Chương 89: Đã đăng kí thì sao, vẫn còn cách (P1)

Editor: Hangleo_queen

Vào lúc này Đường Tiểu Náo thực sự hoài nghi, Phong Dã Hồi có phải bị bệnh rồi không?!

Hơn nửa đêm chưa ngủ, cố ý nhảy cửa sổ vào phòng cô hỏi chuyện, anh ta bị sao vậy?

Mẹ nó! Cũng bị tức chết!

Đường Tiểu Náo lúc này muốn chạy thẳng tới đập tấm séc vào mặt anh ta, rồi ngang ngược chỉ vào lỗ mũi anh ta mà nói "Bà đây không nợ tiền anh nữa! Đừng tỏ vẻ kiêu ngạo với bà đây!"

Hừ! Suy nghĩ một chút cũng đặc biệt hả giận.

"Ư..."

"A..."

Đường Tiểu Náo: "..." Đây là âm thanh gì?

Đang trằn trọc trở mình không ngủ được, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang kỳ lạ, Đường Tiểu Náo nhéo khuôn mặt mình đến biến dạng, cẩn thận nghe.

Ngộ nhỡ có người chết sống lại đi tới đây?

Trong thế giới những người không bình thường này, ai biết giây sau họ sẽ làm gì? Cô phải cẩn thận mới được!

"Ư ư..."

"A!"

Chân mày Đường Tiểu Náo càng ngày càng nhíu lại, đây là thể loại gì chứ?

Kèm theo giọng đàn ông phát ra, Đường Tiểu Náo thiếu chút nữa là nôn rồi! Cô coi như đã hiểu, người hai người này là đang "tiểu biệt thắng tân hôn", bồi dưỡng tình cảm đây mà!

Bà nó! Sao lại cặn bã như vậy!d!đ~l%TruyenHDđ

Hít sâu nhiều lần, Đường Tiểu Náo điều chỉnh chính mình, tự nhủ, đây là nhà người ta, người ta có thể làm chuyện mình thích, không dính dáng tới mình!! Cô chính là bị mắc kẹt ở đây! Sao có thể có ý kiến gì! Được, cô nhịn! Cô nhịn! Cô cắn răng nhịn!

"A a a, tê..."

Trùm chăn, đầu Đường Tiểu Náo muốn nổ tung, tiếng kêu của anh ta, sao lại khó nghe như vậy! Cô chưa bao giờ biết, thời điểm làm loại chuyện này mà đàn ông còn có thể nói!?

Có gì tốt mà kêu chứ!

Không nhịn được, ở trong chăn hét lên, Đường Tiểu Náo đặc biệt hồi tưởng lại lúc trước mà nói cho bọn họ: "Làm chuyện ái muội còn lớn tiếng vậy, khiêm tốn chút đi!" Có ý tốt nhắc nhở, phòng bên còn có người! Hai bọn họ có ý làm, cô cũng ngại không muốn nghe thêm?!

Ở phòng bên, nghe Đường Tiểu Náo buồn bực lên tiếng, Phong Dã Hồi đang giả vờ ngủ cũng khẽ nhếch môi, suy nghĩ một chút cảm thấy bây giờ có chút vui.

Không hề ngăn cản trò đùa dai của Hạ Dao.d!đ~l%TruyenHDđ

Phong Dã Hồi nghe được, Hạ Dao cũng nghe được.

Xong một video, Hạ Dao lại đổi cái khác, một cái kí©ɧ ŧìиɧ, một cái mãnh liệt, phía sau tìm thêm một loạt các dạng kí©h thí©ɧ cháy bỏng hơn!

Đường Tiểu Náo lấy giấy vệ sinh chèn vào tai, nhô người lên xem thời gian, mẹ nó cũng đã hai giờ đêm! Thế nào tinh lực còn tràn đầy như vậy? Anh ta sao lúc nào mới dùng hết sức đây?

Trong phòng bên cạnh, Hạ Dao cũng không ngủ được, nhấn vào tất cả các video theo thứ tự phát ra, nằm sấp xuống cửa sổ ngủ thϊếp đi.

Phong Dã Hồi có lòng tốt muốn tắt máy tính, nhưng lại nghĩ, anh quản chuyện này làm gì? Ngủ.

