Phòng khách Vạn Thiên, nội thị từ trong cung cầm thánh chỉ tới
đã
chờ cứng mặt.
Lão quản gia bước vào đổi chung trà thứ sáu, nội thị tức giận đôi môi run run, cổ họng the thé run run
nói: "Quốc sư đại nhân......
không
khỏi,
không
khỏi quá coi rẻ hoàng ân rồi!"
Lão quản gia
không
chút hoang mang đổi trà, thở dài
nói: "Đại nhân à, xưa có câu người có ba niềm vui: đêm động phòng hoa chúc, lúc có tên
trên
bảng vàng, xa quê gặp lại đồng hương. Hôm qua Quốc sư đại nhân vừa thành thân, đôi vợ chồng
nhỏ
ân ái triền miên cũng là chuyện thường tình, hoàng thượng thánh minh, thường ngày tin chìu Quốc sư đại nhân có dư, hẳn
sẽ
có thể thông cảm nhiều hơn."
Lời này khiến nội thị bị chặn họng
không
thốt nổi nên lời —— chẳng lẽ
nói
hoàng thượng
sẽ
không
thông cảm việc Quốc sư đại nhân động phòng hoa chúc sao?
hắn
không
có cái cẩu đảm (
để là gan chó
thì
kỳ quá) này.
Lão quản gia rũ tay cung kính lui xuống.
Tiểu Thiên chờ ngoài cửa, thấy lão bước ra vội vàng kề vào lỗ tai: "Vừa rồi trong phòng đại nhân có động tĩnh, đại khái cũng sắp ra rồi!"
Lão quản gia mặt
không
đổi sắc gật đầu
một
cái. Tiểu đồng chưa hiểu
sự
đời, nhưng lão
đã
đi
theo lão Quốc sư đại nhân suốt mấy thập niên, hôm qua trong tình trạng đó của phủ Trấn Nam Vương mà lão vẫn có thể còn sống trở về,
không
chỉ thế, lão còn thành công để sính lễ lại!
đang
hả hê đắc ý suy nghĩ, bóng đen chợt lóe nơi xa, quả nhiên Quốc sư đại nhân
đã
xuất
hiện
ở cuối hành lang dài, chậm rãi
đi
về bên này.
Vẫn là áo lụa màu đen, môi mỏng mím chặt, khóe mắt đuôi lông mày vẫn
không
nhìn thấy ý cười, mà quanh thân lại tràn đầy niềm vui sướиɠ như đường làm quan rộng mở.
Làm chú rể rồi
thì
khác hẳn ha......
Trong lúc lão quản gia cười híp mắt
đi
thông báo với nội thị, Quốc sư đại nhân
đã
tới phòng khách Vạn Thiên trước.
hắn
không
vội vào cửa đối phó với nội thị bên cạnh hoàng đế, ngược lại dừng chân,
nhẹ
giọng
nói
với lão quản gia: "đi
chuẩn bị cho phu nhân chút thức ăn dễ tiêu —— đừng đưa qua, đem đến cho ta là được."
Lão quản gia thiếu chút nữa là bật cười.
Quốc sư đại nhân luôn luôn chỉ gần gũi
một
tiểu đồng hầu hạ, vì vậy tỳ nữ trong phủ quốc sư đều là nha hoàn sai vặt nhị đẳng trở xuống. Đêm qua trong tân phòng, ngay cả thay nước cũng
không
cho người vào, lão quản gia liền đoán được là Quốc sư đại nhân
không
cho người lạ nhìn thấy thân thể
cô
dâu của
hắn...... Nhưng mà ngay cả cái ăn cũng phải tự tay bưng vào,
không
khỏi quá mức...... hẹp hòi.
Lão quản gia thấp giọng bẩm: "Hôm qua lão nô quay về, Kỷ nhị thiếu gia của phủ Trấn Nam Vương cố ý lệnh cho lão nô mang hai nha hoàn bên người phu nhân về, trước mắt hai nha hoàn kia
đang
hầu hạ trong tiểu viện Đúc Sao."
