Phong Dã Hồi lần đầu tiên thấy một người có thể khóc tới ngất đi.
“Đường Tiểu Náo!”
“Đường Tiểu Náo!”
Anh ta biết rõ tên cô đang hôn mê chỉ là anh ta lười kêu mà thôi.
Hỗn loạn, Đường Tiểu Náo biết có người đang vỗ mặt mình, hơn nữa còn rất dùng sức, cô dám cam đoan, tỉnh dậy mặt cô nhất định sẽ sưng vù.
Phong Dã Hồi cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ cô.
Mặc kệ cô thế nào, dù thế nào anh ta cũng quyết định rồi, cô bán, anh ta liền mua, một người đánh một người tự nguyện chịu đựng.
Mở thân thể cô ra, nhanh nhẹ cởi sạch quần áo của cô, anh ta phát huy hết bản năng nguyên thủy, công thành đoạt đất, tiến quân thần tốc, hít sâu một hơi, ăn sạch sành sanh cô từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, từ trái sang phải, không chừa một chút kẻ hở.
Đường Tiểu Náo cảm thấy, mình muốn chết, hoặc đúng là cô đã chết.
Phong Dã Hồi cảm thấy, dù sao cô vẫn luôn khóc, từ lúc cô khóc tới lúc cô ngất, anh ta quyết định sẽ không xen vào chuyện của cô, làm xong thanh toán là hết!
Lúc Đường Tiểu Náo mở mắt đã là ba ngày sau, thể chất suy yếu, nhiều ngày bôn ba, cộng thêm tinh thần bị tàn phá, “trong giấc mộng” bị Phong Dã Hồi dày vò, cô tưởng bản thân sẽ không dậy được, cuối cùng ba ngày sau cô cũng mở mắt.
Trong phòng, không có ai khác, vẫn là căn phòng mà hôm đó cô tới, nhưng hình như trong phòng thiếu gì đó.
“Cô chủ, cô đã tỉnh rồi sao?” Một giọng nói dịu dàng truyền tới tai, Đường Tiểu Náo nhìn về phía người tới.
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi ăn mặc chỉnh tề, giống như đồng phục của khách sạn, Đường Tiểu Náo khẽ gật đầu với người phụ nữ trung niên, đỏ mặt.
Người phụ nữ trung niên cầm một cái cặp, bỏ qua một bên, lấy quần áo đã được mua cho cô “Cô chủ, đây là vị kia chuẩn bị cho cô.”
Đường Tiểu Náo lúng túng, rất muốn cho người phụ nữ biết “tôi không phải cô chủ, đừng gọi tôi như vậy.”
Liếc nhìn quần áo, là phong cách đơn giản, thoải mái mà bình thường cô rất thích. Bởi vì có người ở đây, người ta cũng không có ý tứ rời đi, Đường Tiểu Náo cầm quần áo đến phòng tắm thay đồ, trong ấn tượng đây không phải là bộ đồ mà cô mặc ngày hôm đó!
Nhìn một chút rồi…..cởϊ áσ ngủ! Trong đầu cô mơ mơ màng màng, ngày đó trước khi ngất trên người cô là bộ đồ này sao? Không nhớ rõ.
Ra khỏi phòng tắm, người phụ nữ trung niên đã cho người bưng cháo lên, ý bảo Đường Tiểu Náo ăn. Ba ngày chưa ăn gì, cô thật sự rất đói, ngồi xuống lẳng lặng ăn cháo.
Người phụ nữ nhìn thấy Đường Tiểu Náo lúc cúi đầu ăn cháo hiện ra ấn ký màu đỏ, liền che miệng cười vui vẻ. Hai ngày trước, vị kia ôm cô về, lúc người phụ nữ trung niên thay gra giường liền thấy vết máu ở trên, lại trơ mắt nhìn vị kia thả cô lên giường, cúi đầu khẽ cười.
Đường Tiểu Náo ăn xong, người phụ nữ trung niên cho người thu dọn, đem chiếc cặp lúc nãy cầm tới đưa tới trước mặt cô “Cô chủ, đây là vị kia để lại cho cô.” Tìm chồng phải tìm người như vậy! Thật là quan tâm săn sóc!
Đường Tiểu Náo nghi ngờ nhận lấy cái cặp, bỏ lên bàn vừa mở ra nhìn, cô trợn to hai mắt, tất cả đều là tiền, một xấp lại một xấp, liếc mắt xuống cũng phải mấy chục vạn.
“Vị kia nói, đây là tiền tiêu vặt cho cô.” Người phụ nữ trung niên thêm vào nửa câu sau, thật ra thì vị kia đưa cái cặp này chỉ nói cho cô chứ không nói thêm gì nữa.
Lòng bàn tay Đường Tiểu Náo nóng lên, anh ta có ý gì?
