Chương 46

Edit: NMT 1

Beta: Lam Phượng Hoàng

LPH: do có bạn NMT edit nên ta đăng tiếp truyện này, chào mừng bạn ý nào mọi người ơi!!!

Phủ quốc sư gió lạnh như đông, phủ Trấn Nam Vương lại giăng đèn kết hoa, náo nhiệt như xuân.

Nghe

nói

vị tiểu thư Trương gia kia xinh đẹp hiền lành lại dịu dàng hào phóng, rất thích hợp với vị trí dâu cả. Sau khi gả vào, nàng rất hiếu thảo lễ phép với cha mẹ chồng, quan tâm chăm sóc em trai em

gái

của chồng,

tương kính như tân

với Kỷ Tây.

Mặc dù công chúa Diễm Dương vẫn còn đau lòng

không

nguôi với chuyện của Kỷ Đông, nhưng có con dâu như vậy làm bạn mỗi ngày, lại luôn

nhẹ

giọng dịu dàng khuyên can an ủi, nên cũng

đã

tốt lên rất nhiều.

Từ khi Kỷ Tây thành hôn cưới vợ đến giờ, càng chín chắn đáng tin, tất cả mọi việc ra ra vào vào của phủ Trấn Nam Vương đều do

một

mình

hắn

gánh vác,

không



không

ổn, Kỷ Đình rất vui mừng.

Đến ngày hai mươi mốt, chính là ngày Kỷ Nam thành hôn với Tiểu Ly.

Sáng sớm, nữ quyến các nhà đều đến. Công chúa Diễm Dương cáo ốm

không

ra, phu nhân mới cưới của Kỷ nhị thiếu gia ở bên cạnh giúp Trấn Nam vương phi chào hỏi khách khứa, Kỷ gia có nhiều bằng hữu thân thích như vậy, nàng lại tiếp đón đâu ra đấy, lại còn thừa sức che chở Tiểu Ly,

không

cho phu nhân các nhà dừng quá lâu trong tân phòng trêu ghẹo nàng ấy.

Vì vậy khi Tần Tang đến, trong phòng Tiểu Ly

không

có người ngoài, Tiểu Ly

đang

được Thiếu Di hầu hạ mặc giá y đỏ tươi. Ánh mắt Thiến Di ném tới cửa sổ nơi áo tím chợt lóe, bình tĩnh thản nhiên tìm cớ dẫn các nha hoàn ra ngoài.

Tiểu Ly lơ lơ đãng đãng, ngơ ngác ngồi ở trước gương, lúc Tần Tang đứng phía sau nàng nàng mới phát

hiện.

“Tần Tang tỷ tỷ!” Nàng chợt đứng lên, giữ chặt tay Tần Tang, “Tỷ

đã

đi

đâu? Tại sao lâu vậy mới tới thăm muội?”

Cách lớp quần áo, cánh tay bị thương của Tần Tang bị nàng nắm lấy, đau đến mức mi tâm nhảy dựng, lại cười giấu giếm, dịu dàng

nói: "Gần đây cứ dây dưa

một

số việc...... Hôm nay muội xuất giá, cho dù thế nào tỷ cũng phải tới gặp muội."

Tiểu Ly miễn cưỡng cười cười với nàng ta, buông ánh mắt xuống.

"Sao vậy? Hối hận à,

không

muốn gả?" Tần Tang cười ôm lấy bả vai nàng, ấn nàng ngồi xuống trước gương lần nữa, nàng ta cầm lược gỗ lên, chải tóc cho nàng.

Tiểu Ly thở dài,

nói: "Muội

không

hối hận...... Phụ thân, mẫu thân nuôi muội lớn, muội phải báo đáp bọn họ, muội cũng thực thích Kỷ Nam. Huống hồ...... Cũng chỉ có bọn họ thích muội."

Tâm tư Tần Tang nhạy bén, vừa nghe thấy lời nàng liền cười: "Chỉ có bọn họ thích muội sao? Sư phụ muội

thì

sao?"

"Sư phụ

không

thích muội...... Muội biết." Nếu

không

sao

một

khắc trước còn

nói

thích nàng ngốc, sau đó lại tỏ vẻ mặc kệ nàng,

đi

gặp Tần Tang tỷ tỷ thông minh?

Tâm tư đảo lộn, nàng lại thở dài.

"Vậy sao...... Vậy còn muội? Thích

hắn

không?" Tần Tang dịu dàng hỏi, vỗ về tóc đen mềm mại trong tay, nàng ta cười nhìn về phía ấu muội mặc

một

thân giá y đỏ tươi trong gương, "Tiểu Ly, muội thích

hắn

không? Thích

không

giống như thích người khác ấy?"

Tiểu Ly nhìn nàng ta qua gương, chần chờ rồi gật đầu khẳng định.