Quốc sư đại nhân im lặng, giọng
nói
vẫn còn chút miễn cưỡng, cuối cùng cũng đồng ý: "Ừm...... Vậy
thì...... Bảo các nàng đến hầu hạ trước
đi."
"Dạ!"
"Chờ
một
chút!" Quốc sư đại nhân nghĩ nghĩ vẫn thấy
không
vui, "Chỉ cho phép các nàng đưa thức ăn vào,
không
được đánh thức phu nhân!"
"...... Dạ....."
......
Nội thị bên kia vốn vừa nghe thông báo Quốc sư đại nhân đến rồi, ngồi mặt nặng mày
nhẹ
nghiêm chỉnh chờ tuyên đọc thánh chỉ, nào ngờ Quốc sư đại nhân đến cửa rồi lại
không
lập tức ba chân bốn cẳng nhanh vào, ngược lại còn đứng đó dặn dò những chuyện
nhỏ
vụn vặt kia
không
dứt, nội thị tức giận mặt xanh mét.
**
Sau khi Quốc sư đại nhân nhận chỉ vào cung. Trong cung có người còn lớn hơn người ở đây, sắc mặt cũng tái xanh!
Trong Bảo Hoa điện, Lục hoàng tử đứng cạnh hoàng đế Mộ Dung Thiên Hạ mặt mày càng thêm xinh đẹp, đứng bên cạnh Thái hậu Đoan Mật là Thiên Mật sứ nghiêng nước nghiêng thành, cả phòng đều lẳng lặng đợi Quốc sư đại nhân.
Quốc sư đại nhân vào điện,
không
chút hoang mang hành lễ.
Hoàng đế cho
hắn
đứng dậy, cất giọng cực kỳ
không
vui, hỏi: "Xưa nay Quốc sư chững chạc, sao hôm qua trước mặt mọi người lại làm ra chuyện cướp
cô
dâu
không
ra thể thống gì như thế?"
"Hoàng thượng, thần
đã
quá hai mươi nhiều năm, lấy vợ sinh con, là chuyện đương nhiên." Trần Ngộ Bạch thành khẩn đáp.
Thái hậu Đoan Mật lạnh lùng mở miệng: "Quốc sư đại nhân
không
giống loại thiếu niên tuổi mới đôi mươi, sao có thể tự chủ trương,
nói
cưới vợ liền cưới vợ?"
Quốc sư đại nhân hành lễ với bà
một
cái, hắng giọng hỏi: "Xin hỏi Thái hậu nương nương: Đại Dạ có văn bản luật lệ
nói
rõ
chức vụ Quốc sư
không
thể lấy vợ
không?"
"......
không
có."
"Như vậy Thái hậu nương nương và hoàng thượng
không
muốn thần lấy vợ, cố ý để thần
cô
độc sống hết quãng đời còn lại sao?" Quốc sư đại nhân lộ vẻ đau lòng hỏi.
Thái hậu Đoan Mật lạnh mặt
không
lên tiếng. Mộ Dung Thiên Hạ thở dài, giọng
nói
đã
dịu
đi
rất nhiều: "Quốc sư, ngươi đón dâu
thì
cứ đón dâu, nhưng sao ngươi lại cướp đoạt
cô
dâu của phủ Trấn Nam Vương?!"
Quốc sư đại nhân lộ vẻ mặt nghi ngờ, hỏi ngược lại: "Xin hoàng thượng minh xét! Hôm qua sính lễ của thần
đã
được đưa tới phủ Trấn Nam Vương, phủ Trấn Nam Vương cũng
đã
nhận, phu nhân thần
đã
ở trong tân phòng của thần, đêm qua
đã
động phòng hoa chúc...... Hôn
sự
này lễ nghĩa chu toàn, chuyện cướp đoạt ở đâu ra?"
Mộ Dung Thiên Hạ nhìn vẻ mặt lạnh lùng như
thật
kia, thiếu chút nữa
không
nhịn được mà cười ra tiếng,
hắn
mím môi, cất giọng nghiêm trang hỏi: "Ha? Nhưng sao trẫm lại nghe
nói
—— nàng vốn phải gả cho Đại tướng quân Thần võ?"
