Bàn tay đang cầm quần áo cứng lại, Trì Mộc Nhiên cố gắng bình tĩnh nghiêng đầu cười hỏi Quý Tư “Làm gì? Vẫn chưa yên tâm về mình sao?”
Hiếm có khi nào Quý Tư lại nghiêm túc như vậy, đi tới giường Đường Tiểu Náo ngồi xuống, nhấc chân phải bắt chéo lên chân trái, hợp với khuôn mặt cao ngạo và nghiêm túc, cực kỳ có phong cách nữ vương “Trì Mộc Nhiên, thành thật mà nói, thật ra mình luôn cảm thấy tò mò về bạn trai của cậu, cậu định khi nào giới thiệu cho bọn mình?”
Trì Mộc Nhiên cảm thấy luống cuống, mặt không đổi nở nụ cười “Lúc nào cần thì sẽ gặp được.”
Đường Tiểu Náo vừa nghe Trì Mộc Nhiên nói như vậy trong lòng cũng nghi ngờ “Người tới đón cậu khi cậu tốt nghiệp…..” Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trì Mộc Nhiên Đường Tiểu Náo liền im lặng.
Đường Tiểu Náo là người quen biết Trì Mộc Nhiên sớm nhất, cô lại chưa từng gặp “bạn trai lớn tuổi” của cô ấy.
“Người nào?” Quý Tư hướng về phía Đường Tiểu Náo hỏi.
Trì Mộc Nhiên cười cười “Làm gì vậy? Thẩm vấn phạm nhân sao?” Cô biết Quý Tư lo lắng nhưng cô không thể cho bọn họ biết.
Quý Tư nhìn chằm chằm Trì Mộc Nhiên, hình như muốn từ trong ánh mắt của cô ấy nhìn rõ thứ gì đó “Vậy cậu nói sao cậu lại phải giấu diếm bọn mình.” Càng cảm thấy Trì Mộc Nhiên thần thần bí bí.
Tính toán thời gian không nhiều nữa, trong lòng Trì Mộc Nhiên gấp gáp, khuôn mặt không còn tươi cười nữa, nghiêm mặt mặc quần áo “Chuyện của mình các cậu không cần lo, lúc nào nên nói cho các cậu biết mình sẽ nói.”
Không khí giương cung bạt kiếm, Quý Tư cùng Trì Mộc Nhiên không ai nói nhẹ nhàng, cứng đối cứng, Mục Nhĩ không thích nhất là cãi nhau, lo lắng đi tới giữa hai người “Có gì từ từ nói, đừng như vậy!”
Quý Tư không nhìn Mục Nhĩ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hành động của Trì Mộc Nhiên “Cậu vội vàng như vậy là muốn đi đâu?”
Trì Mộc Nhiên đã mặc xong quần áo, cầm túi xách, đeo lên lưng “Quý Tư mình nói rồi các cậu không cần để ý tới chuyện của mình, yên tâm, mình không có chuyện gì, không cần lo lắng, mình không có thời gian, đi nha.”
Với bản lĩnh của cô, rời khỏi trước mặt ba người là chuyện dễ dàng, chỉ cần mấy giây, đã biến mất trước mặt ba người.
Đường Tiểu Náo và Mục Nhĩ hai mặt nhìn nhau, đi tới khuyên Quý Tư “Đừng mất hứng……Trì Mộc Nhiên là như vậy, chúng ta đều biết, không phải cậu mệt sao, mau đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Quý Tư nhíu mày, lấy điện thoại bắt đầu ấn số.
“Điều tra Trì Mộc Nhiên cho em, em muốn biết tất cả mọi chuyện về cô ấy.”
Người đàn ông đầu dây bên kia dở khóc dở cười “Làm sao vậy? Không phải là bạn tốt sao? Sao lại muốn anh điều tra cô ấy.”
Tâm tình Quý Tư không tốt, nổi cáu với người kia “Nói anh điều tra thì anh điều tra đi, sao lại lảm nhảm nhiều như vậy?”
Người đàn ông ngửa ở trên ghế làm việc, chơi đùa cái bút máy trong tay “Công chúa à, có phải giận rồi không?”
Trong ký túc xá Đường Tiểu Náo và Mục Nhĩ thấy Quý Tư không nói lý, cũng biết cô đang nói chuyện với ai, hai người tránh ra, ai làm việc của người đó.
Trong mắt Quý Tư đã có hơi nước “Nói anh điều tra thì anh liền tra không được sao? Ở đó nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Không muốn điều tra thì nói để em tìm người khác giúp!” Trì Mộc Nhiên hôm nay bị thương lại không chịu nói cho bọn cô biết đã xảy ra chuyện gì, điều này là hoàn toàn xem cô như là người xa lạ? Cô rất đau lòng.
Đầu dây bên kia vẫn dụ dỗ “Tra tra tra, lập tức điều tra, đừng khóc.” Anh có thể nghe thấy rõ ràng giọng mũi của cô.