái phải cảm tạ cô mới đúng, chỉ cần nghe lời, được mặc quần áo đeo trang sức sang trọng, tiếp khách xong nhận tiền, không phải rất tốt sao?d!đ~l%
TruyenHDđ
"Đem cô ấy đến phòng tôi."
Người đàn ông chân phải bước đến ngưỡng cửa, gò má quay đầu lại, lạnh lùng căn dặn.
Trên mặt người phụ nữ nhất thời trắng bệch. Hai giây sau, nâng lên một nụ cười tiêu chuẩn, đối với người đàn ông nói giọng ngọt ngào: "Em biết rồi."
Móng tay vô tình cắm sâu vào cánh tay tạo thành vết thương, có vết máu.
Sau khi người đàn ông đi, người phụ nữ chậm rãi đi về phía l*иg sắt, ngoắc tay sai người mở khóa: "Đem người Tước gia coi trọng kéo ra ngoài."
Đường Tiểu Náo bị đẩy ra ngoài, không có một chút hơi thở của sự sống, hoàn toàn giống như con rối.
Trong mắt người phụ nữ phiếm hồng, ngẩng mặt lên trên, lạnh lùng ra lệnh: "Chích cho cô ta."
Người phía dưới không chút nào dám chậm trễ, cầm một mũi thuốc, đẩy mạnh vào cánh tay phải Đường Tiểu Náo.
Đường Tiểu Náo nằm trên mặt đất không có phản ứng gì.
Lòng của người phụ nữ quặn đau, chứa đựng lệ cười hỏi người dưới: "Tước gia bao lâu rồi không đυ.ng tới đàn bà."
Người phía dưới cúi đầu, không dám nói câu gì, cũng biết Tước gia cùng vị này là thanh mai trúc mã, hàng ngày đều không thể đắc tội với người này, còn bị người ta cường bạo, Tước gia từ đó về sau, không có khuôn mặt tươi cười.
Người phụ nữ ngửa đầu không để cho nước mắt chảy xuống: "Anh ấy muốn chơi đùa, đưa qua đi."
Thời điểm hai bọn họ ở chung một chỗ, anh liền thích làm trên người cô, rất mạnh mẽ, rất tình cảm.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Tiểu Náo bị người dưới đưa ra ngoài, nhìn bộ dạng của cô ấy, chính là không phóng đáng, không có thuốc kí©h thí©ɧ, anh làm sao có thể chơi đùa vui vẻ?
Có phải không? Tước gia?
Nước mắt chợt trào đến khóe miệng, cô đưa lưng về phía kẻ dưới, làm như mình không quan tâm: "Thuốc này bao lâu có hiệu nghiệm?"
"Nếu là xử nữ, không tới hai giờ, nếu không phải xử nữ, 10 giờ sau mới có phản ứng." Thuốc kí©h thí©ɧ này lấy từ Ấn Độ, ni cô cũng có thể làm da^ʍ phụ.d!đ~l%
TruyenHDđ
Người phụ nữ ‘haha’ cười lạnh, ánh mắt anh từ trước đến nay đều rất tốt, cô gái kia, nhất định là xử nữ, không tới hai giờ, không tới hai giờ nữa, anh thế nhưng lại không thể chờ đợi được.
Đường Tiểu Náo bị đưa đi, người phụ nữ đem tầm mắt nhìn vào người Trì Mộc Nhiên: "Đưa đến lão Đổng bên kia."
Người dưới nghe lệnh, nhanh chóng dời Trì Mộc Nhiên khỏi l*иg sắt.
Còn dư lại Mục Nhĩ và Quy Tư, hai người vẫn chưa tỉnh lại. Người phụ nữ nhìn Quy Tư, căn dặn người dưới: "Kéo tới tầng 5, khóa lại, lúc nào nghe lời thì cho ra làm việc."
"Vâng." Người dưới nghe lệnh, tiến tới ôm người.
Người phụ nữ nhìn đũng quần người dưới: "Cậu có thể nếm thử trước một chút, nếu cô ta không nghe lời, cứ tùy ý."
Ý tứ chính là...
Người dưới nhận được đặc ân lớn, thần thái hớn hở: "Cảm ơn chị Phân!"
Người phụ nữ khoát tay một cái, để cho bọn họ đi.
Nghĩ đến cái gì, lại căn dặn: "Nhớ đừng đυ.ng vào cái mặt, cô ta còn phải dựa vào cái mặt này để tiếp khách."
