“Làm gì có, chỉ là thám tử tư thôi.” Nhiễm Tái Tái khiêm tốn.
Ba chữ “thám tử tư” rơi vào tai Khương Lê, trong đầu mơ hồ thoáng qua một văn kiện đã từng đọc, Khương Lê thu tay, trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng lại không giống như lúc nãy “Cậu đấy, biết càng nhiều bí mật, chết càng nhanh.” Loại người trinh thám như vậy không phải trong lòng cũng có rất nhiều bí mật sao?
Nhiễm Tái Tái vẫn nở nụ cười như cũ “Mệnh tôi cứng, không chết được.”
Mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Tái Tái, Khương Lê cũng không muốn biết tâm tư của Mục Nhĩ thế nào, ngược lại thấy được Đường
Tiểu Náo đã từng làm tim gan đau đớn “Ai làm gì em? Nhìn bộ dáng em sợ hãi thế nào kìa?”
Đường Tiểu Náo không nói gì, lắc đầu lôi kéo Mục Nhĩ.
Khương Lê buồn cười “Vậy em cùng qua chơi đi.” Đưa tay liền kéo Đường Tiểu Náo, Đường Tiểu Náo vội né tránh, đứng sau lưng Mục Nhĩ “Tôi không muốn qua đó, tự anh chơi đi.”
Khương Lê cất bước tới sau lưng Mục Nhĩ kéo Đường Tiểu Náo “Cũng không phải người ngoài, mọi người đều quen nhau, cùng nhau chơi đi.”
Nhiễm Tái Tái thấy Đường Tiểu Náo không muốn đi qua liền nói “Con gái bọn họ muốn nói chuyện riêng, chúng ta không cần can thiệp vào.”
Khương Lê nghe vậy, nở nụ cười quỷ dị, nâng ly với Nhiễm Tái Tái, xoay người bỏ đi.
“Sớm biết như vậy, mình sẽ không tới, đánh chết cũng không tới.” Đường Tiểu Náo sợ hãi nói, bởi vì trong phòng có nhiều người không khí ngột ngạt, sắc mặt cực kỳ đỏ.
Nhiễm Tái Tái nhìn nam nữ trong phòng, trong lòng buồn cười, mỗi người đều không vui lắm “Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”
Mục Nhĩ hướng về phía cậu ta “Nếu có thể rời đi vậy bọn tôi đã không tới.”
Tiểu gia hỏa Quý Tư, muốn chết sao!
Không muốn tới cũng đã tới rồi, Nhiễm Tái Tái nắm tay Mục Nhĩ, đi vào trong biển người “Sống ở đâu thì yên ở đó thôi.”
Một tầng lại một tầng người mở ra, Mạc Diệp Thanh và Phong Dã Hồi nhìn về phía bọn họ, trên mặt không
có chút gợn sóng nào.
Đường Tiểu Náo vừa bước tới liền đυ.ng phải Mạc Diệp Thanh và Phong Dã Hồi, còn không sợ chết, cùng Phong Dã Hồi bốn mắt nhìn nhau, trái tim non nớt, lại trở nên không bình tĩnh, không thể khống chế được.
Quý Tư chạy lên lầu hai tìm Trì Mộc Nhiên, cô ở trên lầu có thể quan sát hết mọi thứ dưới lầu, nhìn ánh mắt Mạc Diệp Thanh và Mục Nhĩ, nhếch miệng cười, đẩy một cánh cửa ra.
Trong phòng Trì Mộc Nhiên đứng sau lưng Phàn Di Ái bóp vai cho anh ta, Phàn Di Ái ngồi đối diện Lục Hai, trước mặt hai người có tờ giấy A4, trên giấy có viết chữ.
“Trì Mộc Nhiên, nếu cậu không ra, tôi không quản cậu nữa.” Quý Tư nghiêng người ngồi trên tay vịn ghế của Lục Hai, hai tay khoanh trước ngực.
Trì Mộc Nhiên liếc nhìn Phàn Di Ái, ánh mắt dường như đang hỏi “Muốn đi ra ngoài sao?”
Phàn Di Ái không quay đầu lại, đẩy tay cô xuống, ánh mắt vẫn nhìn tờ giấy A4 như cũ.
Quý Tư dứng dậy cùng Trì Mộc Nhiên đi xuống lầu.
Trong phòng, Lục Hai dựa vào ghế, bắt chéo hai chân “Trực tiếp tìm Lục Ba nói rõ ràng không được sao? Quan hệ của cô ấy và Tưởng nhạc rất tốt, có thể Tưởng Nhạc sẽ nghe cô ấy.”
Phàn Di Ái không lên tiếng, hai chân mày nhăn lại như là không đồng ý.
Nếu anh ta đồng ý, cũng sẽ không làm những thứ này.
Lục Hai là thương nhân, bọn họ đều là những con người làm quan hoặc cống hiến cho đất nước, vốn dĩ Lục Hai không nhúng tay vào chuyện của bọn họ, còn không phải là cô nhóc kia lôi kéo anh, muốn tìm hiểu chuyện của Trì Mộc Nhiên.
Lúc trước Trì Mộc Nhiên nói không cẩn thận rơi xuống cống là nói dối!