Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Uổng Công Tính Kế

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: NMT 1

Beta: Lam Phượng Hoàng

Lúc này tiếng pháo tiếng chiêng trống vang trời từ xa tiến đến —— từ cửa thành chợt tràn vào

một

đội ngũ rước dâu, khi đội ngũ rước dâu vào thành liền đâu vào đấy chia ra làm hai hướng,

một

hướng mang theo

một

trăm hai mươi bốn gánh sính lễ, theo lão quản gia uy phong lẫm lẫm cưỡi con ngựa cao lớn

đi

đầu dẫn đường,

đi

về phía phủ Trấn Nam Vương,

một

đội rước dâu áo đỏ vui vẻ đúng lễ khác náo nhiệt thành

một

đoàn tiến thẳng vào thành.

Lúc này tiểu đồng Tiểu Thiên dắt

một

con ngựa trắng tuyệt đẹp khoác lụa hồng tới, Quốc sư đại nhân ôm ngang



dâu, phi thân lên lưng ngựa, trong tiếng ủng hộ như gió gào sống dập của dân chúng chứng kiến ở Thượng kinh, giục ngựa mà

đi.

Bọn họ

đang

muốn ra khỏi thành

thì

chạm mặt

một

người

đang

phi ngựa chạy tới, trong khoảnh khắc tuyệt đại giai nhân áo tím đến trước mắt,

trên

gương mặt xinh đẹp vừa lạnh vừa giận, quay đầu liền rút roi đánh về phía mặt Quốc sư đại nhân!

Thiên Mật sứ tiền nhiệm

đã

bảy năm chưa từng xuất

hiện

lộ diện,

không

nói

một

lời rút roi quất thẳng vào gương mặt tuấn tú của Quốc sư đại nhân!

Tiếng hoan hô của dân chúng thành Thượng kinh như nước thủy triều!

Trần Ngộ Bạch ôm kiều thê ở trong ngực, roi ngựa trong tay tùy ý vung lên, rất khách khí chỉ cuốn bay roi của nàng ta mà thôi.

hắn

đã

xuống tay lưu tình, Cố Minh Châu lại vẫn bị nội lực kia chấn động khiến cả cánh tay đều tê rần.

Nàng ta giận đến mức muốn hộc máu tại chỗ!

thật

đúng là

không

gặp ba ngày

đã

phải thay đổi cách nhìn, thiếu niên mười năm trước bị nàng bóp mặt

một

cái liền tức giận, hôm nay

đã

thay đổi đến mức này! Đầu tiên là ung dung thản nhiên tỏ ra yếu thế với nàng, vậy mà

một

chút nàng cũng

không

nhìn ra, đợi đến khi

hắn

vừa phát lực, liền

đã

hoàn toàn giải quyết xong. Trước mắt mọi việc đều hỏng bét, chỉ có

hắn

dễ dàng ôm được mỹ nhân về!

Tiếng rống giận dữ của Đại hoàng tử chấn động tận trời, nhất thời nửa khắc Cố Minh Châu

không

tự lo xong,

không

có cách níu giữ

hắn, chỉ có thể uất hận cắn răng.

"Trần Ngộ Bạch, món nợ này ta

sẽ

nhớ kỹ!" Nàng cắn răng nghiến lợi nhắc nhở.

Quốc sư đại nhân lạnh lùng cười

một

tiếng, lười đáp trả thư khiêu chiến của nàng ta, ôm tiểu kiều thê sát vào l*иg ngực, giơ roi giục ngựa chạy

đi.

**

Ra khỏi cửa thành, gió thổi nơi ngoại ô Thượng Kinh rét lạnh thấu xương, mặt Kỷ Tiểu Ly chợt lạnh, như mới tỉnh khỏi giấc mộng, co rút

một

cái trong lòng người ôm nàng.

Trần Ngộ Bạch cúi đầu, giọng

nói

vô cùng lạnh lẽo và

không

kiên nhẫn: "Giờ mới biết sợ sao?"

A! Chậm chút!

Giá y chỉnh tề của nàng khi lăn lộn trong lòng

hắn

đã

xốc xếch điên đảo, thân thể nho

nhỏ

chôn trong giá y phức tạp đỏ thẳm, giữa tóc đen và lụa đỏ chỉ lộ ra

một

đôi con ngươi trong suốt, khiến tức giận tràn đầy trong lòng Trần Ngộ Bạch vừa nhìn thấy liền tan thành mây khói.