Rạng sáng 4 giờ, mắt Đường Tiểu Náo không mở ra được, lỗ tai vẫn bị đầu độc, qua một đêm như vậy, Đường Tiểu Náo còn bị ám ảnh, đối với đàn ông, căm thù đến tận xương tủy, đời này tuyệt đối không tìm bạn trai, quá đáng sợ! Đơn giản không phải là người, run rẩy lấy tai nghe ra từ trong balo, mở mức âm lượng lớn nhất của điện thoại, nghe nhạc mới có thể tiến vào giấc ngủ.

So với âm thanh ở phía ngoài kia, cô thà để lỗ tai chịu đựng như này.

Hai cô gái tối qua ngủ quá muộn, khi tỉnh lại, đều gần sát giờ cơm trưa, Phong Dã Hồi đã sớm rời khỏi nhà.

Đường Tiểu Náo so với Hạ Dao dậy sớm hơn 20 phút, lúc tỉnh, đầu vẫn còn đau, ép buộc mình dậy, tắm qua một chút, dọn đồ đạc xong, không có ra cửa liền gọi cho Quy Tư, nhờ cô ấy tới đón cô, cô thu xếp đồ đạc, cô không thể đợi thêm dù chỉ một phút.

Quy Tư đến đây rồi, Đường Tiểu Náo mới ra khỏi cửa phòng, Phong Dã Hồi cũng không có ở nhà, cô liền đi luôn, cùng lắm đưa tiền cho Mục Nhĩ, nhờ Mục Nhĩ nói với đàn anh Mạc Diệp Thanh giúp đưa tận tay Phong Dã Hồi.

Suy nghĩ một chút liền cảm thấy rối rắm, Đường Tiểu Náo thấy phiền!

Không được, cất hành lý xong, cô muốn đi ngân hàng một chuyến, nhiều tiền như thế lại cứ không cánh mà bay! Sau này ai còn dám gửi tiền vào ngân hàng chứ!

...

Ở tầng trên cùng, là cuộc gặp gỡ của "thương nhân giàu có", Trì Mộc Tu thường ngày không lộ mặt cũng ở đây, thở dài, không giống với lời đồn bên ngoài khắt khe và cẩn thận, anh nói: "Nói thẳng ra, chính là tìm một chỗ dựa an toàn cho con bé, tôi không thể nơi cho nó nương tựa suốt đời, đối với con bé, tôi nợ nó, Phàn Di Ái cũng không phải là người yêu của nó, trong lòng đã có người khác, nhiều năm như vậy rồi."

Nói Trì Mộc Tu là tỷ phú là chưa đủ, anh đâu chỉ là tỷ phú, anh còn có thể so với vương tử Dubai, thậm chí có phần nổi trội hơn.

Mạc Diệp Thanh ở đối diện không có đáp lại, Trì Mộc Tu thở dài: "Nhìn xung quanh, tôi cũng chỉ thấy anh là thích hợp nhất, cho nên mới tìm anh. Yên tâm, hiện tại, tôi biết anh đang làm gì, tôi sẽ dốc sức ủng hộ, chuyện khác không giúp được, các loại hoạt động cần dùng tiền đều có thể, dù biết anh cũng không kém tôi bao nhiêu, nhưng đây là thành ý, anh cũng không mất mát gì, coi như tôi chuẩn bị của hồi môn cho con bé."

Hôm nay Trì Mộc Tu tìm Mạc Diệp Thanh, do lúc đầu Tưởng Nhạc kia truyền lời tới tai anh, mà Phàn Di Ái lại thủy chung không quên được người kia, anh cũng không cưỡng ép.

Anh là muốn để Mạc Diệp Thanh cưới Trì Mộc Nhiên, cho cô một mái ấm bình yên.

Cũng đã nói đến mức độ này, Mạc Diệp Thanh không thể không lên tiếng, thế thì quá không phải đạo.

Cho một nụ cười mỉm, trên mặt Mạc Diệp Thanh ngập tràn màu sắc hạnh phúc: "Không lừa anh, mấy ngày trước tôi vừa mới nhận giấy kết hôn rồi."

Trì Mộc Tu "a" một tiếng, không giống thái độ vừa rồi, hai chân thon dài chồng lên nhau, giày da thủ công tinh xảo hơi nhếch lên: "Vậy vừa rồi anh cố ý đùa giỡn tôi sao?" Không nói sớm, rõ ràng đã biết mục đích của anh rồi.

Mạc Diệp Thanh lắc đầu: "Nói đùa, sao tôi có gan đó chứ!"

Trì Mộc Tu châm điếu thuốc, chiếc bật lửa zippo được ném lên bàn làm việc: "Còn cái gì anh không dám sao?" Không còn quan hệ kiểu đó, nhắc đến liền thoải mái hơn nhiều.