Người phụ nữ trung niên cười nói “Cô chủ, vị kia bận việc, đã đi rồi, cô phải thông cảm cho người đàn ông của mình.”
Đường Tiểu Náo thật sự nghe không nổi nữa, dở khóc dở cười vỗ đầu “Không được gọi tôi là cô chủ……tôi……”
Nụ cười trên mặt người phụ nữ trung niên càng đậm “Vậy tôi sẽ không gọi là cô chủ nữa.” Càng nhìn cô gái này càng thích.
Đường Tiểu Náo gật đầu.
Người phụ nữ trung niên thân thiết tới gần Đường Tiểu Náo, vui vẻ ra mặt “Cô gái, tôi nói cho cô biết, đây là lần đầu tiên tôi thấy vị kia đưa phụ nữ về, cô thật là có phúc……!”
Mỗi lần Phong Dã Hồi quay về đều cùng bọn Mạc Diệp Thanh tới Hải yến, hoặc là về đây, mấy người bọn họ ai cũng đều quen thuộc.
Đường Tiểu Náo “……” Liên quan gi tới cô chứ?
Tất cả số tiền này đều cho cô? Đường Tiểu Náo cầm lên đếm sơ, không nhiều không ít, vừa vặn xấp. Há miệng, cô lớn chừng này chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy! Thật kích động! Bây giờ cô vô cùng cần tiền, thật sự là vô cùng cần tiền, đầu tiên cô muốn trả tiền cho dì, cô không muốn ngày nào dì cũng phải nhìn mặt người đàn ông kia mà sống.
Nhưng……Cô là một cô gái yếu đuối, cầm một cái cặp như vậy thích hợp sao? An toàn không? Thật là nhức đầu!
Người phụ nữ trung niên lấy một vật từ đằng sau lưng mình ra đưa cho cô, Đường Tiểu Náo trợn to mắt “Đây là cái gì?”
“Bao bố nha!” Người phụ nữ trung niên thở dài, ngay cả bao bố cũng không nhận ra sao!
Cho cô một cái bao lớn như vậy làm gì “Dùng làm gì?”
Người phụ nữ trung niên cười nói “Không phải cô lo lắng nếu cầm cặp này đi ra ngoài sao?”
Đường Tiểu Náo “Làm sao dì biết?” Cô còn chưa nói những lời mình suy nghĩ trong lòng ra ngoài!
Người phụ nữ trung niên đem tiền vỏ vào trong bao bố “Đây là vị kia dặn dò, là ngày ấy biết cô sẽ như vậy.”
Đường Tiểu Náo “……” Trực tiếp cho cô chi phiếu không phải tốt hơn sao?
Khụ khụ, dĩ nhiên, nếu cho chi phiếu, cô sẽ không đồng ý, nếu muốn thì ngày hôm đó cô đã nói với anh ta rồi.
A? Đây là điều kỳ quái gì, chẳng lẽ đưa vàng bạc mới thực tế? Quỷ mới hiểu được?
Cho chi phiếu có thể cô không chịu, còn đưa người khác trả lại cho anh ta, nhưng nếu đưa tiền mặt, áp lực quá lớn, cô sợ người khác không kháng cự được, vạn nhất đến lúc trả lại tiền cho anh ta, thiếu sẽ tính cho ai chứ, đúng không? Ừ, lúc này cô mang số tiền này đi là vì suy nghĩ cho anh ta. Cô tạm thời mượn của anh ta, đợi sau khi cô có việc kiếm được tiền, cô liền trả lại cho anh ta không thiếu một đồng, cứ quyết định như vậy đi!
Cô muốn dùng bao bố bọc cái cặp đi, lại nghĩ tới cặp sách của mình còn ở Hải Yến, có rất nhiều thứ quan trọng bên trong, thẻ chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, thẻ học sinh, cô đặt tất cả mọi thứ ở bên trong! Bây giờ cô không thể đi thẳng về.
Để cái cặp ở đây, cô lại không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui, cô nhìn người phụ nữ trung niên “Dì, dì có thể giúp cháu trông chừng cái cặp này không? Cháu muốn đi lấy đồ.”
Người phụ nữ trung niên nghĩ tới gì đó, vỗ đầu mình, nói thầm “Xem đầu óc tôi này.” Nhanh chóng biến mất trước mặt Đường Tiểu Náo, chớp mắt quay lại trên tay lại cầm cặp sách của cô.
Đường Tiểu Náo kích động, nói cô lệ nóng doanh tròng là không sai, thật tốt quá, cô không cần phải quay lại chỗ kia nữa, đời này cô không muốn quay lại nơi đó nữa.
Nhận cặp sách của mình ôm vào trong ngực, Đường Tiểu Náo cảm động khóc “Cảm ơn dì.”
