Chương 16: Bị tính kế

“Anh không sợ làm cô bé ấy sợ sao.”

Không đếm xỉa đến lời cô gái nói, Lộ Thần Tây khẽ hôn đôi môi đỏ mọng của cô gái như chuồn chuồn lướt nước, buông người nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Cô gái khẽ cười, quay đầu vào, thành thạo lái xe Lamborghini, đi về phía bệnh viện.

Lộ Thần Tây hiện tại không phải là giả, anh thật sự cảm mạo phát sốt.

Phòng ngủ chính trên lầu hai, Mạc Diệp Thanh cúi đầu nhìn người trước mặt, cổ họng hơi ngứa.

“Em.....Em đưa thuốc tới cho anh Lộ!” Mục Nhĩ tự giác thẳng thắn, không đợi Mạc Diệp Thanh hỏi, ngửa đầu nói rõ lý do tại sao lúc này lại xuất hiện ở đây.

“Em, em đi lên lấy quần áo cho anh Lộ.” Ngón tay chỉ dưới lầu, Mục Nhĩ rõ ràng cảm giác được sắc mặt Mạc Diệp Thanh khác thường, nói chuyện cũng trở nên cà lăm.

Mạc Diệp Thanh ngăn tại cửa ra vào, chưa nhường đường cho Mục Nhĩ “Phòng cậu ta ở bên cạnh.”

Mục Nhĩ chớp hai mắt, vô tội sửng sốt “A!” Vội vàng chạy nhanh như chớp, chạy về phía căn phòng kia.

Trong lòng Mạc Diệp Thanh biết Lộ Thần Tây làm cái quỷ gì, mặt không có biểu tình gì nhìn Mục Nhĩ chạy tới căn phòng bên cạnh, làm thế nào cũng không thể mở cửa ra.

Trong lòng trống đập càng ngày càng dồn dập, trên mặt càng ngày càng nóng bừng, Mục Nhĩ xấu hổ nhìn Mạc Diệp Thanh không ngừng cười ha ha “Ha ha ha ha, cửa phòng anh Lộ thật kỳ quái, mở không ra......”

Nói xong cô muốn khóc, sao cô lại xui xẻo như vậy, sao lại đồng ý đưa thuốc tới cho anh Lộ chứ?

Chủ yếu là, Mục Nhĩ rất tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, hơn nữa từ trước đến nay giác quan thứ sáu của cô đều rất chuẩn, cô cảm giác được, lúc này anh Mạc rất không vui.

Không xong, cô muốn chạy!

Nhìn xuống dưới lầu, anh Lộ cứu mạng!

Hả?

A!

“A!” Mục Nhĩ cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm, nhìn kỹ lại, anh Lộ lúc nãy còn đang nằm trên ghế sa lon dưới lầu nằm nghỉ, bây giờ lại không thấy đâu!

“Cái kia, đàn anh, em xuống lầu trước.” Có thể chạy mà không chạy là người ngu. Nghĩ đến mình có thể rời đi, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Cô cảm thấy Lộ Thần Tây không tốt là một chuyện, nhưng bây giờ anh ta bị bệnh, lại là một chuyện khác, lúc nãy thấy mặt anh ta hồng như vậy, nhất định là sốt rất cao.

“Xuống lầu làm gì.” Thốt ra một câu, lông mày Mạc Diệp Thanh nhíu lại.

Mục Nhĩ không dám trả lời câu hỏi của anh, dừng chân, động tác chậm lại, khuôn mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên “Ha ha, cái kia, đàn anh, lúc em đến anh Lộ đang nằm trên ghế sa lon ngủ, anh ấy đang sốt! Anh xem, hiện tại không thấy anh ấy đâu, em phải xuống dưới tìm anh ấy!”

Càng nói càng cao hứng, cô tin chắc, ừ, chính là như vậy, cô xuống lầu là vì muốn tìm anh Lộ đang bị bệnh, không phải là muốn trốn đi.

Sao cô lại không có tiền đồ như vậy chứ, rõ ràng cực kỳ thích, nhưng cứ nhìn thấy anh là lại muốn trốn đi? Thật là không có tiền đồ!

“Không cần, có người đón cậu ta đi rồi.”

Giọng nói của Mạc Diệp Thanh càng ngày càng gần, ngay cả bóng hình càng ngày càng lớn, chân Mục Nhĩ không trực giác lui về phía sau “A? Như vậy sao! Vậy đàn anh, em cũng phải quay về, hẹn gặp lại đàn anh!”

Cô càng như vậy, trong lòng Mạc Diệp Thanh càng phát hỏa “Đứng lại!”

Bình thường cũng không thấy cô không thể chờ được mà muốn bỏ chạy như vậy, không phải nói cô thích anh sao? Gặp gỡ người thầm mến trong lòng liền biểu hiện như vậy sao?

Mục Nhĩ lập tức đứng lại, khóc không ra nước mắt.