"Đại tướng quân Thần võ?" Quốc sư đại nhân càng thêm bình tĩnh, "Vậy
hiện
giờ Đại tướng quân Thần võ ở đâu? Là Đại tướng quân cáo ngự trạng với Hoàng thượng, chính miệng
nói
thần đoạt
cô
dâu? Nếu Đại tướng quân bị đoạt
cô
dâu, sao
không
thấy Đại tướng quân ra mặt đối chất cùng thần?"
Lúc này Đại tướng quân Thần võ, dĩ nhiên là ở...... dưới người Nhị hoàng tử, trằn trọc thâu hoan.
Khóe mắt Lục hoàng tử đứng thẳng bên cạnh Hoàng đế giật giật, lúc này lập tức tiến lên
một
bước, mở miệng ngắt lời: "Phụ hoàng! Quốc sư đại nhân cưới vợ là chuyện vui, nếu lúc này lễ
đã
thành, phủ Trấn Nam Vương cũng
không
truy cứu, còn
đã
nhận sính lễ, chúng ta cũng đừng hỏi nhiều thêm!"
"Lời ấy của Lục hoàng tử sai rồi!" Thái hậu Đoan Mật nghiêm mặt
nói: "Quốc sư đại nhân cưỡng đoạt dân nữ trước mắt mọi người, nếu
không
trừng phạt,
sẽ
đánh mất uy nghi của hoàng gia!"
Quốc sư đại nhân rũ ánh mắt thoáng vẻ trào phúng, ngẩng mặt
đã
là vẻ đứng đắn
không
thôi: "Thái hậu nương nương, hôm qua Nhị thiếu gia Kỷ Tây của phủ Trấn Nam Vương dẫn Kỷ gia quân đưa hôn, Đại hoàng tử điện hạ cũng mang theo binh mã Quận thủ Kinh thành đến đó. Trừ nghi lễ rước dâu thần chỉ đến
một
thân
một
mình, tội danh ‘cưỡng đoạt’ này Thái hậu nương nương lấy đâu ra vậy?"
Kỷ gia quân là linh hồn của quân đội vương triều Đại Dạ, thống lĩnh Quận thủ Kinh thành bảo vệ an toàn cho kinh thành, có hai nhóm người như vậy, nếu
thật
bị cưỡng đoạt, vậy
thì
không
chỉ "đánh mất uy nghi của hoàng gia", đơn giản chính là vả vào mặt vương triều Đại Dạ!
Ánh mắt Hoàng đế nặng nề nhìn Thái hậu Đoan Mật
một
cái, ý bảo chuyện này nên dừng lại,
không
muốn nhắc nữa.
Thái hậu Đoan Mật
không
chút tránh né đối diện ánh mắt
hắn,
không
chịu lui bước. Mộ Dung Thiên Hạ nhìn cặp ánh mắt xinh đẹp kia, hơi sửng sờ, rất nhanh liền khôi phục như thường, chỉ
không
tiếng động thở dài, lại chất vấn quốc sư: "không
đề cập tới hôn
sự
của ngươi. Hôm qua, chuyện của đứa trẻ kia là sao?"
"Đứa trẻ nào?" Quốc sư đại nhân tựa như chợt nhớ ra: "Chẳng lẽ Hoàng thượng
đang
nói
đến con trai của Đại hoàng tử điện hạ?"
"Đúng thế!" Hoàng đế dùng sức vỗ ghế rồng
một
cái, tức giận
nói: "Hôm qua mọi người đều thấy, đứa bé kia là do ngươi mang đến ——
nói
như vậy, trước đó vài ngày, người xông vào tẩm điện của Thái hậu là ngươi?!"
"Hoàng thượng
nói, thần
không
hiểu." Quốc sư đại nhân cau mày, nghi ngờ đầy mặt, "Hai việc này có liên hệ gì?"
hắn
chơi xấu triệt để như vậy, hơn nữa còn
không
chút do dự.
Hoàng đế lặng thinh.
