Chương 42

Edit: Thanh Thanh

Beta: Lam Phượng Hoàng

Mắt tím của Mộ Dung Lỗi nhíu lại, vừa khoát tay

thì

loan đao trong tay áo

đã

xuất ra, ánh đao như cuồng phong cuốn bay tuyết đập vào mặt!

Trần Ngộ Bạch vội vàng phất tay áo thối lui!

"Đao pháp của Đại hoàng tử điện hạ

thật

cao!" Giọng

nói

trong trẻo lạnh lùng của Quốc sư đại nhân

không

loạn chút nào trong ánh đao bén nhọn: "không

biết năm đó Đại hoàng tử điện hạ lấy Lệnh bài Chu Tước

đi, có phải chỉ với việc thắng cốc chủ Ám Dạ cốc bằng loạt đao pháp này?"

Mắt tím nhất thời dâng tràn sát khí, ánh đao đầy trời càng tăng lên, trường bào màu tím đắt tiền phần phật ra gió,

một

đao có thể

nói

là tươi đẹp, dồn hết sức bổ ra, ‘đao phong’ xuyên qua

không

khí, lại mơ hồ nghe có tiếng rồng gầm!

Lúc này Mộ Dung Lỗi đâu còn có chút thái độ say rượu lã lướt nào!

Ánh sáng trong đôi mắt tím còn lợi hại hơn ánh đao, đường cong duyên dáng của đôi môi mỏng mím

thật

chặt, lúc này sát ý

trên

khuôn mặt tuấn mỹ nhàn hạ tăng vọt, tôn lên ánh sáng mặt trời sắc bén chiếu lên làn tóc tím, xa xa có thể thấy được khí thế của thiếu niên

anh

hùng dũng cảm kiên cường của kinh thành năm đó!

Trần Ngộ Bạch

không

xuất

một

chiêu, chỉ lùi lại mười bước!

Sau mười bước, phía sau

hắn

đã

là tường, trước mặt là ánh đao mạnh mẽ như gió bão của Đại hoàng tử,

hắn

đã

không

thể lui được nữa.

Quốc sư trẻ tuổi

nhẹ

phủi áo bào mỏng màu đen, cong môi khẽ mỉm cười.

Sau đó

hắn

vung tay ra, đưa bàn tay vào trong ánh đao đầy trời kia!

Muốn, chết!

Mắt tím của Đại hoàng tử lạnh lùng nhíu lại,

không

chút lưu tình chém xuống

một

đao!

Trần Ngộ Bạch vẫn khẽ mỉm cười như vậy, ngón tay thon dài

nhẹ

nhàng bắn ra —— chém phá ánh đao bén nhọn thành mảnh

nhỏ,

một

đao mạnh mẽ như sấm sét của thiếu niên

anh

hùng dũng cảm kiên cường ở kinh thành năm đó...... Lại bị đạn khí do ngón tay dài

nhẹ

nhàng bắn ra ép lệch

đi!

‘Đao phong’ lệch hướng, chém tới về phía trước đầu vai của Quốc sư đại nhân, ngón tay Trần Ngộ Bạch

nhẹ

nhàng giơ về phía trước, bắn về phía cổ tay Đại hoàng tử.

Cổ tay tái nhợt thon gầy bị đau co rụt lại, đao rơi vào trong tay quốc sư trẻ tuổi.

Bất quá chỉ như thoáng qua, Mộ Dung Lỗi mất đao, giữa ánh ánh chớp ánh lửa,

hắn

tung

một

chưởng về phía ngực Trần Ngộ Bạch!

hắn

dồn lực tung

một

đòn, Trần Ngộ Bạch cũng

không

nương tay, hai người cứng đối cứng tung lực chạm nhau

một

chưởng, Mộ Dung Lỗi bay ngược lui về phía sau hai bước, sau khi đứng lại

không

nhịn được ho khan hai tiếng, sau đó,

hắn

lại nở nụ cười!

