Chương 41

Edit: Thanh Thanh

Beta: Lam Phượng Hoàng

Lúc nửa đêm Tiểu Ly phát độc, tỳ nữ gác đêm nghe tiếng vang

nhỏ

trong phòng, vốn tưởng rằng nàng uống nước muốn

đi

tiểu đêm, vừa

đi

vào xem thử lại phát

hiện

nàng co rúc lăn lộn

trên

giường, ôm bụng đau, đầu đầy mồ hôi,

nói

cũng

không

nói

được.

Tỳ nữ lớn tiếng kêu cứu, đèn của Lang Hoàn hiên dần dần sáng lên, cả viện ồn ào, Nam Hoa viện bên kia lập tức biết được, Trấn Nam Vương phi vội vã chạy tới, bà xuất thân từ Ám Dạ cốc, mặc dù võ công

đã

bị phế hết, ánh mắt

thì

vẫn rất nhạy bén, vừa nhìn Tiểu Ly liền biết

đã

trúng kịch độc! Đêm nay Kỷ Đình nghỉ trong quân doanh, cũng

không

ở trong phủ, lúc này Diễm Dương công chúa sai người cầm danh thϊếp của bà, phi ngựa

đi

mời ngự y.

Độc này phát tác

thật

rất mạnh, lúc ngự y chạy tới mặt Kỷ Tiểu Ly

đã

vàng như giấy, hơi thở mong manh, ngự y vừa chẩn mạch, sắc mặt cũng thay đổi,

nói

độc này dữ dội, độc tính vô cùng

âm

hàn, thuốc giải độc tầm thường sợ rằng

không

dùng được, còn phải nghĩ cách xin Thiên Mật sứ tới

một

chuyến.

Vương Phi quyết định

thật

nhanh, phái người

đi

báo với Kỷ Đình

đang

chạy được nửa đường về phủ, Trấn Nam Vương lập tức quay đầu ngựa lại, tự mình vào cung mời Thiên Mật sứ.

Nhưng ban đêm cửa cung đóng chặt, lúc này còn chưa mở, thấy rằng mạng của Tiểu Ly như chỉ mành treo chuông, trong nhà nát bét, thời khắc mấu chốt, Kỷ Tây cái khó ló cái khôn, sai người phi ngựa báo cho phủ Quốc sư!

Phủ Quốc sư cách phủ Trấn Nam Vương chừng

một

canh giờ

đi

xe ngựa, cũng

không

biết Quốc sư đại nhân làm cách nào, mà cùng Thiên Mật sứ đến Kỷ phủ.

Bởi vì có Kỷ Đình ở đây, Trần Ngộ Bạch cùng Tần Tang nhàn nhạt ra mắt, cũng

không

nói

nhiều.

Tiểu Ly là dưỡng nữ của phủ Trấn Nam Vương, Thái hậu Đoan Mật luôn như hổ rình mồi với phủ Trấn Nam Vương là chuyện trong lòng ai cũng biết, Tần Tang ở trước mặt người

không

thể

không

làm bộ như

không

có việc gì, thậm chí cười tươi sáng tươi đẹp,

không

nhanh

không

chậm nhàn nhã

đi

sau lưng Quốc sư đại nhân,

nhẹ

nhàng hành lễ trước mặt Trấn Nam Vương phi cùng Diễm Dương công chúa.

Quốc sư đại nhân cũng

không

có gì khác biệt so với ngày thường, mặt mũi

thật

lạnh lùng, mặt

không

biểu cảm,

đi

thẳng vào nội thất,

đi

tới trước giường Kỷ Tiểu Ly.

Các ngự y thấy Quốc sư đại nhân rối rít hành lễ thối lui ra sau, Kỷ Tây cũng vội vàng lôi kéo Kỷ Bắc

đang

vây ở mép giường sang bên cạnh, chừa chỗ trống cho Quốc sư đại nhân.

Quốc sư đại nhân phẩy tay áo

một

cái ngồi xuống mép giường, nhìn về phía người nằm đó —— mới

không

gặp

một

lúc, khuôn mặt

nhỏ

nhắn xinh đẹp như hoa giờ phút này trắng bệch như tờ giấy, đôi con ngươi luôn long lanh kia giờ nhắm

thật

chặt...... Trần Ngộ Bạch lạnh mặt, khóe mắt rốt cuộc

không

nhịn được, nặng nề giật giật.

Vừa rồi Ngự y

đã

đổ cho Kỷ Tiểu Ly chén thuốc giải độc, lại đặt dưới lưỡi nàng

một

miếng nhân sâm để kéo dài tánh mạng, lúc này

thật

ra nàng

đã

tỉnh, chỉ là bây giờ thân thể khó chịu, nàng

không

dám làm

một

cử động

nhỏ

nào, sợ

nhắm mắt lại

thật

chặt.

