Mạc Diệp Thanh có thể cảm giác được cô đang run rẩy.
Cứ ôm Mục Nhĩ như vậy đi về căn phòng trên lầu hai, trên đường đi, Mục Nhĩ ghé vào trên bả vai anh nhìn về phía sau anh không dám động, như đứa trẻ ngây thơ, ánh mắt thanh tịnh.
Cửa phòng, anh một tay nâng cô, một tay mở cửa phòng.
Mục Nhĩ không ý thức được, cô đã bị Mạc Diệp Thanh ôm vào khu vực của anh, trong đầu còn đang suy nghĩ, “chuyện xấu” mà đàn anh nói rốt cuộc là cái gì.
Xoay người chống đỡ Mục Nhĩ, Mục Nhĩ dán sát vào tường, lúc cô còn đang chưa rõ tình huống, đôi môi Mạc Diệp Thanh đã dán sát vào môi cô.
Không kịp đóng cửa lại, bước vào phòng, liền hôn cô, một khắc cũng không muốn chờ, anh nghĩ, đoạn đường đi tới đây thật là dày vò.
Từ trước tới giờ năng lực kiềm chế của anh rất tốt, giống như hiện tại, cho dù anh bị bỏ thuốc, Mạc Diệp Thanh vẫn có thể bảo trì phong độ nhẹ nhàng, thong dong bình tĩnh.
Loại tình huống này, anh hôm Mục Nhĩ, chỉ như lướt qua mà thôi.
Trên thực tế là anh sợ dọa sợ tiểu Mục Nhĩ, hơn nữa anh không xác định được cô có hiểu ý anh nói có thể đem cơ thể cô cho anh hay không.
Bị bỏ thuốc, cảm giác và lý trí đều bị xé rách, kỳ thật điều mà Mạc Diệp Thanh quan tâm hơn là lý trí phán đoán,
tác dụng của thuốc cùng với nhu cầu của cơ thể, hoàn toàn có thể không đáng kể.
Muốn cô chính là một ý niệm.
Lại nói tiếp, cô là một cô gái mê người, liếc nhìn lại, có thể lấy mất tâm hồn người khác, là kiểu phụ nữ thích hợp quyến rũ đàn ông.
Mạc Diệp Thanh không thể không chú ý đến cô, trong thế giới của Mạc Diệp Thanh, đã sớm để ý tới Mục Nhĩ.
Cử động trong lúc lơ đãng của cô, có thể làm cho trống ngực đập ầm ầm, cô không phải là người phụ nữ đẹp nhất mà Mạc Diệp Thanh từng gặp, nhưng lại đặc biệt thuần khiết.
Nếu như cô là một cô gái trong một gia đình bình thường, từng trải, đã sớm không như hiện tại.
Con gái có sắc đẹp đôi khi không phải là chuyện tốt, nếu như không phải cô không có mấy anh trai bảo vệ, sợ rằng hiện tại cô không thể làm cô công chúa vô ưu vô lo như vậy.
Con gái xinh đẹp, luôn dễ dàng bị người khác nhớ thương, có người tốt, cũng có người xấu.
Từ nhỏ lớn lên cùng các anh trai, trên người Mục Nhĩ có khí phách đàn ông, đó là điều Mạc Diệp Thanh thích, cô gái như vậy không có mấy người, cầm lên được có thể thả xuống được.
Không phải Mạc Diệp Thanh không muốn ở chung một chỗ với cô, nhưng bối cảnh gia đình cô phức tạp, anh không muốn gây phiền toái cho mình.
Đã có sự kí©h thí©ɧ của cô, Mạc Diệp Thanh nghĩ muốn dựa vào cảm giác của mình tùy hứng một lần.
Môi Mạc Diệp Thanh lạnh như băng, giống như anh cho cô cảm giác, dường như cả người anh đều là băng lạnh.
Hai tay vẫn đặt trên cổ cô, Mục Nhĩ phát hiện, trái tim cô cũng không có đập nhanh hơn hô hấp không nhíu chặt cùng những phản ứng khác, thậm chí cô bắt đầu hoài nghi bản thân không ngã bệnh, vì cái gì mà lại bình tĩnh không kháng nghị?
Cánh môi dán cánh môi, nhẹ nhàng, không dám dùng lực, Mạc Diệp Thanh nhìn cô, dường như cô không chống đối sự đυ.ng chạm của anh.
Lực đạo hôn môi cô có chút tăng lên, xoay người ôm cô đi về phía giường, ôm cô, như ôm một món đồ chơi bằng nhung, cô nhẹ đến khó có thể tin được.
Không thể đoán trước bị anh đặt lên giường, Mục Nhĩ nhìn đàn anh lúc nãy ôm cô cũng đè xuống......
Cô không nghĩ ra, vừa rồi vẫn còn tốt, tại sao đột nhiên đàn anh như thay đổi thành một người khác!