Cánh tay nho

nhỏ

từ trong giá y đỏ thẫm đưa ra, chủ động ôm hông của

hắn.

Ngơ ngốc như thế, khí lực lại

nhỏ

như thế,

không

ngờ lúc ôm lại có sức lực như vậy.

Trần Ngộ Bạch bị nàng ôm siết mà hô hấp hơi chậm lại, hốc mắt cũng nóng lên theo.

Trong con ngươi trong suốt của nàng khắc họa nổi vui mừng khôn xiết, giọng

nói

nhỏ

nhẹ

lại kiên định: "Ta

không

sợ!"

Nàng vui mừng thản nhiên như vậy, Trần Ngộ Bạch cũng

không

giả vờ nôti nữa. Cúi đầu ôm chặt nàng. Mái tóc nàng dính vào nơi cổ họng

hắn,

hắn

cúi đầu

nói

chuyện, tất cả trong đầu nàng đều ầm ầm giọng của

hắn, ép thân thể nàng mềm nhũn, nàng nghe

hắn

thấp giọng

nói: "Sau này nàng

không

phải sợ gì nữa...... Từ nay về sau, mọi việc

đã

có ta."

(NMT: Ước gì có người

nói

với mình câu này, ta

sẽ

nhào vô lấy

hắn

liền a a a)


Tiểu Ly dùng sức "Ừ!"

một

tiếng, nhắm mắt lại hài lòng dính chặt vào

hắn, lát sau phục hồi tinh thần lại mới hỏi

hắn: "Chúng ta cứ vậy mà chạy

đi

thì

có sao

không?"

"Có chứ, " Trần Ngộ Bạch

nhẹ

giọng

nói, "Bất quá phải chờ ba ngày sau về lại mặt

thì

mới

nói

được."

Khi đó, nàng

đã

là quốc sư phu nhân.

Cảm giác được người chôn trong ngực

đang

cọ tới cọ lui, lòng Trần Mộ Bạch trở nên mềm nhũn, giờ phút này

hắn

cảm nhận sâu sắc trình diễn cho nhiều người xem náo nhiệt như vậy cũng

không

uổng phí.

"Lúc nãy người

nói

một

đoạn

thật

dài kia là

nói

gì vậy?" Người cọ tới cọ lui trong ngực

hắn

chợt vui vẻ hỏi, "một

câu ta cũng nghe

không

hiểu!"

Quốc sư đại nhân: "......"

Nếu

không

đang

vội vã chạy về,

hắn

thật

muốn kéo nàng từ trong l*иg ngực ra ném

đi

tám, mười lần!

* *

Khi còn bé

không

chăm chỉ đọc sách là

một

chuyện rất nguy hiểm, ví như Kỷ Tiểu Ly, khi còn bé cũng

không

chăm chỉ đọc sách, sau đó trưởng thành, hôm nay cũng

đã

lập gia đình, còn vì vậy mà nếm lấy hậu quả xấu ——

Quốc sư đại nhân trầm mặt đuổi lui ma ma và tỳ nữ chờ phục vụ trong tân phòng —— dù sao nàng cũng

không

hiểu những thứ nghi thức cổ xưa nhiều hạn chế kia!

không

có chút tâm lý hồi hộp nào, Kỷ Tiểu Ly liền bị sư phụ nhà nàng đè lên giường cưới!

hắn

dựa vào nàng quá gần, hơi thở mát lạnh của nam tử tựa như

một

loại rượu khiến nàng mơ màng, nàng từng bị

hắn

hôn, cho nên nàng biết đây

không

phải là hôn, là..... hình như là muốn ăn nàng......

hắn

rất nặng, nàng cảm thấy

không

thở nổi, nhưng lại giống như rất

nhẹ, nàng nhất định phải ôm

hắn

thật

chặt.

Ô ô ô...... Tại sao sư phụ muốn ăn nàng?!

Cả người Kỷ Tiểu Ly phát run, nàng

sẽ

bị ăn luôn sao?!