Trần Ngộ Bạch chậm rãi đưa tay che lên đôi mắt nàng.

Trong cơ thể tiểu nha đầu

đang

lúc

thì

như bị hỏa thiêu, lúc

thì

lạnh như băng, khó chịu

khiến ngay cả khóc nàng cũng

không

dám,

trên

mắt chợt có cảm giác lạnh lẻo dịu dàng, nàng còn chưa kịp ngẫm nghĩ phỏng đoán, trong lòng

đã

gọi ra: sư phụ!

Là sư phụ tới!

Lòng bàn tay nhận ra được lông mi hơi kích động, Trần Ngộ Bạch dời tay

đi, thấy nàng mở mắt,

hắn

cúi mắt nhìn nàng, cất giọng

thật

trầm,

không

có gì khác bình thường: "Có sợ hay

không?"

Nàng

đã

không

nói

nên lời, nhắm mắt trả lời

hắn.

"Vậy giờ ta

đã

tới, nàng còn sợ sao?" khóe miệng Trần Ngộ Bạch

nhẹ

cong, cười thấp giọng hỏi nàng.



ràng

đã

bệnh đến thời kỳ cuối, trong ánh mắt tan rã của thiếu nữ

nhỏ

dần dần có tiêu điểm, nháy mắt

một

cái, khóe mắt trợt rơi lệ, nàng khó khăn, chậm rãi

nhẹ

nhàng lắc đầu

một

cái.

Nàng

không

sợ.

Nước mắt cũng

đã

dám chảy xuống.

Trần Ngộ Bạch vui mừng gật đầu với nàng

một

cái, "Ta cũng

không

sợ."

hắn

nhẹ

giọng

nói.

trên

đường tới đây tuy hắng phóng ngựa bay nhanh, gió gào thét bên tai, nhưng trong lòng

hắn

cũng là

một

mảnh trầm tĩnh khó hiểu.

Nếu độc này có thể giải, đương nhiên

hắn

sẽ

cứu được nàng, nếu

không

thể...... cũng

không

phải vội! Dù sao

hắn

từng có cam kết với nàng, sống hết cuộc đời này, cùng lên trời gặp cha mẹ, cho tới bây giờ

hắn

đều là người giữ chữ tín.

Nàng chết hay còn sống cũng

không

sao cả —— mệnh nàng dài hay ngắn, có liên quan gì chứ?

Cho tới bây giờ, thứ quan trọng vẫn là hai người gắn bó gần nhau mà thôi.

"Nhắm mắt lại, " tay

hắn

lại đặt lên mắt nàng, "Ngủ tiếp

một

lát, chờ khi nàng tỉnh lại

sẽ

tốt hơn."

Mặc dù người dưới bàn tay đau đến cả người run lên,

nói

cũng

không

nói

được, lại rất nghe lời cố gắng

nhẹ

nhàng "Ừ" ngắn ngủn

một

tiếng.

Trong lòng Trần Ngộ Bạch đau như bị kim châm.

hắn

ra tay như gió, điểm sáu huyệt lớn quan trọng của nàng, nàng chìm sâu vào giấc ngủ.

Lúc thu hồi tay Trần Ngộ Bạch

nhẹ

nhàng chạm vào gò má nàng, chẳng qua là ngón tay chỉ vừa chạm

nhẹ

vào mà thôi, Kỷ Tây mắt sắc đứng ở mép giường, thấy thế nhướng mày.

Lúc này Trần Ngộ Bạch đứng dậy, quay đầu lại nhìn mọi người trong nhà,

hắn

đã

lại là Quốc sư đại nhân

không

vui

không

giận: "Thiên Mật sứ ở lại, ngự y thối lui chờ ở phòng ngoài, những người khác đều rời khỏi phòng, chờ trong nội viện."

Dĩ nhiên

không

ai dám có kháng nghị khác với Quốc sư đại nhân, chỉ nháy mắt người trong phòng giải tán sạch

sẽ.

Tần Tang tươi cười rạng rỡ

không

chút để ý tới cái mặt lạnh đó, bước nhanh tới.

So với Trần Ngộ Bạch nhàn nhã tự nhiên, nàng

thật

đã

tự đè nén rất sâu, ngón tay ngọc dài và

nhỏ

đặt

trên

đặt

trên

mạch của Tiểu Ly run rẩy cả mắt thường cũng có thể thấy được.