Thích, thích

hắn!

không

giống như thích những người khác.

không

phải bởi vì

hắn

chơi với nàng,

không

phải bởi vì

hắn

đối xử tốt với nàng mà thích

hắn. Mà là muốn chơi đùa cùng

hắn, chẳng sợ

hắn

ghét bỏ nàng; là chờ mong

hắn

đối xử tốt với nàng, chẳng sợ

hắn

luôn lạnh mặt.

Là tuy rằng tất cả mọi người đều

nói

với nàng quốc sư đại nhân lợi hại thế nào, nàng vẫn muốn ôm

hắn

vào lòng. Là tuy rằng

đã

biết mình vô dụng yếu đuối, vẫn nguyện vì

hắn

mà kiên cường dũng cảm.

Là vừa nhìn thấy

hắn, lòng của nàng liền mềm

đi,

không

thể

không

bối rối.

hắn

không

giống với tất cả mọi người, chỉ mình

hắn

khi dễ nàng mà nàng lại

không

muốn ném đạn Phích Lịch vào mặt

hắn.

Thích

một

cách độc đáo như vậy.

Tiểu Ly nhớ tới nhớ lui mũi liền chua, đỏ hốc mắt. Tần Tang cúi người ôm đầu vai nàng, hai má kề nhau.

Bộ dạng Tiểu Ly

không

giống nàng, nàng giống mẫu thân, bộ dạng Tiểu Ly lại càng giống phụ thân các nàng, hơn nữa, mặt mày Tiểu Ly trong sáng vô lo giống phụ thân trong trí nhớ Tần Tang.

Ánh mắt ấu muội trong gương giống hệt phụ thân trong trí nhớ, Tần Tang lã chã rơi lệ.

Nàng

không

chăm sóc tốt cho muội muội, cũng may cha mẹ

trên

trời hiển linh, từ nay về sau, có người

sẽ

chăm sóc tốt cho muội muội cả đời.

Qua hôm nay, cuối cùng Tần Tang cũng

không

còn gì vướng bận.

"Sao vậy?" Tiểu Ly thấy nàng rơi lệ mà khẩn trương: "Sao lại khóc?"

Tần Tang lau nước mắt, cười

nói: "không

có...... Tỷ

thật

hâm mộ muội, quần áo này

thật

đẹp!"

Tiểu Ly nhìn nhìn giá y đỏ thẫm

trên

người, chả vui mừng nổi, lại an ủi nàng: "Khi tỷ tỷ lập gia đình nhất định

sẽ

đẹp hơn muội!"

Bàn tay trắng nõn tinh tế

nhẹ

nhàng xoa lên màu đỏ tươi rực rỡ, nụ cười của Tần Tang phai nhạt rất nhiều.

"Giờ lành sắp đến, tỷ phải

đi

rồi." Tần Tang lấy cây trâm Phượng bằng vàng khảm đá quý rũ tơ mà mẫu thân để lại ghim lên đầu nàng, "Tiểu Ly, về sau...... phải sống tốt."

Tiểu Ly nắm chặt tay áo nàng ta,

trên

khuôn mặt

nhỏ

nhắn tràn đầy do dự bất an, Tần Tang cười lắc đầu, cúi người

nói

mấy câu bên tai nàng.

"......

thật

vậy sao?!" Trong con ngươi của tiểu nha đầu sáng lên như đốt lửa.

Tần Tang xoa khuôn mặt

nhỏ

nhắn của nàng, gật gật đầu cười, cả người lướt theo cửa sổ nhảy ra ngoài.

**

Thế tử Trấn Nam Vương cưới dưỡng muội, người trong nhà gả vào nhà mình, Kỷ Đình chủ trì việc chiêu đãi tân khách trong vương phủ, kiệu hoa của Tiểu Ly do Kỷ Tây bảo vệ,

đi

một

vòng quanh thành rồi lại tiến vào cửa phủ Trấn Nam Vương.

Việc trọng đại như thế, ngày hôm đó, hầu như tất cả dân chúng thành Thượng Kinh đều chạy ra đầu đường, đội nghi thức ăn mặc đỏ thẫm đầy khí thế đánh đàn thổi sáo dọc đường

đi, bọn hạ nhân phủ Trấn Nam Vương ôm theo hộp đựng thức ăn phát

bánh hỉ

bên đường, bách tính ăn bánh hỉ tranh nhau chúc mừng, nhất thời trong thành vô cùng náo nhiệt.

Kỷ Tây dẫn theo

một

đội hộ vệ bảo vệ kiệu hoa, theo lý thuyết

thì

hộ vệ của phủ Trấn Nam Vương đều là cao thủ,

không

cần phải lo lắng, nhưng Đại hoàng tử điện hạ mới nhận chức

quận thủ

(cai quản

một

quận
) của Thượng Kinh lại "Lo lắng", tự mình mang theo

một

đội nhân mã đến hộ tống.