Lộ Thần Tây và Đô Nhất Vi hôm nay đi theo giúp đỡ Mạc Diệp Thanh, chính anh ta cũng mang theo mục đích riêng.

Nghe Trì Mộc Tu nói, Đô Nhất Vi cảm thấy vừa đúng dịp, anh cũng tính nói.

"Tôi cưới!"

Vừa nói ra hai chữ, Trì Mộc Tu dời tầm mắt vẫn luôn nhìn Mạc Diệp Thanh sang nhìn sau lưng anh ta.

Lộ Thần Tây im lặng, trong đôi mắt lóe lên nghi ngờ, trong đầu suy nghĩ "chẳng lẽ người này cũng giống anh, đây là tính hy sinh nhan sắc, thậm chí hy sinh cả hôn nhân của mình, để làm chuyện lớn?" nhưng cũng lại nghĩ, có thể không phải là người như vậy, trừ khi...

Đô Nhất Vi nói: "Tôi đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý, tôi vẫn đang cố gắng."

Mạc Diệp Thanh có ngoài ý muốn.d!đ~l%TruyenHDđ

Trì Mộc Tu nhíu mi: "Ồ! Vậy sao?"

Đối với Đô Nhất Vi, Trì Mộc Tu không quá hiểu biết, nhưng cũng là lăn lộn trong xã hội, hắc, bạch, hồng ba đạo người cũng phải giao thiệp qua lại, đều phải nhận biết ai có thân phận như thế nào? Đây là thời đại đã thay đổi, tại sao anh lại không biết gì hết.

Xuất thân của Đô Nhất Vi, anh không quá rõ, nhưng anh biết, anh ta cũng là người bên cạnh Mạc Diệp Thanh, nói cách khác, sau này trụ cột quan trọng của thế lực ngầm, anh ta rất có thể đảm nhiệm.

Nếu lúc này anh ta cùng một chỗ với Tiểu Nhiên? Đây không phải là cho anh ta như hổ thêm cánh sao?

Lướt qua Mạc Diệp Thanh, Đô Nhất Vi đúng là một người được chọn lựa, hoàn toàn có thực lực để bảo vệ Tiểu Nhiên an toàn.

Nghĩ như vậy, Trì Mộc Tu cười đứng dậy, đưa tay ra với Đô Nhất Vi: "Hợp tác vui vẻ!"

Đô Nhất Vi thản nhiên nắm lấy: "Hợp tác vui vẻ!"

Trong con ngươi thâm thúy kia, có một mảy may không rõ tâm tình.

Trì Mộc Tu cái gì cũng muốn nói rõ, cảnh cáo trước: "Lần này hợp tác, là lần hợp tác vui vẻ nhất từ lúc tôi chào đời với mong muốn hợp tác lâu dài, mặc kệ kết quả. Tôi chỉ có một mình Tiểu Nhiên là em gái, cậu nên biết con bé rất quan trọng với tôi, cũng nên biết, để cho con bé ấm ức sẽ có hậu quả thế nào."

Đô Nhất Vi gật đầu: "Yên tâm." Dù nói thêm gì thì cũng chỉ là nói suông.

Trì Mộc Tu nghiêm túc dặn dò: "Tôi không cần thấy các người có tình cảm vợ chồng, tôi chỉ xin cậu ho con bé cuộc sống bình an, đừng để Tưởng Nhạc quấy rầy nó, đừng để con bé bị quấy rầy nữa, đây là mong muốn của tôi."

Đô Nhất Vi không có nói nhiều: "Tôi có thể cho cô ấy."

Chính là..."Cô ấy cũng không quá thích tôi, không vui khi tôi theo đuổi."

Ngược lại Trì Mộc Tu không nghĩ đến điểm này: "Hả?" vừa cười: "Có tình ý, Tiểu Nhiên vậy mà có thể không thích một người?"

Giống như nói rất đúng, Đô Nhất Vi không giống người trêu ghẹo người khác.

Nhìn thấy sắc mặt Đô Nhất Vi, Trì Mộc Tu khoát tay nói: "Tôi cũng không có ý gì khác, Tiểu Nhiên có thể bộc lộ tâm tình với cậu, chứng minh trong lòng nó, cậu vẫn có sức ảnh hưởng, có chút vị trí, đừng nôn nóng, tôi sẽ thuyết phục con bé tiếp nhận cậu."

Đô Nhất Vi cũng không tin lời vừa rồi của Trì Mộc Tu, cô bé kia vừa nhìn thấy anh, hận không thể đi đường vòng.

