Chương 4

Edit: Tiểu Đông Tà

Beta: Quảng Hằng

justify;" align="

justify;" align="

Tuy rằng là dưỡng nữ,

không

cần long trọng như nữ nhi bình thường, nhưng Trấn Nam Vương phủ chỉ có

một

nữ hài tử như vậy, Kỷ Đình có ý sắp xếp

một

quản

sự

hỗ trợ Vương phi xử lí lễ cài tóc, ngay cả Diễm Dương công chúa hình như cũng bỏ khó chịu trong lòng trước đó vài ngày, cố ý vào cung cầu chỉ, lại thỉnh Hoàng hậu nương nương làm chủ tân khách lễ cài tóc.《》 @ Copyright of

Nhất thời trong phủ

không

ai dám coi khinh nữ hài mồ côi kia, người nào cũng trịnh trọng đối đãi với nàng.

Vương phi nào đâu biết rằng, Diễm Dương công chúa là có tính toán, chỉ nghĩ là hiềm khích lúc trước

đã

tan biến, mấy ngày nay đều cao hứng

không

thôi. Tới ngày chính thức cử hành điển lễ, Vương phi sáng sớm

đã

phải tới Lang Hoàn hiên, tự mình trang điểm mặc quần áo cho Tiểu Ly.

Trấn Nam Vương phi xuất thân từ Nam Điệp môn Ám Dạ cốc, Nam Điệp môn lấy sở trường nghiên cứu khôi giáp vang danh thiên hạ, thêu thùa may vá đương nhiên cũng siêu phàm,

một

thân lễ phục mà Kỷ Tiểu Ly mặc hôm nay là do Vương phi tự tay chế tạo: y phục ôn nhu lại đoan trang màu vàng ánh trăng,

trên

váy là từng mảng lớn cỏ huyên xếp lên, sợi tơ kia là được đặc chế, tùy ánh sáng biến ảo mà lay động

không

ngừng, nhưng nhìn qua

thì

thật

bình thường. Tiểu nha đầu da trắng như tuyết, tóc đen mặc hoàng y, đôi mắt như thu thủy, miệng chu lên đỏ thắm.

Lúc này đúng là cuối xuân, nắng sớm chiếu đến nhuộm sắc trời, nữ hài tử duyên dáng

yêu

kiều

một

thân

nhẹ

nhàng khoan khoái đứng trang điểm trước đài, thực

sự

trông như đóa phù dung tinh khiết, cảm giác trang điểm hết sức tự nhiên.

Lúc trước ôm nàng trở về nàng còn

không

lớn thế này, Vương phi nhìn nắng sớm chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn của nữ hài tử, nước mắt

không

khỏi tràn ra.

“Tiểu Ly, đến đây!” Vương phi lau lau khóe mắt, lấy từ trong tay áo ra

một

cái trâm Kim Phượng khảm kim tuyến. Viên bảo thạch đỏ như máu to như quả nhãn, khảm ở

trên

thân phượng, tinh xảo hoa lệ, vừa nhìn biết ngay

không

phải là vật phàm trong dân gian.

Kỷ Tiểu Ly mắt nhìn chằm chằm, viên bảo thạch kia ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc, hẳn là mấy trăm năm gì đó, tất nhiên

đã

có linh tính, nếu đập nát để luyện đan

thì

hẳn là tuyệt diệu!

Vương phi nhìn đôi mắt nàng nhìn chằm chằm lộ ra vẻ vui sướиɠ, trong lòng

nhẹ

nhàng thở dài, ngữ khí lại ôn nhu: “ Vốn là ta chuẩn bị cho con dùng ở lễ cài tóc,

nhưng hôm nay chủ tân khách lại là Hoàng hậu nương nương, thế nên

sẽ

dùng trâm Ngọc Bích công chúa nương nương

đã

chuẩn bị tốt. Như thế này

đi, con cầm lấy, thứ này là lúc trước ta ôm con trở về phát

hiện

được ở trong tã lót của con, chắc là mẫu thân con để lại cho con. ….

hiện

giờ con

đã

trưởng thành, nếu nàng ấy biết được, nhất định

sẽ

cao hứng về con.

Nghe

nói

là mẹ đẻ để lại, Tiểu Ly luyến tiếc nhận lấy khối bảo thạch kia, thu lại ánh mắt nôn nóng muốn đập ra để thử xem sao, tiếc hận thở dài.

Chắc là …

không

thể lấy luyện đan được rồi.