Người phụ nữ trung niên lắc đầu “Không cần cảm ơn, là vị kia lấy cho cô.”
Đường Tiểu Náo không ngờ, người đàn ông kia còn có thể nghĩ giúp cô như vậy.
Mở cặp sách ra, kiểm tra tất cả mọi thứ một lần, không thiếu thứ gì, cô thở phào nhẹ nhõm, đặt đồ trở lại, đeo lên lưng.
“Cô gái, cô cứ như vậy về sao?” Người phụ nữ trung niên hỏi cô.
Đường Tiểu Náo gật đầu “Đúng vậy, cháu từ đâu tới thì phải quay về chỗ đó!”
Người phụ nữ trung niên nhìn cái cặp trên tay cô, cô đây là…..Cũng may “Vị kia để tài xế lại cho cô, cô muốn đi đâu, có thể bảo cậu ta đưa cô tới đó.”
Đường Tiểu Náo trợn mắt há mồm, cho rằng mình nghe nhầm, không kịp phản ứng. Nhìn bộ dáng của cô người phụ nữ trung niên vui vẻ “Cô gái ngốc, sao không đi?”
Đường Tiểu Náo không xác định “Cháu có thể tùy tiện dùng tài xế kia sao?”
Người phụ nữ trung niên cười gật đầu.
“Dù là cháu tới thành phố cũng được.” Cô lại hỏi.
Người phụ nữ vẫn gật đầu như cũ “Cháu muốn ra nước ngoài cũng được.”
Lúc không nhìn thấy anh ta, Đường Tiểu Náo rất lo lắng, hiện tại cô có tiền, mặc dù chỉ là tạm thời mượn anh ta.
Bảo tài xế chở cô về nhà dì cô đưa tiền cho dì ba mươi nghìn trước mặt người đàn ông kia.
Dì liền lo lắng, hỏi cô đột nhiên sao lại có nhiều tiền như vậy, dượng thấy cô có tiền, bắt đầu muốn cô ở lại, Đường Tiểu Náo uyển chuyển từ chối, tạm biệt dù, bảo tài xế chở cô tới ngân hàng, cô đem tiền bỏ vào ngân hàng, cuối cùng nói tài xế đưa cô tới trường, rồi để tài xế quay về.
Lúc trước cô không ở trong trường là bởi vì có nhà, bây giờ cô không có nhà để ở, giáo viên chủ nhiệm nói, nộp tiền phòng là có thể trở thành sinh viên nội trú, xem như có một chỗ an thân.
Chuyện này đối với cô mà nói, quá khó khăn rồi.
Nếu như không phải đυ.ng phải người đàn ông kia, không biết cô còn phải trải qua những gì, Đường Tiểu Náo cảm kích người đàn ông kia. Nhưng mà anh ta cho Đường Tiểu Náo một số tiền lớn, cô không phung phí, trừ phi là phải mua đồ gì đó, cô sẽ không động tới số tiền kia.
Ngoài trừ tiết kiệm không động tới tiền, Đường Tiểu Náo không muốn giống như trước kia cơm phải đưa đến miệng, bây giờ cô không có tư cách kia, sau khi quay về trường, Đường Tiểu Náo đi làm thêm ngoài giờ, ở một quán cơm ở gần trường.
Lúc mới bắt đầu sẽ không quen, thấy người tới ăn cơm còn xấu hổ, thời gian lâu dài, cô dần dần sát nhập vào cuộc sống hiện tại, cũng có một người khác vừa học vừa làm ở đây, lâu dài trở thành bạn tốt, người bạn kia vì muốn trải nghiệm cuộc sống nên mới tới đây làm thêm, người đó chính là Trì Mộc Nhiên.
Trì Mộc Tu anh trai của Trì Mộc Nhiên thuộc loại trâu bò, trước kia chỉ là người được sếp trên bảng về độ giàu, hôm nay, đã nổi tiếng toàn châu Á, có lẽ là ẩn dấu thực lực, người ta hiện tại đã là nhà giàu không ai địch nổi……Đường Tiểu Náo không biết nên lấy cái gì để hình dung độ giàu có của anh ấy!
Trong một ngày trời mưa, Đường Tiểu Náo tan học chạy tới quán cơm, mỗi ngày cô và Trì Thần Thờ đều như vậy, lúc mọi người ăn cơm, hai người bọn họ làm việc, lúc không có người, hai người bọn họ mới ăn cơm.
Đến quán cơm, bên trong đã có người tới ăn cơm, cô mặc đồng phục làm việc, đeo một cái tạp dề, xắn ống tay áo lên bắt đầu làm việc.
Đường Tiểu Náo cảm giác là lạ, cứ có cảm giác có một ánh mắt không thân thiện nhìn cô chăm chú, khiến cho cô rợn tóc gáy.