Cũng
không
thể
nói: "Đứa bé kia vốn bị giam trong điện của Thái hậu nương nương,
hiện
lại ở
trên
tay ngươi, đương nhiên người xông vào điện cướp
hắn
đi
chính là ngươi".
Hoàng đế đây là cố ý
nói
toạc ra, ném đề tài câu chuyện vào trong tay Trần Ngộ Bạch, sao Thái hậu Đoan Mật
không
nhìn ra chứ? Nhưng lúc này bà
không
cách nào phát tác, chỉ có thể liên tục cười lạnh, gằn tiếng khen: "Quốc sư đại nhân
thật
giỏi ăn
nói!"
"không
dám."
"Quốc sư đại nhân chớ khiêm tốn, " Thái hậu Đoan Mật đưa tay vịn tay ngọc mềm mại của Thiên Mật sứ đứng bên cạnh, thở dài: "Trước đó vài ngày, Quốc sư đại nhân đả thương Đại hoàng tử, trong ngục Quốc sư đại nhân
đã
nói
lời son sắt với ai gia,
nói
tâm đầu ý hợp với Thiên Mật sứ, nảy sinh tình cảm...... Hôm nay chỉ chớp mắt, liền cưới người khác!"
Mặt mũi Trần Ngộ Bạch nghiêm trang, lạnh lùng
nói: "Thái hậu nương nương! Thần dám thề với sư phụ
đã
chết của thần: chưa bao giờ thổ lộ nửa chữ là có tình cảm với Thiên Mật sứ đại nhân!"
Lời hôm đó đều do Tần Tang
nói,
hắn
chưa từng gật đầu, nhiều nhất là bị nàng kéo ống tay áo mà
không
vẫy ra.
Lần này Thái hậu Đoan Mật hoàn toàn
không
phản đối.
Bà sớm biết vị Quốc sư trẻ tuổi này thông minh xảo quyệt, nhưng bà
thật
không
ngờ rằng:
hắn
có thể ngụy biện vô sỉ đến thế!
Ngồi phía
trên, Thái hậu Đoan Mật giận xanh cả mặt, Thiên Mật sứ đứng cạnh bà cúi đầu, nhìn như lã chã chực khóc, ra vẻ như
đã
si khờ gửi tin
yêu
lầm người, sắc mặt hoàng đế trang nghiêm, trong mắt lại mang theo vui vẻ mơ hồ, Lục hoàng tử đứng bên tay hoàng đế, ném cho Quốc sư đại nhân
một
sự
xem thường
thật
lớn.
Quốc sư đại nhân đứng bên dưới, toàn thân rét lạnh, nhìn như bị Thái hậu Đoan Mật vu khống mà tức giận
không
nhẹ.
Hoàng đế dĩ nhiên muốn trấn an ái khanh "Bị uất ức" của
hắn: "Được rồi, những chuyện này vốn do nhóm chúng ta hồ đồ,
nói
rõ
rồi
thì
không
sao nữa. Chỉ còn
một
việc —— quốc sư, Trấn Nam Vương là ái tướng đắc lực của trẫm, nếu ngươi xung đột với
hắn, trẫm nhất định
sẽ
không
buông tha cho ngươi!"
Trần Ngộ Bạch vừa nghe liền cong khóe miệng: "Thần hiểu!"
Lúc này Lục hoàng tử liếc mắt xem thường chợt
nhẹ
giọng
nói: "Phụ hoàng, Quốc sư đại nhân mới thành hôn, sao phụ hoàng
không
cho truyền quốc sư phu nhân vào cung phong hàm Cáo mệnh? Thuận tiện xem thử rốt cuộc là dạng nữ tử nào, lại khiến cho Đại tướng quân Thần võ cùng Quốc sư đại nhân cùng động lòng! Nhi thần rất hiếu kỳ đó!"
Hoàng đế cười
nhẹ
ra tiếng, đồng ý
nói: "Rất tốt."
Quốc sư đại nhân yên lặng, cũng chỉ có thể nghe lệnh.
Trước khi rời
đi,
hắn
xa xa liếc nhìn Lục hoàng tử
một
cái, tiểu hoàng tử xinh đẹp đứng bên cạnh hoàng đế
không
biết sống chết làm mặt quỷ với
hắn.
