Chương 1: Làm việc phiêu lưu

Thiên! Địa! Huyền! Hoàng

Vũ! Trụ! Hồng! Hoang

.........

Được rồi, “Mục......Nhĩ, cậu đã xong chưa? Mình không chịu nổi nữa!”

Đường Tiểu Náo đứng dưới đường khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, muốn ngẩng đầu lại không thể động đậy, chân không đứng vững, bắt đầu lung lay, khiến người ở phía trên lảo đảo muốn ngã.

Từ xa nhìn lại, một bóng dáng siêu cao đứng trước cửa sổ có mưu đồ, đến gần nhìn, một cô gái vóc dáng bình thường đang đạp lên bả vai của một cô gái khác, ngước đầu giơ cánh tay cầm điện thoại di động hướng về phía cửa sổ.

“Ổn định ổn định ổn định, Đường Tiểu Náo, lập tức xong lập tức xong, cậu đừng lắc!” Mục Nhĩ cầm điện thoại trên tay lo lắng hiện tại bản thân mình sẽ hôn mặt đất, trong đầu cô đều là động tĩnh trong bức tường kia.

Cách nhau một bức tường, trong phòng ấm áp, nóng hổi, khói trắng lượn lờ, hơi nước lan tràn khắp nơi, một chàng trai đắm chìm trong không gian đó......Làm cho người ta không nhịn được chảy nước miếng, Mục Nhĩ nghĩ thôi cũng không thể kiềm chế được mà cười khúc khích, làm cho Đường Tiểu Náo ở bên dưới đỡ cô thật sự là thể lực cạn kiệt, đôi chân mềm nhũn.

“Ai da!”

“A......”

Hai người té ngã thảm hại cũng không dám lớn tiếng la đau, không hẹn mà cùng thấp giọng.

Từ trên mặt đất đứng dậy, điện thoại di động rơi xuống nơi an toàn, vội vàng nhặt lên, cẩn thận nhìn ánh sáng bên cửa sổ, chỉ sợ đột nhiên có cái đầu nào đó chui từ cửa sổ kia ra phát hiện ra bọn họ.

Nhặt điện thoại lên, đồng thời lau màn hình điện thoại di động, nhanh chóng bỏ vào trong túi áo kéo khóa kéo lên, lôi kéo Đường Tiểu Náo bỏ chạy, lén lút chuồn mất.

“Trời lạnh thế này mà đi tắm, có phải có bệnh không?” Đường Tiểu Náo bắt đầu trạng thái lảm nhảm, điển hình của loại miệng lưỡi chua ngoa nhưng tấm lòng mềm nhũn như đậu hũ, rõ ràng vừa rồi bị Mục Nhĩ kéo tới đây “giúp một tay”, bây giờ lại liên tục nói, miệng cô không lẩm bẩm trong lòng cô không thoải mái.

Mục Nhĩ chạy như bay, cúi đầu cười trộm, lôi kéo Đường Tiểu Náo chạy về, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị người khác bắt gian tại trận “Được rồi được rồi, có bệnh có bệnh, xem ra bệnh cũng không nhẹ.”

Đường Tiểu Náo hung hăng trừng mắt buông lỏng tay người kéo cô “Thì ra là có bệnh, ngã chết mình rồi.”

Cái con bé không có lương tâm này, sợ bị người yêu phát hiện, không để ý đến vết thương của bản thân, bản thân tự mình ăn mật ngọt thì không sao, không để ý đến vết thương cũng không sao nhưng cô lại tới giúp một tay, bị cô ấy đạp vào, ngã bị thương thì tốt lắm sao?

“Ôi chao không đau không đau, thổi một chút, thổi một chút!” Bước chân vẫn không ngừng, ngược lại tốc độ so với lúc nãy còn nhanh hơn, dùng sức lôi kéo Đường Tiểu Náo, Mục Nhĩ vẫn còn đang cười trộm.

Không thể không kích động loại tâm tình này, làm đạo tặc, hơn nữa còn chưa biết là trộm được thứ gì, cô còn chưa có kiểm hàng, không thể chờ đợi được vội vã muốn quay về xem là thứ gì.

Một đường chạy như điên về ký túc xá.....

Tham gia trận thế cướp bóc, Đường Tiểu Náo bị kéo vào, hai người trong ký túc xá đồng thời nhìn về phía cửa phòng, trong mắt thoáng hiện vẻ: không___dám___đưa___tin___!

“Đường Tiểu Náo, nếu như Mục Nhĩ xuất hiện trong tình trạng đó mình còn có thể lý giải được, nhưng bây giờ cậu xuất hiện trước mặt bọn mình với dáng vẻ như vậy, mình muốn hỏi, hai người gặp cướp à? Hay là gặp phải tội phạm bị truy nã?”

Quy Tư lập tức thu hồi đôi đồng tử đang phóng đại hết mức trên mặt, tiếp tục sơn móng tay, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy “Trì Mộc Nhiên, mặc dù nhìn qua hai người bọn họ giống như gặp phải tai họa, nhưng cậu cũng không cần phải nói thẳng ra như vậy.”

“Bởi vì với trí thông minh của hai cậu ấy, chỉ có tội phạm đặc biệt mới có thể khiến hai người bọn họ có bộ dáng như vậy.”

Ngụ ý, thật sự có người có mưu đồ bất chính với hai người đó mà nói, hai người bọn họ nhất định sẽ ngoan ngoãn phối hợp, cuối cùng còn có thể thay trời hành đạo.

Mục Nhĩ rất bị đả kích, chỉ là.......

“Mình rất vui, quả thật không có cách nào hình dung được!” Bỏ lại Đường Tiểu Náo vô tội, Mục Nhĩ chạy thẳng tới nhà vệ sinh, khóa cửa lại, móc điện thoại trong túi áo ra, nâng niu giống như bảo bối, trái tim nhỏ bé không ngừng run rẩy.

Trì Mộc Nhiên liếc nhìn về phía nhà vệ sinh “Đường Tiểu Náo, vừa rồi hai cậu đi ăn cái gì?”

“Không phải nói hai người không được ăn đồ linh tinh sao? Vốn dĩ đã rất ngốc rồi.”

Từ trên đầu Đường Tiểu Náo lấy xuống một cọng cỏ khô, Trì Mộc Nhiên ở trên người cô ngửi một chút “Cũng may, hai người không bị rơi xuống hố xí.”

“A......”

Âm thanh như tiếng gϊếŧ heo từ trong nhà vệ sinh truyền ra, ba người ở bên ngoài cũng chịu ảnh hưởng một chút, Trì Mộc Nhiên nhíu mày nhắm mắt lại, Đường Tiểu Náo bịt kín lỗ tai.