Dưới chân Trần Ngộ Bạch lại

không

động chút nào, tán thưởng thanh đao trong tay, ngay cả giọng

nói

của

hắn

cũng vẫn trong trẻo lạnh lùng

không

nhanh

không

chậm: "Đại hoàng tử điện hạ mang hai dòng máu của Mộ Dung và tộc Thiên Mật, được trời ưu đãi, hẳn là cũng khó có thể tự xử lý? Nếu

không

có đại hoàng tử điện hạ, Tộc Thiên Mật cũng

không

dám can đảm mưu đồ ngôi vị hoàng đế. Trong lòng Đại hoàng tử điện hạ lại nghĩ đến thiên hạ Đại Dạ của nhà Mộ Dung, bản thân cũng

không

khỏi có ý gánh vác hy vọng xa vời của Tộc Thiên Mật, tình thế khó xử, lòng tham

không

đáy, là bất trung bất hiếu. Lệnh bài Chu Tước là

một

trong năm đại lệnh bài, nếu Đại hoàng tử điện hạ

đã

lấy

đi, cả đời này liền chấp chưởng lệnh bài, bảo vệ thiên hạ, nhưng Đại hoàng tử điện hạ lại bởi vì tư tình nhi nữ mà chuyển tặng nó

đi, chẳng quan tâm đến, là bất nhân bất nghĩa."

Mộ Dung Lỗi đặt nắm tay lên môi,

không

nhịn được vừa ho khan vừa nở nụ cười.

"Người bị hàn độc bảy năm, ban đêm Đại hoàng tử điện hạ

không

thể yên giấc, hay là còn tự nhận là người tình ý sâu nặng?" Ngón tay Trần Ngộ Bạch

nhẹ

búng lên thân đao sáng như tuyết, lạnh lùng cười

một

tiếng, "Người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa đến mức độ như ngươi, có thể diện gì mà cả ngày bày ra bộ dạng tình ý sâu nặng?"

"Còn nữa, " cuối cùng Trần Ngộ Bạch nâng ánh mắt, khóe miệng còn cong lên nụ cười lạnh lùng, "Đao pháp của người nắm giữ Chu Tước, bất quá cũng chỉ như thế."

hắn

giương mắt nhìn về người

đang

vừa cười vừa ho khan

không

ngừng, "Mộ Dung Lỗi, ngươi quả

thật

đã

tàn phế rồi."

Đại hoàng tử cười ha ha, cắp vò rượu bên chân lên, cũng

không

để ý vị máu tanh ngọt do ho khan nơi cổ họng, ngửa đầu thoải mái mãnh liệt trút

một

một

ngụm.

Trần Ngộ Bạch thu đao khép trong tay áo, bước ra ngoài mười bước, chợt dừng lại: "Đúng rồi, vừa rồi có

một

chuyện, Đại hoàng tử điện hạ

đã

nói

sai."

"Cái gì?" Đại hoàng tử rất hăng hái cười hỏi.

Trần Ngộ Bạch xoay người lại, chậm rãi giơ tay lên, giơ ra cho

hắn

ta xem đao trong tay áo mình.

Sau đó thân hình

hắn

chợt lóe, cũng

không

thấy ánh đao vung lên thế nào, phảng phất chẳng qua chỉ là

một

cái chớp mắt, ánh đao màu trắng cùng bóng dáng màu đen chợt lóe cực nhanh,

hắn

đã

đứng tại chỗ, đao cũng vẫn còn trong tay

hắn.

Vò rượu trong tay Mộ Dung Lỗi "rôm rốp"

một

tiếng rơi nát bấy

trên

mặt đất,

hắn

ta nhíu mày nhìn Quốc sư đại nhân, lại cúi đầu nhìn trước ngực mình ——

hắn

cười

một

tiếng,

một

vết đao

thật

dài đột nhiên nứt ra,

một

ngụm máu lớn phun ra xa chừng mười bước!

"Nếu ta

thật

sự

muốn lấy máu của

một

người,

sẽ

lấy như thế này." Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười dịu dàng, cầm

một

mảnh khăn lụa đen thêu hoa văn hình mây bằng chỉ vàng lau tay nhất, ném cùng với đao xuống bên chân

hắn.

Mộ Dung Lỗi nhìn máu nóng cuồn cuộn

không

ngừng phun ra trước ngực mình, cười lớn ngã

trên

mặt đất.

**

Đêm khuya Quốc sư đại nhân xông vào phủ đệ của Đại hoàng tử,

một

đao chém đứt bốn xương sườn của Đại hoàng tử điện hạ!

Trong kinh thành như nổ tung oa, trong cung ngoài cung, đầu đường cuối ngõ đều bàn luận chuyện này.

Nghe

nói

Thái hậu Đoan Mật giận tím mặt, giao trách nhiệm cho hoàng đế hỏi tội tống lao Quốc sư đại nhân, hoàng đế

đã

giao Quốc sư đại nhân cho Đại Lý Tự điều tra.