Nhưng là, anh vẫn mong đợi sớm cùng một chỗ với cô.

....

Tối hôm qua sau khi về nhà, Trì Mộc Nhiên rối rắm nhiều giờ đồng hồ, cũng không có dũng khí nói với Phàn Di Ái mình muốn đi ra ngoài ở. Cô chỉ muốn thử một chút, không thực sự muốn ra ngoài ở, điều cô muốn biết nhất chính là, anh sẽ có thái độ như thế nào với cô.

Cô biết rõ, trong tim Phàn Di Ái là Mẫn Thanh, đây là bức tường không thể vượt qua.

Cô không biết mình đang đấu tranh cái gì, cô không thể điều khiển bản thân mình.

Tỉnh dậy buổi sáng chủ nhật, Phàn Di Ái nghỉ ngơi, còn ở nhà, cô không đợi được, liền nói với Phàn Di Ái, bữa trưa đến nhà mới của Quy Tư và Đường Tiểu Náo ăn cơm.

Đang ăn cơm, Trì Mộc Tu gọi điện thoại đến, nói rằng muốn ăn cơm cùng cô.

Thuê xe đến chỗ hẹn với Trì Mộc Tu, Trì Mộc Tu đã đợi sẵn ở đó.

"Em ăn trước một ít rồi, cũng không đói lắm." Sau khi ngồi xuống, Trì Mộc Nhiên xem một chút đều là những đồ bình thường cô thích ăn, lại không cảm thấy muốn ăn.

Hôm nay Trì Mộc Tu không chỉ đơn giản muốn cùng cô ăn bữa cơm, thấy cô bất động, hỏi trước: "Có tâm sự gì?"

Trì Mộc Nhiên cau mày, hướng về phía người thân duy nhất, giống như thói quen, từ lâu không còn tâm sự cùng anh, lắc đầu một cái.

Cô bé trưởng thành, không thể giống cô bé trước kia, Trì Mộc Tu đưa tay xoa đầu cô, lẩm bẩm: "Tiểu Nhiên đã trưởng thành rồi." Anh chưa từng muốn em gái mình trưởng thành sớm thế này, nhưng cô đã thành vậy rồi.

Trái tim được sưởi ấm, hơi nghiêng mặt, đem lực đè lên lòng bàn tay Trì Mộc Tu, đáy mắt Trì Mộc Nhiên ửng hồng.

Anh trai gánh trên vai nhiều thứ, đè nén quá nhiều, cô rất đau lòng, nhưng cô không thể làm thay anh, rất vô dụng.

Điều duy nhất cô có thể làm, chính là ngoan ngoãn nghe lời, để anh ít phải quan tâm cô, không khiến anh phải vì cô mà mệt mỏi.

"Tiểu Nhiên, anh trai biết em gần đây phải chịu khổ." Chuyện Tưởng Nhạc, anh vừa mới biết.

Chóp mũi Trì Mộc Nhiên đau xót: "Không có."

Trước kia cô không như vậy, cũng không biết tại sao, từ lúc Đường Tiểu Náo bọn họ ra ngoài ở, cô giống như bị tẩu hỏa nhập ma bắt đầu suy nghĩ lung tung, luôn muốn chút có chút không, không thể giải thích được rất đa cảm.

Trì Mộc Tu thay đổi ngữ điệu: "Tiểu Nhiên có biết người ngoài nói gì về em và Phàn Di Ái không?"

Trì Mộc Nhiên gật đầu, khuấy thức ăn trước mặt mình.

Mười ngón tay Trì Mộc Tu đan chéo nhau, cười hiền dịu nhìn em gái: "Chuyện Tưởng Nhạc, anh biết, là anh không xứng làm anh trai, không bảo vệ tốt cho em."

"Không có! Anh không hề không xứng!" Trì Mộc Nhiên lập tức phản bác lời Trì Mộc Tu.

Trì Mộc Tu cười nhìn sự cương quyết của cô, sau đó nhẹ nhàng hỏi một câu không dễ: "Em thích Phàn Di Ái sao?"

Trì Mộc Nhiên luôn đau đầu vì vấn đề này, chính cô cũng bị vấn đề này làm phiền não, còn cả việc có người quấy nhiễu cô, tất cả đều làm cô rối tinh rối mù: "Em không biết."

Trì Mộc Tu than nhẹ: "Tiểu Nhiên, nếu anh để em rời khỏi Phàn Di Ái, em nguyện ý không?"