Người dưới nghe theo, lách người bước nhanh.
Cuối cùng chỉ còn lại Mục Nhĩ, người phụ nữ không nhanh không chậm đi qua đi lại, cô không vội vàng đánh thức cô ấy, tới chỗ này rồi, ắt sẽ có thời gian tôi luyện các cô.
Bốn cô gái đều coi như may mắn, cả bốn người đều xinh đẹp, nếu không, các cô sẽ trực tiếp bị đưa tới nơi còn thê thảm hơn.
Tại nhà vệ sinh ở nhà ga, mỗi gã vệ sĩ không ngừng tìm kiếm mọi ngóc ngách, không tìm được người, chạy ra bên ngoài chạm mặt với người còn lại: "Không có ai!"
Nghe được lời nói của đồng nghiệp, hai người ra khỏi nhà vệ sinh nam với vẻ mặt âm trầm, lập tức gọi điện cho cấp trên Phong Dã Hồi.
Lúc này, Mạc Diệp Thanh và Lộ Thần Tây đang trên máy bay, điện thoại đều tắt, ai cũng không liên lạc được, Phong Dã Hồi nghe thuộc hạ báo cáo, vội vàng gọi báo cho Đô Nhất Vi, nói với anh tình hình hiện tại.
Đô Nhất Vi lúc này mới từ đơn vị trở về, đang chuẩn bị mở cửa nhà đi vào.
Phong Dã Hồi đi tới phòng bí mật: "Anh trước tiên phong tỏa mọi cảng khẩu, tôi sẽ lập tức phái người tìm kiếm các cô ấy."
Trái tim Đô Nhất Vi hung hăng bị bóp chặt "ừ" một tiếng, gọi điện thoại cho người khác, mở cửa vào nhà, quả nhiên trong nhà không có hơi người, cô gái chết tiệt, thật sự không ở nhà?! Cô ra ngoài cũng không nói cho anh biết? Thật sự coi chỗ này như nhà trọ?
Gọi một vòng điện thoại, gọi tới ai trong đơn vị, anh cũng chào hỏi, nói dối rằng có người tố cáo phần tử ngoài vòng pháp luật nhập cảnh, muốn cẩn thận đi kiểm tra. Bọn họ trước tiên làm như vậy, để các cô không thoát khỏi phạm vi tìm kiếm.
Trong phòng bí mật của tập đoàn, Phong Dã Hồi sai người tìm kiếm một vòng nhà ga và các bang phái hoạt động trong đó.
Năm phút trôi qua, đối với Phong Dã Hồi mà nói, đều là đau khổ.
Video một giờ trước ở nhà ga được gửi tới phòng bí mật, trên màn hình hiển thị bốn cô gái kia, vừa nhìn tới người ngu ngốc kia trước đây không lâu vẫn cùng anh sống chung một nhà, tim Phong Dã Hồi như bị thiêu đốt.
"Tìm thấy rồi!"
Người dưới cầm báo cáo mở ra cho Phong Dã Hồi nhìn, kèm theo báo cáo là hai tấm ảnh màu rực rỡ đập vào mắt, chính là người họ Tước cùng người phụ nữ kia.
"Người này gọi là "Tước gia", một năm trước ở nước ngoài bị người ám sát, đầu rắn cứu mạng anh ta, anh ta đi theo đầu rắn."
Nói đến đầu rắn, không cần nhiều lời, Phong Dã Hồi toàn thân nổi da gà.
Điện thoại thẳng cho Đô Nhất Vi: "Bắt đầu rắn."
Trong phòng bí mật, người người ở đây đều vội vàng nhanh chóng đi theo, lục soát địa bàn Tước gia.
Phong Dã Hồi không phải vì sợ mà nổi da gà, mà là lo lắng, sợ cô gái kia không chống đỡ nổi tới lúc anh tìm thấy, đã hỏng mất.
Thủ đoạn của đầu rắn, làm cho người ta ghê tởm, không nhân nhượng.
Đều là hắc đạo, nhưng những việc anh ta làm là hiện thân cho một thế lực xấu xa ghê tởm.
Sắp tới đêm, Đường Tiểu Náo bị người ta chích thuốc ném vào phòng Tước gia.
Trong gian phòng tầng năm, có một dây khóa sắt được chế tạo đặc biệt, Quy Tư bị trói hai tay, nằm trên mặt đất với cái khóa kia.