Trần Ngộ Bạch chôn ở cổ nàng, mυ"ŧ lấy thịt non mềm mị của nữ tử, run rẩy của nàng khiến cảm giác của

hắn

càng thêm tốt đẹp, môi hé ra ngậm vành tai bạch ngọc xinh xắn khéo léo của nàng, ngậm lớp da thịt

thật

mỏng kia vào trong miệng, đầu lưỡi

nhẹ

nhàng trêu chọc ——quả nhiên nàng run rẩy càng thêm lợi hại!

Giống như trả thù được cơn hờn giận vừa rồi, tâm tình Quốc sư đại nhân vui vẻ cúi đầu mỉm cười, cùng nàng diễn cảnh triền miên, lúc này bàn tay ôm lấy đầu vai nàng dời xuống phía dưới, đẩy váy ra,

không

chút do dự trườn vào.

Chạm vào tay là mềm mại nhẵn nhụi, ngón tay dường như khóa lại ở phía

trên, trái tim Trần Ngộ Bạch kích động,

không

nhịn được nặng nề nắm chặt.

Người bên dưới lập tức khóc ra tiếng: “..... Đau! Sư phụ, đau!”

Người nắm lấy mềm mại khéo léo kia nặng nề xoa nắn hừ lạnh

một

tiếng, nghiêng đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi có lực cạy hàm răng

đang

cắn chặt của nàng ra, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi trơn bóng

nhỏ

nhắn, nuốt toàn bộ tiếng kêu khóc của nàng!

Như vậy liền hết đau rồi chứ?!

Kỷ Tiểu Ly cả người lửa nóng, miệng bị

hắn

ăn, trước ngực bị nặng nề xoa nắn,

trên

người còn bị

hắn

đè ép, nàng vừa sợ vừa đau mà giãy giụa, nhưng giá y phức tạp, tay chân nàng bị quấn bên trong, giãy giụa thế nào cũng đánh

không

tới

hắn.

Nàng nức nở khóc trong miệng

hắn: "Buông ta ra...... Hu hu hu ta

không

thể cử động...... Người mau buông ta ra......"

Sư phụ nhà nàng

thật

hết sức am hiểu lòng người, vung tay lên, xé giá ý đích thân Vương Phi nương nương tự tay may cho nàng thành vải rách!

"Được rồi, "

hắn

thoáng buông nàng ra, thưởng thức đôi môi nàng bị ăn mà đỏ tươi ướŧ áŧ,

nhẹ

cắn

một

cái, vui vẻ

nói

cho nàng biết: "Như vậy là có thể cử động!"

Kỷ Tiểu Ly

không

thể nhịn được nữa, khóc đánh

hắn, tay đấm chân đá!

Nhưng

một

đấm đánh vào tim

hắn, ngay cả hừ

một

tiếng

hắn

cũng

không

thèm, lại vung tay xé vạt áo của nàng. Nàng thét lên đá

hắn, sau đó quần

nhỏ

dưới váy lụa liền

nhẹ

nhàng bay đến đầu giường.

Trần Ngộ Bạch

nhẹ

nhõm kéo đôi chân lồ lộ của nàng ra, chui người mà vào, nàng theo bản năng kẹp chặt chân, lại chỉ kẹp được thắt lưng tinh tráng của

hắn, thịt non bên hông cọ xát

một

chút, trong lòng Quốc sư đại nhân kích động, nhiệt huyết sôi trào nghĩ: cõi đời này quả

thật

không

có thứ có bản lĩnh khiến

hắn

không

thể tính toán được!

- ------

Hơn hai mươi năm qua trong lòng

hắn

chưa bao giờ thỏa mãn như vậy, tình cảm thỏa mãn nóng bỏng đều phải tràn ra. Cúi đầu nhìn giường cưới hỗn độn, toàn thân tiểu



nương của

hắn

mặc giá y đỏ thẫm,

đã

bị

hắn

xé gần như rách nát, thân thể trắng nõn như ngọc mềm mại lỗ ra,

một

bàn tay còn kéo trung y màu đỏ thẫm

đang

rộng mở, vạt áo bị

hắn

xé rách mở rộng ra,

nhẹ

nhàng nắm chặt ngực cùng eo thon trắng như tuyết

nhỏ

và dài như liễu lắc lắc

trên

vải vóc màu đỏ thẫm, đắc ý như lửa đỏ trong đáy mắt

hắn.