Trong phủ Trấn Nam vương, công chúa Diễm Dương

đang

nói

đến chuyện gần đây gây dư luận xôn xao này, chậc chậc kỳ quái: "Tỷ tỷ người

nói

xem, Quốc sư đại nhân

đang

yên

đang

lành, chạy

đi

chém Đại hoàng tử làm gì? Hai người kia

một

kiêu ngạo

một

điên cuồng, vì chuyện gì mới có thể đánh nhau đến thế?"

Trấn Nam Vương phi cẩn thận suy đoán, chính là sau khi Quốc sư đại nhân giải độc cho Tiểu Ly, bà chần chờ

nhẹ

giọng

nói: "Muội

nói...... Có phải độc của Tiểu Ly...... là do Đại hoàng tử hạ?" Mấy ngày nay phủ Trấn Nam Vương luôn luôn tra xét chuyện Tiểu Ly trúng độc, từ nha hoàn bên người tra xét sinh hoạt hàng ngày,

một

chút đầu mối cũng

không

có.

"Làm sao có thể?! Nếu

thật

sự

do Đại hoàng tử hạ độc, Quốc sư đại nhân hẳn

sẽ

báo cho chúng ta, chẳng lẽ chúng ta có thể dung thưa cho Đại hoàng tử sao? Huống chi ——" công chúa Diễm Dương liếc nhìn người bệnh ngơ ngác ngây ngốc

trên

giường, bĩu môi, "Đại hoàng tử hạ độc nàng làm gì chứ? Đúng

không!"

Trấn Nam Vương phi thở dài —— cũng...... đúng là như vậy!

Người bệnh ngơ ngác ngây ngốc

trên

giường mới vừa nghe tin tức Quốc sư đại nhân bị tống vào ngục liền sửng sờ nằm đó.

Tại sao có thể như vậy?!

Sư phụ...... Tối hôm qua mới vừa đến thăm nàng mà!

hắn

mang đến cho nàng

một

cái sừng tê, rất lớn rất đẹp.

hắn

còn đứng ngoài cửa sổ, cách cửa sổ mở,

hắn

lạnh mặt chắp hai tay ở phía sau, cất giọng

thật

thấp trầm trầm

nói

với nàng: "Căn nhà

nhỏ

bằng Lưu ly bị ta lỡ tay làm bể, cái này coi như thường cho nàng. Đây là sừng tê giác hương, mài mịn có thể làm thuốc, cầm

đi

luyện đan

đi!"

Sừng tê lớn như vậy rất hiếm có, huống chi lại là sừng tê giác hương! Tiểu Ly thích

không

buông tay, nghe lời của

hắn

lại thở dài tiếc nuối,

nói

với

hắn

biết: "Vương Phi nương nương

không

cho luyện đan! Trước khi chưa tìm được người hạ độc liền

không

cho luyện!"

"Đáng đời." Sư phụ lạnh lùng

nói, nhưng dừng

một

chút lại

nói

tiếp: "Cứ nhận trước

đi. Sau này...... ở bên cạnh ta, ta

sẽ

cho phép nàng luyện."

Lúc ấy Kỷ Tiểu Ly nghe xong cao hứng đến cỡ nào! Vui mừng trong lòng kia, dường như cũng

không

phải vì có thể luyện đan, nàng

không

nghĩ ra rốt cuộc là vì sao lại cao hứng như thế, nhưng nàng quả thực càng ngày càng mong đợi sư phụ đến cưới nàng.

"Sư phụ

thật

cho phép ta luyện đan sao?

sẽ

không

tức giận sao?" Nàng liên tục xác nhận.

"Ta tức giận nàng

sẽ

không

luyện?" Sư phụ lộ vẻ rất khinh thường hỏi ngược lại.

Tâm tình Tiểu ly

đang

cao hứng, bị lời của

hắn

chận trở lại mà vẫn cười híp mắt nhìn

hắn.

Sư phụ dường như bất đắc dĩ thở dài,

nói: "Ta

đi

đây."

Trong lòng nàng nhất thời có mấy phần

không

nỡ, hỏi

hắn: "Lúc nào sư phụ trở lại?"

"Lần sau."

"Lần sau là khi nào?" Tiểu Ly chấp nhất hỏi.