"không

cần phải chẩn, là Mộ Dung Lỗi hạ độc." Trần Ngộ Bạch đến phòng luyện đan của Tiểu Ly, cầm về

một

pho tượng ngôi nhà

nhỏ

bằng Thất Thải Lưu Ly to cỡ bàn tay,

hắn

để trong tay tỉ mỉ tra xét —— quả nhiên, thiếu

một

cái chuông gió dưới mái hiên.

Giọng

hắn

nói

chuyện quá mức hời hợt, Tần Tang nghe được mà cả người phát rét —— Quốc sư đại nhân ung dung nhàn nhã như vậy, nghe

không

ra

một

chút giận dữ nào, ngược lại càng thêm đáng sợ.

"Rốt cuộc

đã

xảy ra chuyện gì?" Nàng trăm điều khó giải, hỏi.

"Hôm qua

hắn

kính tặng Thất Thải Lưu Ly cho ta, ta thấy tinh xảo hiếm có, liền vội đem tới cho Tiểu Ly thưởng thức." Trần Ngộ Bạch

nói

xong, khẽ cười lạnh như băng, "Lượng độc dược cực

nhỏ, lại giấu trong chuông gió, ngay cả ta cũng

không

phát

hiện."

Tần Tang trắng mặt: "không

thể nào......

hắn

không

thể biết đến Tiểu Ly!"

"hắn

không

biết Tiểu Ly, cái

hắn

biết là hài tử trong cung kia." Trần Ngộ Bạch chạy tới

cạnh bàn, cầm bút viết phương thuốc giải độc.

Tần Tang càng thêm

không

dám tin: "Vậy

hắn......"

"hắn

có biết?" Trần Ngộ Bạch rũ ánh mắt, lạnh lùng hỏi ngược lại, "hắn

chỉ biết Thái hậu Đoan Mật bắt

một

hài tử

đi

sao?"

Mặc dù vào lúc này trong lòng Tần Tang đại loạn, nhưng dù sao cũng thông minh nhanh nhạy, thoáng qua liền

đã

nghĩ ra: ngôi nhà

nhỏ

bằng Thất Thải Lưu Ly là

sự

dò xét của Đại hoàng tử,

hắn

cố ý chọn lựa

một

vật cực kỳ khó bỏ qua, hài tử luôn thích thứ xinh đẹp, nếu Quốc sư đại nhân tham dự mưu đồ bí mật với Tộc Thiên Mật, có tiếp xúc với hài tử kia, vậy sau khi Quốc sư đại nhân nhận lấy hẳn

sẽ

đưa cho hài tử kia ngắm nghía. Trẻ con luôn nghịch ngợm, Lưu Ly tinh xảo này bị bể, khả năng trúng độc

sẽ

cực lớn.

"Có phải Tiểu Ly cầm

đi

luyện đan

không?" Tần Tang híp mắt tím, oán hận hỏi.

Trần Ngộ Bạch cũng thở dài, gật đầu

một

cái, "Lượng độc này cực

nhỏ, người bình thường

không

thể trúng độc, nhưng trong đó có trộn máu của Mộ Dung Lỗi, nếu hài tử kia là người Thiên Mật

thì

gặp

sẽ

trúng độc, chẳng qua cũng

không

đến mức phải chết."

Tần Tang

đã

hiểu, thở dài

nói

tiếp: "Nhưng nào ngờ Tiểu Ly đặt nó trong lò luyện đan, độc vật gặp nóng

sẽ

dày đặt gấp mười lần, máu của nàng lại chí

âm...... Chính là

không

ngừng tăng gấp trăm lần!"

Trần Ngộ Bạch

không

nói.

Lấy phương thuốc viết xong đưa cho ngự y hốt thuốc nấu thuốc, sau đó

hắn

vui vẻ tự nhiên

đi

trở về mép giường, nắm lấy tay của thiếu nữ

đang

hôn mê, cúi mắt lẳng lặng nhìn nàng.

Tần Tang nhìn

một

màn này, trong lòng cuồn cuộn như dầu sôi —— hận trời xui đất khiến, xót xa Đại hoàng tử độc ác vô tình, thương tiếc ấu muội bị trúng kịch độc, còn có...... Quốc sư đại nhân đáng sợ nhất —— trước mắt

hắn

bình tĩnh khác thường như vậy, cuối cùng

sẽ

làm ra chuyện đáng sợ đến mức nào?!

"Quốc sư đại nhân......" Tần Tang vẫn muốn vãn hồi.

"không

cần nhiều lời." Trần Ngộ Bạch cắt đứt nàng, "Ngươi

đã

phó thác nàng cho ta, chuyện này

không

còn là chuyện nhà của ngươi nữa."