Tay

hắn

lại xoa

nhẹ

lên, nắm

một

bên nặng nề xoa nắn,

một

bên khác bị

hắn

cúi đầu ngậm vào trong miệng, người

đang

khóc lóc run lên, khó chịu lắc lắc giãy giụa, tay

nhỏ

bé đẩy cái đầu chôn trước ngực nàng, ngón tay bấu vào mái tóc đen dày của

hắn, đẩy mấy cái rồi lại dần dần mất hết sức lực......

Trần Ngộ Bạch gặm đủ rồi, lưu luyến buông mỹ vị ra, lại nhích lên hôn môi của nàng, tay lại trượt xuống tìm kiếm, xoa

nhẹ

mấy cái ở nơi đó, đầu ngón tay linh hoạt tách ra

nhẹ

nhàng dò vào, cả người nàng cứng đờ,

hắn

vội vàng an ủi dịu dàng hơn, chờ nàng thích ứng, thân thể mềm nhũn,

hắn

lại ung dung thản nhiên đẩy thêm

một

ngón tay vào, chậm rãi cử động,

nhẹ

nhàng sờ nắn.

Tiểu Ly khóc lóc mệt mỏi, mềm nhũn

không

chút khí lực nằm dưới thân

hắn, chẳng "hu hu hu" khóc nữa, giương chân mặc

hắn

muốn làm gì

thì

làm......

âm

thanh nức nở đó khiến lòng Trần Ngộ Bạch như lửa đốt, lại vội vàng xoa

nhẹ

hai cái, ngón tay rút lui ra, kéo

một

chân nàng câu ngang hông mình,

hắn

đặt vật sưng đau

đã

nhịn nửa ngày vào nơi đó, chậm chạp lại kiên định đẩy vào......

Nóng bỏng bó chặt, mềm mại bao phủ...... Trần Ngộ Bạch gặp phải mâu thuẫn vui sướиɠ lớn nhất trong đời người, dừng khi vào được

một

nửa, khó khăn thở hổn hển

một

hơi,

hắn

cảm giác tim mình sắp vọt từ trong miệng nhảy ra ngoài!

Tên khốn kiếp Mộ Dung Nham này! Vẫn nên gϊếŧ chết mới phải! Đúng là thứ tiểu thuyết rách nát! Căn bản

một

chút tinh túy cũng

không

viết được ra!

hắn

ngửa đầu khốn khổ lại sung sướиɠ thở hổn hển

một

tiếng.

Người phía dưới bị

hắn

hành hạ dường như đau muốn ngất

đi, nhân cơ hội đưa móng vuốt mèo con ra đánh

hắn

một

cái!

Cằm bị đánh nghiêng,

không

phải cằm

không

đau, nhưng nàng đánh như vậy

một

cái, nơi bao phủ

hắn

thật

chặt kia theo động tác siết

một

cái, Quốc sư đại nhân

anh

minh thần võ thiếu chút nữa hỏng mất!

"Đừng nhúc nhích!" Căng thẳng của

hắn

cũng sắp bộc phát, gầm

nhẹ

quát lớn người bên dưới.

Mặc dù Kỷ Tiểu Ly

đã

bị

hắn

hành hạ

không

còn sức lực mơ mơ màng màng, nhưng thân thể bị nhét thứ to lớn như vậy vào, sao có thể nhịn mà bất động?! Nàng đau đến trán cũng đổ mồ hôi, vừa náo loạn vừa khóc vừa công kích

hắn.

một

tay Trần Ngộ Bạch bắt lấy hai cổ tay nàng kéo lêи đỉиɦ đầu, cúi người hôn nàng, phía dưới lại

không

nhịn được nặng nề đẩy vào toàn bộ...... Trong đầu

hắn



một

mảnh mơ hồ, trước kia lúc chịu quá nhiều trọng thương lợi hại cũng

không

điên cuồng như giờ phút này, tựa hồ mừng như điên, cứ thế mà chết

đi.

"Đừng nhúc nhích......"

hắn

hôn nàng, bừa bãi dụ dỗ nàng: "Ngoan nào......"

hắn

bảo nàng đừng cử động, mà

hắn

lại bắt đầu cử động.

Người nằm

trên

người khảm

một

cây đuốc nóng to lớn vào trong thân thể của nàng, Kỷ Tiểu Ly bị dọa đến mức sợ gần chết, bỗng nhiên vật đó lại còn bắt đầu cử động!