Nhớ tới lúc đó, điều kiện Phàn Di Ái so với bọn họ còn giỏi hơn một chút, anh liền đem em gái nhờ cậy anh ta, một lần ủy thác chính là mười mấy năm, anh luôn rất bận rộn, trừ kinh tế không phải lo, anh không biết đã cho em gái duy nhất của mình điều gì, anh biết, so với người anh trai này, Trì Mộc Nhiên sẽ có tình cảm sâu hơn với Phàn Di Ái.d!đ~l%TruyenHDđ

"Tiểu Nhiên, tự chúng ta biết mình trong sạch cũng vô dụng, trong mắt người khác, em chính là người ở cùng Phàn Di Ái mười mấy năm, vì để cho những người đó câm miệng, anh sẽ giúp em làm chủ, tìm một người thích hợp, nếu em không có ý kiến, hiện tại có thể rời khỏi Phàn Di Ái, ở cùng chỗ với người kia."

Nói đến thế, cô hiểu, ý anh trai là để thoát khỏi sự bịa đặt về thân phận của cô, muốn cô rời khỏi Phàn Di Ái, cùng người khác chung sống một chỗ.

Cô... gật đầu.

Trên thế giới này, ai cũng có thể hại cô, chỉ có anh trai là không hại cô.

Anh trai muốn cô làm như vậy, cô sẽ làm như vậy.

Như vậy ít ra tâm tình bị đè nén bấy lâu, không còn phải lo lắng gì nữa, bên ngoài không khí cũng mới mẻ dễ chịu đi chút ít.

Đổi hoản cảnh cũng không tồi.

Một bữa cơm ăn vài miếng, Trì Mộc Tu chở cô, về chỗ Phàn Di Ái, thu dọn đồ, đi đến nhà "người kia".

Nhìn thấy Đô Nhất Vi, Trì Mộc Nhiên khống chế không đề lộ sự khác thường của mình cho Trì Mộc Tu, đi tới phòng khách.

Trì Mộc Tu lúc gần rời đi tới trước mặt Đô Nhất Vi dặn cô: "Lúc nào em không muốn ở đây, bất cứ khi nào đều nói cho anh biết, anh tới đón em. Nếu như có thể chung sống với nhau, vậy khi đủ tuổi kết hôn anh liền tổ chức đám cưới."

Vậy để Trì Mộc Nhiên trực tiếp ở đây, còn không phải để Tưởng Nhạc tin rằng cô thực sự cắt đứt quan hệ với Phàn Di Ái?

Tên Tưởng Nhạc này, chính là kẻ bị bệnh thần kinh, chuyện gì cũng dám làm.

Đáp ứng Đô Nhất Vi "cầu hôn" dễ dàng như vậy, quan trọng nhất là, ngày đó Tưởng Nhạc tận mắt thấy Đô Nhất Vi đến tìm Trì Mộc Nhiên.

Sau khi Trì Mộc Tu rời đi, Trì Mộc Nhiên tính xoay người trở về phòng, cô chưa bao giờ thích nói những điều dư thừa, đến cũng đến rồi, không còn gì để nói.

Khác với những điều lúc trước, hiện tại thấy cô giả tạo rồi, người này thấy cô thế nào, cô cũng không quan tâm.

Đô Nhất Vi hăng hái dồi dào đi theo cô, từng bước từng bước đi về phía phòng ngủ chính.

Lúc tới cũng không báo trước, quá bất ngờ, Đô Nhất Vi trực tiếp mang đồ đạc của cô đặt ở phòng ngủ chính của anh. Dĩ nhiên, anh cũng không tùy tiện chiếm tiện nghi người khác, không muốn cô chịu ấm ức, sau này cô ngủ ở phòng ngủ chính này, anh đến ngủ ở phòng cho khách ở bên cạnh.

"Không nghĩ tới, Trì Mộc Tu có thể thuyết phục được cô." Hiện tại Đô Nhất Vi còn có chút cảm giác không đúng, dù sao lúc trước anh móc tim móc phổi ra lấy lòng cô, cô cũng không hề rung động.

Trì Mộc Tu và Đô Nhất Vi từng nói với nhau cái gì, cô không có chút hứng thú nào, chẳng qua là cô nghe lời Trì Mộc Tu, rời khỏi Phàn Di Ái, ở cùng một chỗ với người khác.

Nói cách khác, ai cũng có thể.

