Ngày hôm sau đi học, Trì Mộc Nhiên vẫn chưa lộ mặt, cô ấy thường như vậy, ba người bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, nên làm sao thì làm. Buổi chiều ở sân tập đánh cầu lông, ăn cơm, buổi tối tiếp tục đến phòng tự học.
Vừa tới phòng tự học chưa tới nửa tiếng, Quý Tư nói buổi tối cô còn chưa ăn no và vẫn còn buồn ngủ, có chút hơi lạnh, ba người lén từ phòng học chạy ra ngoài, chạy đến căn tin ăn một chút rồi quay về ký túc xá.
Đi tới trong hành lang, phát hiện đèn trong phòng bọn họ sáng đèn, ba người đều khẩn trương, chẳng lẽ……ký túc xá bị trộm?
Quý Tư liều mình mở cửa, ba người thấy Trì Mộc Nhiên đang cởϊ qυầи áo, trên người chỉ còn lại đồ lót. Ngay cả quần cũng đã bị cởi ra.
“Mau đóng cửa!” Trì Mộc Nhiên phản ứng kịp, nhỏ giọng nói.
Mục Nhĩ đi sau cùng, khóa cửa lại, lúc này họ mới chú ý tới, trên mặt Trì Mộc Nhiên vài vết hằn giống như bị vật gì đó treo trên mặt, vốn dĩ mái tóc cô ngắn không bóng mượt, bây giờ lại như bị bụi bặm che kín, nhìn quần áo bị cô cởi xuống……
Quần áo trên mặt đất đã không thể nhìn ra diện mạo ban đầu, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng phòng, Trì Mộc Nhiên nhấc đôi chân thon dàu đi tới phòng tắm “Chờ mình tắm xong rồi nói.”
Bị bộ dáng của Trì Mộc Nhiên làm cho giật mình, Quý Tư không cảm thấy mệt nữa, dựa vào cửa ký túc xá, trong đầu suy nghĩ xem Trì Mộc Nhiên ở cùng với ai mà có thể xảy ra chuyện như vậy.
Đừng thấy bình thường Đường Tiểu Náo có bộ dáng ngu ngốc, lúc này, cô lại không ngu ngốc, ngồi chồm hổm trên mặt đất nghiên cứu quần áo mà Trì Mộc Nhiên cởi ra, muốn tìm ra một chút dấu vết.
Mục Nhĩ ảo não dựa vào giường, nhìn Đường Tiểu Náo đang nghiên cứu quần áo, nghĩ nếu như bọn họ trở về sau buổi tự học có thể biết Trì Mộc Nhiên đã về hay không? Bây giờ nghĩ lại, Trì Mộc Nhiên thường tách khỏi bọn họ, một mình hành động, thỉnh thoảng bọn họ quay về có thể thấy dấu vết cô đã quay về nhưng cô ấy lại không ở lại lâu.
Trong phòng tắm, Trì Mộc Nhiên đứng dưới vòi hoa sen, hy vọng có thể dùng nước ấm rửa sạch mọi vết thương nông sâu trên người, chỉ mong bọn họ không nhìn thấy gì.
Ra khỏi phòng tắm, Trì Mộc Nhiên đã khôi phục khí sắc, tươi cười rạng rỡ, dùng tay lau tóc sau đó móc kem dưỡng ẩm trong túi xách ra vỗ vào trên mặt.
“Trì Mộc Nhiên xảy ra chuyện gì vậy?” Mục Nhĩ đi tới kéo Trì Mộc Nhiên quay một vòng, xem trên người cô có vết thương hay không. Thấy trên người cô không có vết thương mới nhìn mặt cô nói “Cậu đừng bôi kem, ngộ nhỡ nhiễm trùng thì sao?” Lúc nãy mặt Trì Mộc Nhiên như mới đi đánh nhau về.
Cô càng nói Trì Mộc Nhiên càng bôi nhanh “Không sao, lúc mình luyện tập Parkour không cẩn thận rơi xuống mương.”
Trì Mộc Nhiên nói cô luyện tập Parkour, bọn họ đều tin tưởng, Trì Mộc Nhiên luôn làm những chuyện mà bình thường các cô gái không dám làm.
Tấy Quý Tư nhìn mình chằm chằm, Trì Mộc Nhiên vỗ mặt đi tới cửa, quay một vòng cho Quý Tư nhìn “Nhìn xem, không phải mình vẫn tốt sao? Chỉ là trong mương hơi bẩn lại có cành cây nên mới có bộ dáng chật vật như vậy.”
Vẻ mặt Quý Tư không thay đổi, nhìn chằm chằm Trì Mộc Nhiên “Có phải lát nữa cậu lại ra ngoài hay không?”
Trì Mộc Nhiên vỗ tay ra tiếng “Trả lời đúng rồi! Bạn mình đang chờ mình!” Nói xong cô liền thay quần áo.
Quý Tư dựa vào cửa ký túc xá, ánh mắt nghiêm túc “Mình muốn gặp bạn cậu.”