“Đến đây, mẫu thân cài cho con, về sau cây trâm này chính là của con, con bảo quản cho tốt, đây là của hồi môn mẫu thân cố ý để lại cho con.” Vương phi cẩn thận cài trâm vào trong búi tóc của nàng.

Sau khi lôi kéo tiểu



nương nhìn

một

lúc, Vương phi tán thưởng

một

câu ở đáy lòng: “thật

là xinh đẹp! Tiểu Ly của ta, lúc

không

nghịch ngợm gặp rắc rối chính là

một



nương xinh đẹp!”

Nha hoàn mama hầu hạ trong phòng đều che miệng cười, Tiểu Ly cười tủm tỉm gãi gãi đầu.

Ánh mặt trời sáng lên, cửa của Trấn Nam Vương phủ mở rộng ra, tân khách họ hàng đến chúc mừng

đã

lục tục tới. Qua giờ Thìn, bên ngoài

một

trận

âm

thanh ồn ào, là xa giá Hoàng hậu nương nương tới.

Kỷ Tiểu Ly chớp chớp mắt thành

thật

nói: “Như thế …. Chỉ có lúc ngủ mới đẹp.”

Vương phi sửng sốt, lập tức khiển trách vỗ vỗ nàng

một

chút, Thiến di của hồi môn của vương phi cười khúc khích ra tiếng, trêu ghẹo

nói: “Tiểu thư lúc ngủ rất

không

thành

thật, chiếm giường của

một

người còn chưa đủ, có lúc nô tỳ phải

bồi người suốt đêm, số lần ngủ rớt xuống giường

thật

không

ít!”

Đương kim Hoàng hậu nương nương là cháu ngoại

gái

của Từ Hiếu Thái hậu, mẹ đẻ của Hoàng đế, hai người đều xuất thân từ

một

trong những gia tộc tôn quý nhất Đại Dạ, Tống gia. Diễm Dương công chúa là trưởng nữ của Từ Hiếu thái hậu, Hoàng hậu nương nương là tẩu tẩu ruột thịt của nàng. Bởi vậy, Trấn Nam Vương phi cùng các mệnh phụ quỳ nghênh đón Hoàng hậu, Diễm Dương lại ra ngoài đón, mới vừa hành lễ

đã

đưa tay ra đỡ Hoàng hậu nương nương.

Diễm Dương cười dài đỡ Hoàng hậu: “Hoàng hậu tẩu tẩu tới

thật

là đúng lúc.”

“Tiểu thư của Trấn Nam Vương phủ làm lễ cài tóc, bản cung

không

dám đến muộn đâu?” Hoàng hậu hòa ái miễn lệ cho các phu nhân đứng dậy,

một

mặt trêu ghẹo tiểu



tử (cô

em chồng) nhà mình.

Kỷ Tiểu Ly sau khi được Thiến di giúp, cũng coi như là bước

nhẹ

như sen, dáng người như liễu, xiêm y màu vàng tôn lên tóc đen da trắng như tuyết, tư thái quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu nương nương cũng rất nhã nhặn tôn kính, phu nhân các gia tộc tới dự lễ cũng có chút giật mình: trước kia nghe

nói

dưỡng nữ của Trấn Nam Vương phủ hoang đường vô lễ, hôm nay tận mắt nhìn thấy,



ràng là đoan trang thục nữ!

Những người trong nhà có con cháu đến tuổi hứa hôn, ánh mắt đều lộ ra vẻ động tâm.

Diễm Dương công chúa đắc ý nháy mắt

một

cái với Vương phi, Vương phi cũng cười mỉm, sắc mặt vui mừng.

Hoàng Hậu nương nương ở bên kia

đã

cài trâm ngọc bích cho Tiểu Ly,

nói

vài câu: “Dù chưa đến tuổi vấn tóc, nhưng cũng

đã

đến tuổi trưởng thành, cũng nên sửa sang

một

chút.”

ý bảo cung nhân nâng nữ hài tử ở

trên

mặt đất dậy, tặng đồ nữ công.

Nữ hài tử cài tóc, chính là chứng minh mình thành

một



nương, dựa theo phong tục phải dâng đồ nữ công của mình. Vương phi

đã

sớm chuẩn bị tốt cho Tiểu Ly

một

túi thơm thêu hoa ngọc lan, ngàn dặn vạn dặn phải cất vào trong tay áo của mình.