Sau đó sư phụ dùng

một

loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn nàng, nàng bị ánh mắt này nhìn, nhịp tim...... giống như Tiểu Bạch đột nhiên nhảy lên lúc bay ra vậy!

"Nàng rất muốn nhìn thấy ta?"

Sư phụ vừa cười!

thật

là xinh đẹp!

"Dạ!" Tiểu Ly thành

thật

gật đầu, "Lần sau tới mang Long Tiên Hương cho ta được

không? Trong sách

nói

sừng tê giác hương hợp với Long Tiên Hương tạo thành mùi thơm ba ngày

không

tan!"

Cuối cùng sư phụ mặt đen rời

đi, Tiểu Ly

không

biết tại sao, nhưng nàng biết

hắn

lại mất hứng.

Chẳng lẽ là vì nàng chọc

hắn

tức giận, dưới cơn nóng giận sư phụ chém Đại hoàng tử điện hạ?!

Trong lòng Tiểu ly nghĩ mãi

không

ra khổ sở hít thở

không

thông, ổn định hô hấp hỏi công chúa Diễm Dương: "Công chúa nương nương...... Đại Lý Tự ở đâu?"

"Con hỏi làm gì? Chẳng lẽ con muốn cướp ngục?" Công chúa Diễm Dương cảm thấy buồn cười, muốn trêu đùa nàng

một

chút,

thật

sự

nói

vị trí Đại Lý Tự

cho nàng.

Mặc dù từ

nhỏ

Kỷ Tiểu Ly là

một

kẻ rất giỏi gây họa, nhưng lại nhát gan như thỏ, ngay cả Trấn Nam Vương phi cũng

không

nghĩ tới nàng

sẽ

thật

sự

đi

cướp ngục.

Nhưng mà, đêm đó nàng

thật

sự

đã

đi.

**

Trong lập luận của Kỷ Tiểu Ly: đây là hợp tình hợp lý!

Đừng

nói

sư phụ bị nàng chọc giận đến mức chém người, bất kể là vì điều gì, chỉ cần

hắn

bị người bắt, nàng

sẽ

phải

đi

cứu

hắn.

Trời vừa sẩm tối, nàng uống thuốc xong liền nằm xuống, thuốc kia có hiệu quả an thần dưỡng khí, tỳ nữ cũng

không

nghĩ ngợi nhiều.

Chờ tỳ kkhi nữ

đi

ra ngoài, tiểu viện tắt đèn, Kỷ Tiểu Ly bò dậy mặc xong quần áo, yên lặng từ sau cửa sổ lật mình ra ngoài.

Nàng chạy từ cửa sau ra ngoài, bởi vì Kỷ Đông Nam Tây Bắc thường mang theo nàng chạy từ nơi đó ra ngoài chơi, bọn thị vệ trực đêm cho dù nhìn thấy nàng cũng chỉ biết làm như

không

nhìn thấy.

Tuyến đường mà công chúa Diễm Dương

nói

nàng

đã

nhớ

thật

kỹ, đè hai túi đạn Phích Lịch tràn đầy bên hông, nàng hả lòng hả dạ chạy về hướng Đại Lý Tự.

Lúc này trong phòng giam Đại Lý Tự

đang

đèn đuốc sáng choang, Thái hậu Đoan Mật giá lâm, đám người có liên quan đều tránh

đi, chỉ có Thái hậu nương nương và Thiên Mật sứ ở trong phòng giam,

đang

thẩm vấn Quốc sư đại nhân.

Quốc sư đại nhân

không

giống đại thần bình thường, Đại Lý Tự

không

dám thờ ơ, phòng giam

thật

sạch

sẽ, ngay cả

một

cọng rơm cũng

không

có, Quốc sư đại nhân lẳng lặng đứng dưới cửa sổ

nhỏ

bên tường, ánh trăng rọi thành hình vuông lên nền đất bên chân

hắn. Cho dù bị giam ở nơi thế này,

hắn

vẫn là nhân vật

không

yêu

không

giận như tiên giáng trần.

Thái hậu Đoan Mật ngồi trong ghế dựa Bát tiên trước

hắn

chừng mười bước,

trên

mặt hoa xinh đẹp như vẽ

không

có nét tươi cười, giọng

nói

lạnh băng: "Quốc sư đại nhân có biết mạng của Đại hoàng tử như chỉ mành treo chuông, đến nay vẫn chưa tỉnh?"

"Thần

không

biết."