**
Quốc sư đại nhân vừa
đi, Thái hậu Đoan Mật liền trút toàn bộ lửa giận về phía hoàng đế: "Công bằng mà Hoàng thượng đồng ý với ai gia, chính là như thế sao?!"
Hoàng đế trầm mặc, lộ vẻ khó xử
nói: "Nếu muốn tranh luận về chuyện đứa bé kia, ắt
không
thể
không
nhắc tới chuyện Thái hậu nương nương nhốt
hắn...... Nếu Đại hoàng tử biết được, Thái hậu có nguyện đối chất với Đại hoàng tử?"
Thái hậu Đoan Mật cứng lại, tức giận
nói: "Vậy
thì
nói
đến chuyện ngày đó vì thoát thân,
hắn
đã
lừa Tang Tang!"
Hoàng đế lạnh lùng nhìn người nghiêng nước nghiêng thành
đang
cúi đầu
một
cái, giọng
nói
chợt trở nên vô cùng lạnh nhạt: "Tần Tang, ngươi cũng nên bớt phóng túng
một
chút,
một
Thiên Mật sứ danh tiếng, chưa lập gia đình lại rêu rao như vậy, lượn lờ giữa tất cả nam tử...... Đó mới đúng là làm mất mặt hoàng gia!"
Tần Tang kéo tay áo lau nước mắt, uất ức thấp giọng đáp "Dạ".
Thái hậu Đoan Mật thấy hoàng đế quyết tâm che chở Quốc sư đại nhân, nhiều lời là vô ích, bà cười lạnh đứng dậy, mang theo Thiên Mật sứ phẩy tay áo bỏ
đi.
Trong điện yên tĩnh lại, hoàng đế thở phào
một
cái, nhắm mắt xoa xoa trán.
Lục hoàng tử bĩu môi với bóng lưng thướt tha của Thiên Mật sứ,
nhỏ
giọng
nói
với hoàng đế: "E là Thái hậu nương nương cũng bị nha đầu Tần Tang kia lừa rồi!"
"Con mới bây lớn? Gọi người khác là nha đầu?" Hoàng đế cười rộ lên, "Vừa nãy tại sao con lại che giấu thay Quốc sư đại nhân? Là vì nhị ca của con?"
"Xem phụ hoàng
nói
kìa! Chuyện này có liên quan gì với nhị ca? Nhi thần chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao hỗ trợ,
không
muốn Quốc sư đại nhân vô duyên vô cớ chịu nhục!"
"Phải
không
đó?" Mộ Dung Thiên Hạ nở nụ cười, "Nếu
đã
như vậy, vì sao lại khuyến khích trẫm triệu kiến quốc sư phu nhân?"
Lục hoàng tử xinh đẹp nhe răng: "Ai bảo nàng chê cười con! Nhi thần gọi nàng vào cung, cho nàng thấy oai phong của nhi thần!"
"Nàng chê cười gì con?" Hoàng đế cười híp mắt: "Có phải là khen dáng vẻ con rất đẹp?"
Lục hoàng tử xinh đẹp lập tức như bị giẫm phải đuôi, nhảy lên: "Phụ hoàng!"
**
Tác giả có lời muốn
nói:
thật
không
cần cố ý vắt hết óc cho ta lời bình
thật
dài sau mỗi chương, ta rất sợ rất sợ trở thành gánh nặng khi các nàng đọc truyện, mặc dù bình thường ta
không
nghiêm chỉnh, lăn lộn đầy đất cầu xin bình luận và like, nhưng ta
thật
lòng hi vọng tám giờ mỗi đêm là thời khắc mọi người thoải mái dễ chịu nhất sau
một
ngày mệt mỏi, bất kể xảy ra chuyện gì, luôn có
một
người đúng giờ chờ mọi người ở đây. Mọi người có lời muốn
nói
với ta, viết cho ta,
không
có cảm xúc, yên lặng xem rồi like
đã
là cổ vũ. Truyện luôn tràn ngập các trang, mọi người thường ghé là điều cực quý.