Hoàng hậu nương nương mặt đầy tươi cười cầm cái túi thơm kia, nhìn thoáng qua hoa văn

trên

túi thơm,

nhẹ

nhàng “A”

một

tiếng,

nói: “Đây là … ngươi thêu?” Ngón tay thon dài được bảo dưỡng tốt sờ

trên

hoa văn thêu tường vân, cảm giác chỉ ở dưới khác thường, lại hỏi: “Bên trong này là cái gì?”

Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc “A”

một

tiếng, vội vàng lục tay áo, lấy ra

một

túi thơm thêu hoa ngọc lan, thực xin lỗi

nói: “không

đúng

không

đúng! Là con lấy nhầm, hẳn là cái này mới đúng!”

Hoàng hậu nở nụ cười, cầm cái túi thơm màu đen thêu kim tuyến thêu ngữ vân, vẻ mặt ôn hòa vẫy vẫy tay với Tiểu Ly: “Đến đây, đến trước mặt bản cung xem – túi thơm này, là của ngươi?”

Kỷ Tiểu Ly thành

thật

đáp: “Là lúc con 5 tuổi quốc sư đại nhân cho con, có dặn con 10 năm sau mở ra.”

Nàng tối hôm qua

đã

quấn quít đòi Vương phi nương nương túi thơm này, Vương phi nương nương bị nàng làm vướng víu,

không

có cách nào khác, đành phải lấy ra cho nàng, dặn đại nha hoàn bên người nàng giữ cho kĩ, Tiểu Ly nhớ





đã

cất ở trong hộp lúc trang điểm ở

trên

đài, sao lại chạy đến ống tay áo của nàng?

“Lúc con 5 tuổi, phải là cựu quốc sư đại nhân….” Hoàng hậu nương nương có chút đăm chiêu

nói, đưa tay cầm lấy túi thơm trong tay nàng, mỉm cười

nói: “Bản cung đối với cựu quốc sư

đã

ngưỡng mộ nhiều năm, hôm nay có duyên thấy được di vật của người, hy vọng được thấy.

Kỷ Tiểu Ly

không

thấy ánh mắt ngăn lại của Diễm Dương công chúa, sảng khoái hào phóng tỏ vẻ

không

thành vấn đề, cho người nhìn

một

lần là được!

Nàng phẩy túi thơm kia, bên trong lộ ra

một

tờ giấy.

Cựu quốc sư tự tay viết thư, chữ như nước chảy mây trôi, cứng cáp mà có lực: “Đào lý”

Hoàng hậu nương nương cầm tờ giấy lụa

đã

ngả vàng trong tay, chỉ trầm ngâm chốc lát, chợt cười rộ lên, giơ cao tờ giấy kia

nói

với mọi người: “

đi

lên Đào lý phía đông kinh thành, mười năm thủy mãn nhánh hồng, cựu quốc sư đại nhân

thật

dụng tâm lương khổ. Nha đầu kia

thật

là có phúc,

không

chỉ có Bổn cung làm lễ cài tóc cho nàng, ngay cả cựu quốc sư đại nhân cũng coi trọng nàng, thu làm môn hạ đó!”

Chúng phu nhân đều mịt mờ

không

rõ, u mê phụ họa chúc mừng. Diễm Dương công chúa cũng hiểu được

một

chút, cũng thực vừa lòng: “ Cựu quốc sư

đã

giá hạc thành tiên, Tiểu Ly làm sao bái nhập môn hạ được? Huống chi

một

nữ hài tử, bái sư làm cái gì?”

Khẩn trương cho con bé này cút ra khỏi Trấn Nam Vương phủ mới là chính

sự.

“không

quan trọng, quốc sư đại nhân của chúng ta kế thừa cựu quốc sư, tu vi cũng rất thâm hậu.” Hoàng hậu cười

nói.

Diễm Dương công chúa

không

nghĩ tới điều này, nàng

đang

trong lúc thất thần, Trấn Nam Vương phi

đã

quỳ xuống

nhẹ

giọng thỉnh cầu Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, thần thϊếp nghe

nói

quốc sư đại nhân tuổi trẻ tài cao, nay cùng lắm chỉ khoảng 20 tuổi, Tiểu Ly

đã

đến tuổi cài tóc, đến phủ Quốc sư bái sư

thật

sự

không

ổn… Xin nương nương hãy cân nhắc.”