Từ xa xa Kỷ Tây ôm quyền cảm tạ Đại hoàng tử điện hạ

đang

ngồi

trên

lưng ngựa, Đại hoàng tử điện hạ nhướng mày cười, nụ cười kia nhìn thế nào cũng đều

không

có ý tốt.

Lúc đoàn người đánh đàn thổi sáo vô cùng náo nhiệt

đi

tới cửa thành, hai mắt Đại hoàng tử điện hạ sáng ngời, thần kinh run lên —— rốt cục người

hắn

chờ mong cũng

đã

đến!

Trò hay sắp bắt đầu rồi!

Kỷ Tây cũng nhìn thấy người tới, ghìm cương ngựa,

hắn

khoát tay, đánh đàn thổi sáo phía sau dừng lại, bọn hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh của phủ Trấn Nam Vương vây quanh bao lấy kiệu hoa.

Người đến lẻ loi

một

mình, lẳng lặng đứng trong cơn gió mùa đông của kinh thành, tơ lụa màu đen bị gió lạnh thổi phất lên, khiến hoa thiên mật thêu bằng chỉ vàng giống như vật sống

nhẹ

nhàng lay động trong gió, ngọt ngào vô lo nhìn mọi người

trên

thế gian này.

Kỷ Tây chỉ yên lặng nhìn người tới,

trên

mặt

không

lộ vẻ gì. Vẻ mặt Đại hoàng tử điện hạ lại là hứng thú dâng trào —— gần đây

hắn

không

chỉ dưỡng thương

thật

tốt, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nghe

nói

ngay cả rượu cũng

đã

cai. Hôm nay toàn thân mặc áo tím đậm đẹp đẽ quý giá bức người, càng tôn lên đôi mắt sáng rực như hai viên ngọc, cưỡi

trên

con ngựa cao to, ánh mắt

hắn

nhìn về phía Trần Ngộ Bạch tràn đầy trêu tức.

Trần Ngộ Bạch biết hôm nay

hắn

tới là để trêu đùa, cố ý đến xem trò cười.

Vậy

hắn

liền trêu đùa cho

hắn

ta xem!

Trần Ngộ Bạch cười, xách từ phía sau ra

một

đứa bé.

Hôm nay Tiểu tử kia cố ý bị bắt mặc

một

bộ áo tím, ngũ quan

trên

khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng nõn béo tròn rất



ràng, hoàn hoàn chỉnh chỉnh là

một

Mộ Dung Lỗi thu

nhỏ!

Cho dù là bản thân Mộ Dung Lỗi, cũng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, giật mình chết sững.

Đương nhiên, rốt cuộc

hắn

cũng cười

không

nổi.

Trần Ngộ Bạch lại vẫn cười đến dịu dàng ấm áp, còn tiện đà chỉ cho tiểu tử kia xem: "Ngươi xem, người kia chính là phụ thân ngươi, qua đó

đi!"

Cục đá

nhỏ

hưng phấn hét to

một

tiếng, hô

một

loạt tiếng "Phụ thân!" Vọt tới bên Mộ Dung Lỗi.

Kỷ Tây nhìn quốc sư đại nhân liếc mắt

một

cái, bỗng nhiên cất giọng ra lệnh: "Bảo vệ tiểu thư!"

Bọn hộ vệ phủ Trấn Nam Vương đều là Kỷ gia quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, chẳng sợ gì

một

đứa trẻ, lập tức giơ đao giương rìu.

Thấy đứa bé chạy thẳng tới

một

rừng đao kiếm, Mộ Dung Lỗi như vừa tỉnh mộng, thoáng chốc can đảm hầu như nát vụn, điên cuồng hét lên

một

tiếng: "Ai dám đả thương

hắn!"

Đại hoàng tử điện hạ ra lệnh

một

tiếng, các tùy tùng liền rút đao chém về phía bọn hộ vệ phủ Trấn Nam Vương, Kỷ gia quân đâu dễ chọc? Hai bên nhất thời đánh loạn cả lên.

Mũi chân Mộ Dung Lỗi nhún

trên

ngựa bay lên trời, như

một

bóng tím xẹt qua, khó khăn lắm mới ôm lấy được đứa bé trước khi nhóc nhảy vào loạn quân!

Trong

một

đám hỗn loạn, quốc sư đại nhân vui vẻ tự nhiên

đi

đến đứng

một

ên kiệu hoa, Kỷ Tây đứng ngay bên kiệu, lúc xốc màn kiệu lên còn ung dung gật gật đầu với Kỷ Tây.

