“Cậu đi đâu!” Trì Mộc Nhiên quay lại kéo Quý Tư, Quý Tư cũng mất kiên nhẫn “Nếu cậu cứ tiếp tụ như vậy sớm hay muộc gì cũng bị tàn phế!”
“Đi thôi, mọi người đều chờ ở dưới.” Trì Mộc Nhiên lôi kéo Quý Tư, không cho cô quay lại, kéo cô xuống dưới lầu.
Quý Tư bị buộc phải đi theo phía sau cô “Trì Mộc Nhiên, cậu tự nói xem, cậu và Phàn Di Ái ở chung kết quả sẽ thế nào? Nếu như cậu yêu anh ta, mình không có gì để nói, mình thật sự sẽ chúc phúc cho cậu, nhưng anh ta yêu cậu sao?”
Vấn đề này Trì Mộc Nhiên chưa từng nghĩ tới, là một người cực kỳ mẫn cảm trong vấn đề cảm xúc, gãi gãi mái tóc ngắn lởm chởm, Trì Mộc Nhiên trả lời “Biết rồi, mình đi xuống xem một chút còn không được sao?”
Rốt cuộc quan hệ của Trì Mộc Nhiên và Phàn Di Ái là thế nào ngay cả chính cô cũng cảm thấy mơ hồ, trừ anh trai, chỉ có Phiền Di Ái, còn lại cô đều cảm thấy vô cảm đối với những người đàn ông khác, đối với sự lệ thuộc vào Trì Mộc Tu và Phàn Di Ái là thiên tính bẩm sinh, là thói quen tích lũy lâu ngày, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nào sửa được.
Cầm ly rượu trên tay Đường Tiểu Náo mấy lần muốn nói cho Mục Nhĩ biết Mạc Diệp Thanh cũng ở đây nhưng Nhiễm Tái Tái cũng ở đây, cô không thể nói ra, tâm thần bất định, hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm một người không biết cười bao giờ.
Cô vừa sợ nhìn thấy anh lại khao khát muốn nhìn thấy anh, cô vẫn chưa trả lại tiền cho anh, cô phải trả lại tiền cho anh, đúng, cô muốn trả lại cho anh.
Đang đắm chìm vào trong suy nghĩ, Quý Tư cùng Trì Mộc Nhiên đi tới trước mặt bọn họ, Quý Tư hỏi Đường Tiểu Náo “Đã nhìn thấy ai thuận mắt chưa?”
Đường Tiểu Náo nhỏ giọng hỏi Quý Tư “Mình muốn tìm Phong Dã Hồi.”
Đừng nói Quý Tư, ngay cả Mục Nhĩ cùng Trì Mộc Nhiên đều kinh ngạc “Cậu muốn tìm ai?”
Khuôn mặt nghìn năm lạnh lùng như băng liền xuất hiện trong đầu, Quý Tư buồn cười “Đường Tiểu Náo, cậu thật sự là muốn ngược đãi! Cậu chắc chắn muốn tìm một tảng băng chứ?”
Đường Tiểu Náo lắc đầu “Không phải, mình nói, ai nha, dù sao mình cũng tìm anh ta có chuyện, cậu giúp mình tìm anh ta đi.” Cô đảo mắt liên tục cũng không tìm thấy bóng dáng của anh.
Ánh mắt Quý Tư đảo xung quanh, sau đó “a” một tiếng, cánh tay đυ.ng vào Mục Nhĩ “Thấy đàn anh không?”
Mục Nhĩ “......Đàn anh nào?” Cô vẫn đứng im một chỗ, có người tới gần liền bị Nhiễm Tái Tái đuổi đi.
Quý Tư nhìn về phía mọi người không dễ dàng phát hiện ra “Ừ! Mạc Diệp Thanh ở đâu thì Phong Dã Hồi ở đó.”
Mục Nhĩ như bị đông cứng, chậm chạp đi tới trước mặt Quý Tư “Cậu.....sao không nói sớm!”
Nếu như biết đàn anh cũng tới cô sẽ không nói Nhiễm Tái Tái đi cùng!
Xem như Nhiễm Tái Tái không tồn tại, Quý Tư nói “Vốn dĩ muốn cho cậu bất ngờ! Ai biết cậu có bánh xe dự phòng.”
Mục Nhĩ muốn bóp chết Quý Tư “Tiện nhân không phải bánh xe dự phòng!”
Bây giờ quả thật cô khóc không ra nước mắt, không biết vừa rồi đàn anh có nhìn thấy hai người bọn họ hay không? Không biết vừa rồi cô có làm chuyện gì quá đáng hay không?
“Không qua chào hỏi đàn anh sao?” Quý Tư không chê loạn tiếp tục hỏi Mục Nhĩ, ánh mắt nhìn Nhiễm Tái Tái chớp chớp.
Nhiễm Tái Tái vẫn luôn nở nụ cười ấm áp “Muốn qua chào hỏi không?”
Đường Tiểu Náo túm cánh tay Mục Nhĩ “Mục Nhĩ, cậu đi theo mình qua đó đi.” Trả lại tiền cho Phong Dã Hồi cô liền ổn định.
Quý Tư lôi kéo Trì Mộc Nhiên đi tìm đối tượng thích hợp trong đám người, bỏ lại Mục Nhĩ đang phát điên cùng Đường Tiểu Náo tim gan loạn chiến, để mặc các cô tự do phát huy, dù sao ở nhà cô, cô cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện không hay.