“Vương phi” Hoàng hậu nương nương cười dịu dàng “Đây cũng

không

phải là ý tứ của bổn cung. Như vậy

đi, Tiểu Ly, bổn cung hỏi ngươi: Ngươi có nguyện ý đến phủ Quốc sư bái sư tu đạo hay

không?”

Trong lòng Vương phi căng thẳng, còn chưa kịp ngẩng đầu nháy mắt với dưỡng nữ,

đã

nghe thấy thanh

âm

thật

vui vẻ thanh thúy của nữ hài tử đáp: “đi,

đi, con

đi!”

Hoàng hậu nương nương mỉm cười gật gật đầu.

Trấn Nam Vương phi quỳ

trên

mặt đất, vẻ mặt

không

biết làm thế nào cho phải.

Diễm Dương công chúa cũng nửa nghi nửa giận, sắc mặt cũng

không

ổn.

Chúng phu nhân khắp phòng đều đối mặt nhìn nhau, muốn từ trong ánh mắt của đối phương tìm hiểu xem rốt cuộc

đã

xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Tiểu Ly là vô cùng cao hứng đứng ở đó, vẻ mặt hưng phấn, giống như ngày mai có thể phi thăng thành tiên.

Tin tức dã nha đầu muốn đến phủ quốc sư bái sư tu đạo tràn ngập Trấn Nam Vương phủ.

Kỷ Bắc tìm tới cửa đầu tiên, đêm đó liền vọt vào Lang Hoàn hiên giậm chân kêu to: “Kỷ Tiểu Ly! Ra đây cho ta!”

Kỷ Tiểu Ly lúc đó

đang

sai nha hoàn của nàng thu thập đan lô và thuốc, vừa nghe thanh

âm

của Kỷ Bắc phẫn nộ như vậy, vội

nói: “Các ngươi ở chỗ này coi giữ

thật

tốt cho ta, ta

đi

ra ngoài ngăn trở huynh ấy,

không

thể cho huynh ấy

đi

vào!” Kỷ Bắc mỗi lần tức giận liền uy hϊếp muốn đập bể đan dược cùng lô tử của nàng.

Quả nhiên nàng chạy ra, Kỷ Bắc nổi giận đùng đùng muốn tiến vào bên trong, Tiểu Ly vội vàng giơ hai tay ngăn ở cửa,

nói: “không

cho huynh

đi

vào đập lô tử của muội.”

Kỷ Bắc đưa tay dùng sức cốc đầu nàng: “Huynh

hiện

tại muốn đập vỡ đầu muội!”

Kỷ Tiểu Ly rất sợ hãi. Tiểu nha đầu bị dọa ánh mắt tròn xoe bộ dạng thực đáng

yêu, Kỷ Bắc hết giận

một

nửa, chỉ tiếc rèn sắt

không

thành thép, nắm lấy tóc nàng, oán giận

nói: “Hoàng hậu nương nương hỏi muội có nguyện ý

đi

hay

không, muội lại có thể đáp nguyện ý! Muội có biết phủ Quốc sư là nơi nào hay

không? Đương kim quốc sư đại nhân là nhân vật thế nào hay

không?”

“Liên Y

nói

hắn

như

một

vị thiên tiên.” Kỷ Tiểu Ly hồi tưởng cây thược dược

đã

thành tinh vốn nhiều chuyện cung cấp cho mình “Diện mạo tuấn tú

không

giống người ở nhân gian”

Kỷ Bắc cả quai hàm đều cảm thấy chua xót, càng thêm oán giận: “Người tên Liên Y là nha đầu nào viện nào?”

“không

phải nha đầu, là cây thược dược trong viện của công chúa nương nương … Qua giờ tý tối nay, nàng

sẽ

lịch kiếp thành

yêu, trước nên

đi

chúc mừng

một

chút.”

Kỷ Bắc méo miệng, hùng hổ xoay người bước

đi, thân ảnh đến cửa

thì

dừng lại

một

chút: “Trong chốc lát nữa

sẽ

có người đưa chim bồ câu tới đây … Nghe

nói

quốc sư đại nhân là người cao ngạo, thanh nhã nhưng lãnh đạm, đối nhân rất … Muội

không

được nhận

thì

dùng bồ câu truyền tin trở về, huynh lập tức

đi

đón muội.”

Tiểu Ly vừa nghe có điểu thu (nhận chim), cười tủm tỉm kêu đâu có a.

Kỷ Bắc quay đầu nhìn nàng tươi cười vô tư lự, thở dài, muốn

nói

lại thôi: “Bồ câu kia là nhị ca huấn luyện, huynh ấy …. Rất

không

vui.”