"Hu hu hu sư phụ......" Nàng khóc gọi

hắn, sợ hãi

không

ngừng, "Thứ gì...... chui vào bên trong ta vậy!"

Nàng bị

hắn

hôn động tình, thân thể

đã

không

còn đau nữa, chỉ ê ẩm tê dại tận xương, thể nghiệm chưa bao từng có khiến nàng hết sức sợ hãi.

Trần Ngộ Bạch đẩy người về phía trước, sung sướиɠ nhún mạnh người, va chạm khiến

tiếng khóc nức nở của nàng càng thêm lợi hại,

hắn

cực kỳ vui sướиɠ lại vô cùng khổ não, ôm hôn nàng, dụ dỗ: "Là ta...... Tiểu Ly, là ta

đang

ở trong người nàng......

không

phải nàng vừa

nói

không

sợ sao? Là ta ở bên trong người nàng, nàng đừng sợ......"

Là thân thể của

hắn,

đang

chôn

thật

sâu trong thân thể nàng.

Kỷ Tiểu Ly bán tín bán nghi,

thật

sự

ngừng khóc, mở đôi mắt rưng rưng đầy nước nhìn

hắn.

Trần Ngộ Bạch

không

chịu nổi ánh mắt này —— quả

thật

muốn lập tức liều chết đè nàng xuống, liều mạng cử động mạnh, đè nát nàng mới được!

hắn

không

thể chờ đợi cúi đầu hôn đôi mắt đó, mυ"ŧ lấy nước mắt,

hắn

ôm nàng chặt hơn, tựa như khảm vào trong ngực, sau đó cử động càng thêm mạnh mẽ kịch liệt.

Ban đầu Tiểu Ly còn thút thít nghẹn khóc, tiếng khóc bị

hắn

va chạm mà đứt quãng, dần dần lại trở thành rêи ɾỉ yếu ớt muốn khóc

không

được...... trước mắt nàng mờ mịt với tay chân bò lên người nằm

trên

người mình.

Trần Ngộ Bạch bị nàng quấn lấy cả người thư sướиɠ, trầm giọng gầm

một

tiếng bên tai nàng, hôn nàng kịch liệt hơn.

trên

giường cuói đất rung núi chuyển, mặc dù Tiểu Ly

không

phản kháng, vẫn thô thô nóng nóng chưa phải thoải mái,

hắn

nóng bỏng như vậy, nàng lắc lắc trốn tránh

hắn, quay đầu

đi,

không

cẩn thận khiến cây trâm phượng bằng vàng khảm chuỗi ngọc buông rũ từ

trên

tóc chảy xuống, rơi lên gối, rồi lại rơi xuống.

Tiểu Ly lập tức kéo người muốn nhặt lên.

Trần Ngộ Bạch

đang

bị chuyện kia thiêu đốt hai mắt đỏ lên,

một

tay vội giữ lại tay nàng kéo vòng lên cổ của

hắn, ôm nàng liều mạng cùng vận động.

Tiểu Ly bị xâm nhập này đau đớn kêu

một

tiếng, cầu xin

hắn: "...... Cây trâm...... cây trâm của ta!"

"Bỏ

đi...... Ta

sẽ

mua cho nàng!" Trần Ngộ Bạch xoa hôn, bên dưới cử động mạnh, lúc này dù nàng mở miệng hỏi

hắn

muốn giang sơn thiên hạ, đại khái

hắn

cũng có thể đồng ý.

Tiểu Ly

không

chịu, chịu đựng

một

trận đánh phá mạnh mẽ của

hắn, thân thể run rẩy lại vẫn lắc mông muốn

đi

nhặt.

Trần Ngộ Bạch bị siết chặt lần này ép sát

không

thể nhịn được nữa, chỉ có thể hung hăng đánh phá sâu vào, hoàn toàn chế ngự nàng, sau đó ôm nàng

thật

chặt, nhắm mắt lại, cả người run rẩy......

**-----------------------

Tác giả có lời muốn

nói: bưng

một

chén thịt xào, tác giả tà mị cười

một

tiếng: thế nào? Có phải bảo đao vẫn còn rất sắc bén

không?


Đến đây

đi! Các



nương! Tận tình điểm danh

đi! Tác giả cùng Quốc sư đại nhân cũng

đã

xắn tay áo rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »