Trái tim Mục Nhĩ không ngừng đập bùm bùm, trong tiềm thức của cô, cô chiếm một món lời lớn từ Mạc Diệp Thanh.
Mặc dù hồ đồ ngủ ở chỗ Mạc Diệp Thanh một đêm, nhưng mà hiện tại cô……Vẫn rất đau, đau chết! Nghĩ tới liền ngượng ngùng, cô đã đau như vậy, không biết đàn anh có đau không? Cô lại không dám hỏi.
Vẫn chưa mở mắt Quý Tư đã bị hai người đánh thức, uốn éo quay đầu đối mặt với Mục Nhĩ, lộ ra nụ cười giảo hoạt “Sướиɠ không?”
Quý Tư là một cô gái không biết xấu hổ, nghĩ gì liền nói vậy, yên lặng chờ Mục Nhĩ trả lời.
Mục Nhĩ suy nghĩ, Quý Tư rất hiểu chuyện nam nữ, ngoài cô ấy ra không biết nên hỏi ai khác? Bối rối đi tới trước mặt Quý Tư, ngồi chồm hổm trên mặt đất hỏi cô “Quý Tư, cậu nói, cái đó……” Cô không dám nói ra miệng.
Quý Tư vung tay đập lên trán cô “Nghĩ xong rồi hãy nói.”
Mục Nhĩ cong môi nhíu mày, đỏ mặt “Cậu nói loại chuyện như vậy, đàn anh có đau không?” Đưa thuốc giải là Quý Tư dạy cô.
Quý
Tư chậm rãi mở mắt ra, nhìn đôi mắt tội nghiệp của Mục Nhĩ “Hôm nào cậu tự hỏi đàn anh đi.” Ngốc nghếch! Còn có người ngốc hơn cô sao? Lại một lần nữa hiểu rõ trình độ ngu ngốc của Mục Nhĩ.
“A…….”
Đường Tiểu Náo thét lên một tiếng, Mục Nhĩ nhăn nhó quay đầu lại, Quý Tư giương mắt nhìn người đang kêu gào.
Đường Tiểu Náo chỉ về phía giường của mình lại nhìn Mục Nhĩ, giọng nói cũng nhanh chóng thay đổi “Mục Nhĩ! Cậu làm chuyện tốt!”
Mục Nhĩ vô cùng mờ mịt, nhìn theo phương hướng ngón tay Đường Tiểu Náo chỉ thấy chỗ lúc nãy mình ngồi có mấy đóa hoa đỏ tươi nở rộ. Cô không có đau….! “A! Vậy không phải đàn anh rất đau sao!”
Đối với việc Mục Nhĩ chậm hiểu, Quý tư kết luận “Mục Nhĩ, trên đời này tuyệt đối không có ai ngu ngốc như cậu.” Nghiêng đầu tiếp tục ngủ.
Nhìn bộ dáng Mục Nhĩ mất hồn, Đường Tiểu Náo không trông cậy cô có thể làm gì, đau khổ dọn gra giường đi về phía nhà vệ sinh.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, liền nghe thấy tiếng nước chảy trong bồn rửa mặt, Mục Nhĩ nhìn qua, thấy Đường Tiểu Náo đang nhúng gra giường dơ vào nước, đưa tay muốn giặt, cô gây nên không phải là cô phải giặt sao?
Đường Tiểu Náo phẩy tay với cô “Tránh ra đi, mình không chê cậu bẩn!”
Mục Nhĩ theo thói quen nhăn mặt, đưa tay vào bên trong, nhỏ giọng nói “Để mình giặt đi, nếu không mình sẽ áy náy.” Haiz, đoạn đường trở về không biết làm hại bao nhiêu thứ, cũng may cô dậy sớm, gặp ít người, nếu không thật là mất mặt!
Đường Tiểu Náo đẩy tay cô ra “Lúc dì cả của mình tới cậu đều giúp mình giặt quần áo, bây giờ cậu mất máu quá nhiều, mình chỉ có thể làm điều này cho cậu?”
Mục Nhĩ cúi đầu, không lắng nghe “Cái này với cái kia không giống nhau….” Có thể giống với ngày dì cả tới sao? Trong lòng hết sức không được tự nhiên.
Đường Tiểu Náo bịa một lý do “Mình sợ cậu giặt không sạch” rồi đẩy cô đi ra. Mặc dù là một chuyện rất nhỏ nhưng Mục Nhĩ lại cảm động, đây mới là chị em tốt, về sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ nhất định thay họ suy nghĩ!