Người rất

không

vui giờ phút này

đang

ở Vãn Tình viện bồi mẹ ruột

hắn

dùng bữa.

Diễm Dương công chúa tự tay đem đĩa Phượng Nguyệt tử kê đặt tới trước mặt

hắn, ân cần khuyên nhủ: “Lần trước ở Nam Hoa viện con

nói

món này ăn

không

tệ, nương cố ý sai người đến hỏi cách làm, con nếm thử

đi!”

Kỷ Tây

trên

mặt

không

có biểu cảm gì, theo khuôn phép cũ dùng bữa, lại thủy chung

không

chạm tới đĩa tử kê kia.

Diễm Dương bồi lâu như vậy, nhi tử còn

không

cảm kích, nàng lạnh mặt “Bốp” để đũa xuống: “Con bày sắc mặt này là cho ai xem?”

Kỷ Tây cũng buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn mẫu thân: “Nương cố ý lấy lòng lại là vì cái gì?”

Diễm Dương nghẹn họng.

Ba đứa con này của nàng, Kỷ Đông trầm ổn, Kỷ Bắc lỗ mãng, Kỷ Tây này lại cố tình

không

giống ai, xem

thì

nói

không

nhiều lắm nhưng khi cất tiếng

nói

lại rất lợi hại, mỗi khi tranh cãi, Diễm Dương đều

không

phải là đối thủ, đành phải đơn giản

nói

thẳng: “Ta biết trong lòng con nghĩ cái gì. Dã nha đầu kia muốn đến phủ Quốc sư, ta đây

không

phải sợ trong lòng con khó chịu sao, ta là mẹ ruột con mà!”

Kỷ Tây thản nhiên: “ Nếu là mẹ ruột, nếu con biết suy nghĩ gì, nương tình nguyện để nhi tử trong lòng khó chịu cũng

không

thành toàn sao?”

“Hoàng hậu

đã

tỏ



là muốn dã nha đầu tới phủ Quốc sư, sau lưng sai sử

không

phải Hoàng đế chính là Thái hậu, Bổn cung có thể làm sao bây giờ?” Diễm Dương lông mày dựng thẳng “Hơn nữa, con sớm nên chặt đứt ý niệm trong đầu

đi! Cái loại dã nha đầu này, đừng mơ tưởng làm con dâu Bổn cung!”

Diễm Dương công chúa người cũng như tên, lúc tức giận giống như mặt trời chói chang, làm cho người xem thấy kinh hãi. Nhưng lúc nàng tức giận ngực phập phồng, Kỷ

Tây lại cầm đũa lên, khoan thai ăn vài miếng, thong thả

nói: “không

có ngon như ở Nam Hoa viện.”

Diễm Dương công chúa tức giận cười lớn.

Hôm nay sắp xếp

một

bàn này là cố ý gọi

hắn

tới dùng bữa, chính là muốn khuyên

hắn

chặt đứt ý niệm trong đầu – hôn

sự

của trưởng tử

đã

có đầu đuôi, Kỷ Bắc tuy rằng cố chấp nhưng đối với Kỷ Đình

thì

bảo sao nghe vậy, chỉ có con thứ hai tâm kế thâm hậu, nàng vô cùng lo lắng đau đầu. “Con …. Con….” Diễm Dương nghiến răng nghiến lợi, muốn giáo huấn

hắn

một

chút, lại nghe thấy

một

trận kinh hô của nha hoàn mama ở bên ngoài: “Có chuyện gì? Hô to gọi

nhỏ!” Diễm Dương bực mình rống to.

Tề mama ở bên ngoài bước nhanh vào thưa: “Là Tam thiếu gia …

không

biết vì sao, lại nhổ cây “kim ngọc giao huy” (vàng ngọc cùng chiếu sáng) ở cửa sổ kia …”

Cây thược dược “kim ngọc giao huy” là quà sinh nhật hoàng đế thưởng cho Diễm Dương, cố ý dời từ quốc sư phủ đến

thật

quý báu,

thật

vất vả nuôi sống để thưởng thức, lại đạp hư mất!

Diễm Dương vừa nghe

một

hơi, ôm lấy ngực đau, ngón tay ngọc thon dài chỉ vào Kỷ Tây

không

nhúc nhích tí nào mắng: “Tiểu oan gia các con!

không

làm tức chết ta

không

xong mà!”