Thái độ Trì Mộc Nhiên đối với anh còn lạnh lùng như thế, so với trước cũng không chút cảm động, nhưng ít nhất cô còn tranh cãi với anh, hôm nay đến nói chuyện với anh cô cũng không muốn.

Đô Nhất Vi cũng không ép: "Hiện tại không muốn, cô có thể đi, không ai ép cô phải chấp nhận ở lại."

Đang đi ở phía trước Trì Mộc Nhiên dừng lại, xoay người nhìn anh: "Tôi vì không muốn bị người khác quấy rầy nên mới đến đây, anh không cần suy nghĩ nhiều."

Đô Nhất Vi "À" một tiếng kỳ quái: "Đường đường là em gái tỷ phú châu Á lại không có chỗ để đi? Còn muốn ở lại nhà tôi, có phải tôi nên ăn mừng một chút không nhỉ?"

Trên mặt Trì Mộc Nhiên không có biểu cảm tốt đẹp nào, cô không phải là tự nguyện tới đây: "Nếu anh không nguyện ý, tôi có thể đi ngay lập tức."

Đô Nhất Vi lập tức nghiêm mặt: "Không cần, dù sao, tôi cũng có mục đích."

"Mục đích gì?" Trì Mộc Nhiên bật thốt lên.

Đô Nhất Vi đặt hai bàn tay lên nhau: "Thân phận của cô có thể mang đến cho tôi rất nhiều thứ có giá trị."

Trì Mộc Nhiên hỏi tới cùng: "Thứ gì?"

Có nhiều lúc Đô Nhất Vi hoài nghi, là con gái không phải đều rất ngu ngốc, còn là quá thông minh.

"Cô muốn thoát khỏi thân phận bị bịa đặt, tôi muốn lợi dụng Trì Mộc Tu giao thiệp với các ông lớn, lợi dụng lẫn nhau, rất công bằng."

Nghe lời của Đô Nhất Vi, Trì Mộc Nhiên đáy lòng giảm đi áy náy, thay bằng ánh mắt lạnh nhạt thường ngày, không nói gì, trở về phòng.

Người này cùng với người ngày ngày nhắn tin giống như không giống nhau, rõ ràng là cùng một người, lại mang đến hai loại cảm giác.

Nghĩ đến, như vậy cũng tốt, cả hai không ai thua thiệt, đều đáp ứng nhu cầu.

Tiếng bước chân không có dừng lại ở cửa, mà lại theo chân cô cùng vào phòng, Trì Mộc Nhiên quay đầu lại, trong mắt rất nhiều gợn sóng nhìn anh, chờ anh giải thích.

Đô Nhất Vi dựa vào khung cửa: "Có ai từng nói với cô, tính cách của cô thực sự khó chịu."

Trì Mộc Nhiên chỉ muốn biết, tại sao anh ta đi theo cô, căn bản không nghe lời anh nói gì, vẫn gắt gao nhìn anh ta.d!đ~l%TruyenHDđ

Đô Nhất Vi lắc đầu: "Cô đều là chung sống như thế này với người khác sao? Để cho người khác đoán, không cảm thấy rất mệt sao? Không phải tất cả mọi người đều có khả năng quan sát, còn có thể biết cô muốn gì."

Trì Mộc Nhiên trong lòng rất nhiều bảng cửu chương đang kêu gào, nhưng lười phải mở miệng nói với Đô Nhất Vi.

Thấy cô quyết tâm không nói chuyện với anh, Đô Nhất Vi đi vào trong, không để ý đến sự tồn tại của cô: "Xem ra là cô muốn dùng chung chăn gối với tôi rồi!"

Trì Mộc Nhiên cau mày.

Đô Nhất Vi dọn dẹp đồ đạc của mình: "Không đi vào với cô, làm sao tôi thu dọn đồ dùng của mình, chẳng lẽ cô thực sự muốn ngủ chung với tôi?"

Lúc này Trì Mộc Nhiên mới nhận ra, cô là tu hú chiếm tổ chim khách: "Không cần dọn, tôi sang phòng kia ngủ."

Đô Nhất Vi dừng động tác thu dọn đồ trên tay, nhình thẳng vào mắt cô: "Nếu không chúng ta đều không cần đi, cùng ngủ chung ở đây là được rồi!"

Trì Mộc Nhiên nhăn mặt: "Ý anh là sao?"

Đô Nhất Vi đi tới bên cạnh cô: "Ý tứ rõ ràng như vậy, cô còn không hiểu sao?"

Trì Mộc Nhiên đen mặt, chỉ vào cửa ra vào: "Anh đi ra ngoài."