"Vậy rốt cuộc là tại sao Quốc sư đại nhân ra tay chém Đại hoàng tử bị thương nặng như thế, cái này hẳn là phải biết chứ?!" Thái hậu Đoan Mật tức giận

nói.

"Đại hoàng tử bị hàn độc nhiều năm, độc kia

đã

thấm vào máu, thần...... cũng chỉ

đi

một

nước cờ hiểm." Giọng Quốc sư đại nhân thành khẩn, vẻ mặt chân thành

nói.

Bên cạnh thái hậu Đoan Mật, lúc này Thiên Mật sứ dáng vẻ khuynh thành thấp giọng thưa: "Đúng là thần

đã

cầu xin Quốc sư đại nhân, giải độc cho Đại hoàng tử."

"Giải độc?" Thái hậu Đoan Mật cười lạnh: "Cho dù giải độc phải đổ máu, cũng

không

đến mức phải chặt đứt bốn xương sườn của

hắn

chứ!"

"Lúc ấy Đại hoàng tử điên loạn, thần nhất thời ra tay

không

kịp phân nặng

nhẹ, hôm nay cũng vô cùng hối hận." Quốc sư đại nhân

không

nhanh

không

chậm thở dài, có chút tiếc nuối

nói.

Quả

thật, lúc ấy mọi người trong phủ vì sợ hãi ánh đao kia mà chỉ có thể nhìn xa xa, nhưng rất nhiều người đều thấy được: là Đại hoàng tử ra tay với Quốc sư đại nhân trước.

"A......" Mắt tím xinh đẹp của Thái hậu Đoan Mật hơi nheo lại, hai tay được bảo dưỡng thỏa đáng

nhẹ

nhàng vỗ vỗ, "Dẫn người tới!"

Trong lòng Trần Ngộ Bạch giật mình, cửa sắt khép hờ của phòng giam "két"

một

tiếng,

hắn

quay đầu nhìn lại —— quả nhiên!

Hai thái giám, vặn vẹo đẩy thiếu nữ

nhỏ

của

hắn

vào.

Kỷ Tiểu Ly cũng

không

la to kêu sư phụ cứu nàng! Thậm chí nàng

không

hề giãy giụa, bị người khóa chặt hai tay mang vào, ánh mắt nàng tìm được

hắn

trước tiên.

Nụ cười Trần bên mép Ngộ Bạch mới vừa rồi, giờ phút này

không

còn sót lại chút gì, ánh mắt cũng lạnh ba phần.

"Trấn Nam Vương tự mình vào cung, cầu xin Bổn cung phái Thiên Mật sứ

đi

cứu dưỡng nữ của

hắn. Sau đó Quốc sư đại nhân liền đả thương Đại hoàng tử điện hạ. Giải độc? A...... Các ngươi làm như ta là lão hồ đồ?" Thái hậu Đoan Mật

đi

tới trước mặt Kỷ Tiểu Ly, cười đến hết sức dịu dàng lương thiện, hỏi nàng: "nói

cho ai gia: tên ngươi là gì?"

Bà ta đẹp đẽ quí phái tao nhã, Kỷ Tiểu Ly nhìn bà ta, cẩn thận hỏi: "‘ai gia’ ở đâu?"

Nàng tên là Kỷ Tiểu Ly, nhưng "Ai gia" ở nơi nào? Làm sao để

nói?

Thái hậu Đoan Mật vốn là

đang

cẩn thận tỉ mỉ xem xét mặt mũi nàng, nghe vậy đứng hình, tay xoa lên tóc đen mềm mại

trên

đầu nàng, thở dài: "......

thật

đáng tiếc......"

Tay bà ta vừa nhấc lên, tay áo rộng

trên

trường bào màu đen của Trần Ngộ Bạch

đã

không

gió mà tung bay, đứng ở chỗ tối, Tần Tang vội vàng bước người ra: "Thái hậu nương nương!"

"Tang Tang, " Thái hậu Đoan Mật cười vô cùng mềm mại, "Ngươi muốn

nói

gì?"

"Xin nương nương cho bẩm: con và Quốc sư đại nhân...... Hai người chúng con nảy sinh tình cảm

đã

lâu. Bởi vì

không

đành lòng mỗi tháng con phải lấy máu duy trì Đại hoàng tử điện hạ mà Quốc sư đại nhân mới có thể sốt ruột giải độc cho Đại hoàng tử điện hạ như thế!"