Tần Tang còn muốn

nói, lúc này bên ngoài

đã

đưa thuốc vào, Trần Ngộ Bạch bưng đến trước mặt Tần Tang, nàng nghiêm mặt cắt ngón tay,

nhỏ

một

giọt máu vào trong đó, Trần Ngộ Bạch bưng

đi

đút cho Tiểu Ly uống.

**

Tiểu Ly hôn mê hai ngày

một

đêm, vào đêm của ngày thứ hai cuối cùng cũng tỉnh lại.

Thân thể Vương Phi yếu đuối, đến đêm

đã

không

chịu đựng nổi, công chúa Diễm Dương mạnh mẽ bảo bà trở về nghỉ ngơi. Lúc này công chúa Diễm Dương

đang

nằm xem sổ sách

trên

giường, Kỷ Tây

không

ở đây, Kỷ Bắc nằm lim dim cạnh giường bà. Tiểu Ly tỉnh dậy, mở mắt đảo quanh, nha hoàn canh chừng bên cạnh vui mừng kêu lên.

Công chúa Diễm Dương vội vàng ngồi dậy,

một

cước đạp Kỷ Bắc xuống giường, "Mau! Tiểu nha đầu tỉnh rồi! Mau qua xem

một

chút!"

Kỷ Bắc giống như ngựa hoang được tháo cương chạy qua, "vù vù" quỳ gối lên mép giường nàng, hai tay nâng lấy mặt nàng hỏi: "Muội tỉnh rồi! Có trở nên ngốc

không?! Có biết mẫu đơn và hoa hồng khác nhau chỗ nào

không?!"

Công chúa Diễm Dương đập nhi tử

một

cái, kéo

hắn

ra, bà tiến tới, quan tâm lo lắng hỏi người bệnh nặng vừa mới tỉnh: "Con còn nhận ra Bổn cung

không?! Có biết con tên là gì

không?!"

"...... Công chúa nương nương, " Tiểu Ly cất giọng khó khăn, "Con khát......"

Thấy nàng

nói

chuyện như thường, cuối cùng công chúa Diễm Dương cũng thở phào

nhẹ

nhỏm, vộ vàng gọi nha hoàn đưa nước ấm tới đút cho nàng.

Trong chốc lát, Vương Phi được Thiến Di đỡ vội vã

đi

tới, quả nhiên thấy dưỡng nữ

đã

tỉnh, bà vô cùng vui mừng.

Trong phòng nhất thời tràn đầy vui mừng, Tiểu Ly nhìn kỹ mỗi người trong phòng, mặt lộ vẻ thất vọng hỏi: "Sư phụ con đâu?"

Nàng nhớ lúc rất khó chịu sư phụ

đã

nói

ngủ

một

giấc dậy

sẽ

cảm thấy tốt hơn, nàng mới yên lòng mà ngủ.

Lúc ngủ mê man, nàng nằm mơ thấy có

thật

nhiều người, tỉnh lại việc đầu tiên là muốn nhìn thấy

hắn.

Trấn Nam Vương phi vội vàng sai người

đi

mời Quốc sư đại nhân, bà lau nước mắt, thở dài

nói

với Tiểu Ly: "Sư phụ con luôn trông chừng bên người con, con ngủ lâu như vậy,

hắn

vẫn chưa từng nhắm mắt."

Tiểu Ly mở trừng hai mắt.

Lúc này Quốc sư đại nhân bước vào, hai ngày

một

đêm chưa từng chợp mắt, chỉ dùng mấy chén trà xanh,

hắn

lại vẫn có bộ dạng như tiên giáng trần, ngay cả vẻ mặt cũng chưa từng có vẻ thay đổi.

Thấy nàng tỉnh lại,

hắn

cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Tỉnh rồi."

Kỷ Tiểu Ly chăm chú nhìn

hắn.

Trần Ngộ Bạch dừng

một

chút, giọng

nói

thấp hơn: "Còn chỗ nào khó chịu

không?"

Mắt nàng vẫn chăm chăm nhìn

hắn.

Vốn dĩ ngay trước mặt mọi người

không

nên đến quá gần nàng, nhưng nàng nhìn mình, ánh mắt ướt nhẹp, Trần Ngộ Bạch tự động kiềm chế đủ để duy trì mặt lạnh của mình.

hắn

lạnh mặt, đến gần mép giường nàng.

Ngón tay hơi lạnh chạm đến cổ tay nàng, Kỷ Tiểu Ly thỏa mãn hé mắt.