Một góc khác trong nhà, so với người khác, thân thể Trì Mộc Nhiên tốt hơn liền có cảm giác, thời điểm muốn mở mắt, lại phát hiện hai mắt của mình có cái gì che lại, khiến cho ánh mắt không thấy được tình hình bên ngoài.
Một giờ sau, Mục Nhĩ tỉnh táo lại, thấy trước mặt một mảnh đen nhánh, cứng ngắc cử động người, phát hiện mình đang ở nơi không có người khác, cô không dám lộn xộn nữa, trong lòng kinh hoàng, cố gắng nhớ lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bố trí xong công việc trong ngày, hôm nay không cần phải xã giao, Tước gia kéo lê thân thể mệt mỏi, trở về gian phòng của mình.
Đường Tiểu Náo vẫn duy trì tư thế như xác chết trên giường anh ta, giống lúc bị người ta đưa tới đây, vẫn là bộ dạng đó.
Khẽ nhíu mày, theo hướng giường mình bước tới, Tước gia đưa ngón tay đặt trước hơi thở của Đường Tiểu Náo, nghĩ rằng cô tỉnh lại, phát hiện tình trạng của mình không chịu nổi mà tự sát.
Có hô hấp, Tước gia yên tâm chút, xoay người đi vào phòng tắm.
Lúc anh còn không có ở đây, Đường Tiểu Náo có thể hôn mê, nhưng người trở lại, Đường Tiểu Náo vẫn còn nằm cứng đơ, anh liền khó chịu.
Từ phòng tắm ra ngoài, thấy người trên giường vẫn bất động như cũ, điện thoại cho người phụ nữ: "Cô làm gì với cô ấy rồi?"
Người phụ nữ tươi cười như hoa, đang phục vụ khách: "Tước gia có hài lòng với sự sắp xếp của em không?"
Trong hai giờ này, cô sống không bằng chết, mặc cho mình uống rượi, không ngừng cười với người khác, nhìn người đàn ông trước mặt này, còn ngốc nghếch đội tóc giả đi tán tỉnh cô? Thật là châm chọc!
Nhìn xuống thời gian, thuốc kia hẳn có phản ứng rồi? Như vậy kế tiếp: "Chúc Tước gia sống chìm đắm trong mộng đẹp, đến lúc đó chớ quên chuyện cũ."
Tước gia nhắm chặt hai mắt: "Ai cho cô đánh thuốc cô ấy."
Người phụ nữ không ngăn cản bàn tay đàn ông đang du ngoạn trên cơ thể cô: "Chẳng lẽ Tước gia đổi khẩu vị? Tước gia không phải thích nhất..."
"Tút tút tút"d!đ~l%
TruyenHDđ
Truyền tới âm thanh trong điện thoại, người phụ nữ nhẹ giọng than, bên cạnh bàn tay đã mò vào trong cơ thể cô, cô cắn chặt môi, trong lòng suy nghĩ đến Tước gia.
Cô và Tước gia không thể quay lại như cũ, có một số chuyện phát sinh sau này bản thân cũng không thể cưỡng lại, cũng không quay lại được nữa.
Tươc gia hiện tại rất chán ghét cô đi? Cô hiện tại thật ghê tởm đi? Nếu không phải nể tình chuyện cũ, anh sẽ gϊếŧ cô đi? Chính cô biết rõ, trong lòng mình đã sớm vặn vẹo, cô không muốn tới bệnh viện, cô không muốn nói với bất cứ ai, cô chỉ muốn hành hạ tim mình, để trái tim một ngày kia chết đi.
Tức giận trong lòng mắng: "Đáng chết!" Tước gia ném điện thoại, nằm rạp người quỳ gối xuống trước mặt Đường Tiểu Náo, bàn tay xé áo khoác của cô, đôi mắt như lang sói mang theo hận ý nồng đậm, phảng phất một tầng độc.
Đây là cô muốn, đây chính là thứ cô muốn cho anh.
Được, anh nhận, anh tiếp nhận.
Người phụ nữ biết, Tước gia thích có màn dạo đầu, màn dạo đầu cho anh cảm nhận vui vẻ sâu sắc, trong vòng khoảng nửa giờ đó, anh sẽ hưởng thụ những âm thanh vang lên trong màn dạo đầu, cũng sẽ tạo cho đối phương cảm giác vui sướиɠ.