Kỷ Tiểu Ly che khăn voan đỏ ngồi trong kiệu hoa,

đang

lắng lỗ tai nghe chuyện gì xảy ra bên ngoài, trước mắt chợt sáng ngời, làn gió tươi mát tràn vào, sau đó có

một

cánh tay với vào nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức

không

cho phép kháng cự.

Nàng vừa cúi mắt nhìn, chợt thấy tơ lụa màu đen nàng

đã

rất quen thuộc, mà hoa văn bằng chỉ vàng thêu

trên

cổ tay áo kia

không

phải hình hoa văn cát tường nàng quen thuộc, mà là từng nhánh từng nhánh hoa, là loại hoa văn nàng tự tay thêu.

hắn

thật

sự

đã

đến. Mặc quần áo nàng tự tay may.

không

lâu trước kia nàng từng dựa vào dưới cửa sổ phía Nam vui mừng

nói

với

hắn: nàng thích nhìn

hắn

mặc bộ quần áo này.

hắn

đồng ý rồi,

hắn

chưa từng lừa nàng.

Mấy thứ

trên

đầu quá nặng, Tiểu Ly cúi đầu, nước từ trong hốc mắt rơi thẳng xuống, "lộp độp" rơi

trên

mu bàn tay Trần Ngộ Bạch.

Bàn tay vốn dùng lực như muốn bóp nát xương cốt nàng, bỗng chốc bị giọt nước mắt này đánh trúng, giống như bị phỏng, ngón tay cứng đờ, sức lực lập tức trở thành có thể được gọi là dịu dàng.

Tiểu Ly nương theo sức lực đó bước khỏi kiệu hoa, Kỷ Tây vẫn ngồi

trên

lưng ngựa trông chừng cho nàng mỉm cười, rốt cục thúc ngựa, dấn thân vào trận hỗn chiến.

Tân nương tử của thế tử Trấn Nam Vương - Thần Võ đại tướng quân Kỷ Nam bị quốc sư đại nhân kéo ra khỏi kiệu hoa!

Bọn hộ vệ của phủ Trấn Nam Vương cùng bọn thị vệ của quận thủ Thượng Kinh đánh loạn xà ngầu!

Đại hoàng tử ôm tiểu hài tử có bộ dạng giống

hắn

như đúc, ngửa mặt lên trời cười dài! Rống giận gọi tên Thiên mật sứ tiền nhiệm - Cố Minh Châu!

Quá phấn khích rồi!

Đúng là trăm năm có

một

mà!

Thành Thượng Kinh tràn ngập tiếng hoan hô ủng hộ và la hét phản đối như gió gào sóng dập của bách tính!

Trong náo nhiệt chấn động đất trời, Trần Ngộ Bạch thong dong phẩy tay áo,

không

biết từ nơi nào thư đồng Tiểu Thiên xuất

hiện, vui vui mừng mừng nâng

một

cái khay đỏ thẫm lên, bên

trên



một

thanh Ngọc Như Ý màu trắng khảm ba viên ngọc xanh.

Ngọc Như Ý màu trắng, nhấc khăn voan đỏ lửa.

Lộ ra khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng trong như ngọc, cùng đôi mắt trong trẻo như băng tuyết ngàn năm, rốt cục cũng lại được nhìn thấy.

Buổi lễ kết thúc.

Trần Ngộ Bạch nhìn nàng, trong mắt chỉ có nàng, môi mỏng khẽ mở, tuy thầm

thì

nhưng vẫn có thể nghe thấy: “Đồ đệ của ta, thế giới của ta,

đã

rơi vào tay ta, ta

không

đồng ý

thì

không

thể rời. Người cản trở, gây trở ngại, Bạch mỗ ta dùng mạng đáp bồi, dùng mạng chống chọi, tuyệt

không

nói

láo, nếu dùng binh, ta thà chết

không

lùi. Theo trình tự, ta

đã

dùng lễ, cũng

đã

hoàn tất nghi lễ, lúc này, như chim xa bầy,

thê

phải theo ta. Mọi người ở đây, hãy cùng làm chứng."

Nội lực của

hắn

thâm hậu, ai ai cũng đều chứng kiến, mỗi

một

lời đều nghe được



ràng, nhất thời tiếng hoan hô vang dội!

Thành Thượng Kinh trình diễn

một

vở tuồng phấn khích trăm năm khó gặp.

**--------------------------

Tác giả có lời muốn

nói: ý đoạn thoại kia của Quốc sư đại nhân chính là: đồ đệ của ta sống là người của ta chết là ma của ta, cản ta là chết! Ta để sính lễ lại mang người

đi, đây là lão bà của ta, các ngươi đều làm chứng cho ta.


Các



nương đến tung hoa làm chứng cho Quốc sư đại nhân

đi

~


LPH: lạy hồn, ý như thế

thì

viết như thế, lòng vòng chín cong mười tám quẹo chi cho tôi xây xẩm thế hử?!?