Mọi người thấy Quốc sư đại nhân chẩn mạch, cũng nín thở tập trung, ai ngờ ngón tay thon dài kia di chuyển lên xuống vuốt ve cổ tay kia...... ngón tay chạm lên da thịt nhẵn nhụi như ngọc, ngón tay hơi ấn, lướt qua lại như chạm vào.

Chỉ như vậy Tiểu Ly cũng

đã

rất vui mừng, ánh mắt cũng sáng thêm mấy phần. Trần Ngộ Bạch "Chẩn mạch " hồi lâu, để nàng nhìn đủ rồi, mới đứng dậy

nói: "Nàng tỉnh là tốt rồi. Vi sư còn có việc,

đi

trước

một

bước."

Mọi người nghìn cảm vạn tạ vây quanh đưa Quốc sư đại nhân ra cửa, Kỷ Tây nghe tin tức Tiểu Ly tỉnh lại vội vã chạy về, vừa vặn nhìn thoáng qua

hắn.

Kỷ nhị công tử nhìn Quốc sư đại nhân

một

cái

thật

sâu.

**

Lúc này trời

đã

tối đen, Trần Ngộ Bạch lệnh cho phủ Trấn Nam Vương đưa xe ngựa của

hắn

trở về, dẫn con ngựa mà

hắn

cưỡi đến ra, xoay người

một

thân

một

mình

đi

về hướng thành đông.

Phủ đệ của Đại hoàng tử lại bắt đầu

một

đêm đèn đuốc sáng choang, dĩ nhiên Đại hoàng tử lại

đang

uống rượu, Trần Ngộ Bạch tìm được

hắn, ngữ điệu như thường

nói

với

hắn: "Rượu mạnh hại thân, Đại hoàng tử điện hạ dùng thuốc giải độc, cần phải kiêng rượu mới phải."

Đại hoàng tử sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha: "không

phải hôm nay ngươi đến để đòi lời giải thích sao? Sao còn quan tâm đến độc của ta?"

"Nếu ta

đã

đồng ý với Thiên Mật sứ là

sẽ

giải độc cho Đại hoàng tử điện hạ, dĩ nhiên là phải ân cần. Về việc Đại hoàng tử điện hạ bỏ độc vào ngôi nhà

nhỏ

Lưu Ly —— đều do bản thân ta vô ý

không

thể bắt bẻ, tại hạ tự nhận sơ sót." Trần Ngộ Bạch ôn hòa lễ độ

nói, thậm chí khe khẽ thở dài.

Mộ Dung Lỗi cười lạnh

nói: "Vốn tưởng rằng Quốc sư đại nhân luôn luôn

không

thích thế tục, sao hôm nay cũng học được thứ khách sáo miệng đầy lời

nói

láo? Quả

thật

là do

đã

trộn lẫn lâu ngày cùng Tần Tang sao?"

Hôm nay

hắn

buộc tóc, thần thái say mê lã lướt

trên

người chỉ làm tăng thêm mấy phần dáng vẻ hào sảng

không

kềm chế được cho

hắn, gương mặt tuấn mỹ có

một

không

hai

sáng như minh châu, khiến người khác

không

thể dời mắt.

Trần Ngộ Bạch nhìn

hắn, hơi nở nụ cười: "Có

một

chuyện, tại hạ

thật

sự

không

hiểu —— Đại hoàng tử điện hạ hạ độc hài tử kia, có biết

hắn

là ai

không?"

Mộ Dung Lỗi uống

một

hớp rượu, "Ta cũng có chuyện

không

hiểu —— thân ta trúng hàn độc nhiều năm, vì sao giờ này khắc này Tần Tang mới mời được Quốc sư đại nhân đến giải độc cho ta?"

hắn

cười, ánh mắt

thật

sâu, "Hôm đó



ràng ngươi

đã

phát

hiện

ta

nhỏ

một

giọt máu vào trong rượu của ngươi, lại vẫn uống, là vì sao?"

Trần Ngộ Bạch cũng

không

trả lời, nụ cười bên mép càng tăng lên, nhưng đáy mắt từ đầu đến cuối vẫn như băng tuyết ngàn năm.

Mộ Dung Lỗi khinh miệt nhìn

hắn

một

cái, chậm rãi lạnh giọng

nói: "Bọn họ nuôi

một

hài tử có dòng máu Thiên Mật bên người, mưu đồ chiếm Hoàng vị Đại Dạ, ngươi thân là quốc sư Đại Dạ lại u mê vì sắc đẹp, vẽ đường cho hươu chạy...... Ngươi muốn lấy máu của ta cái gì, các ngươi

thật

nghĩ ta say

thì

cái gì cũng

không

biết?"

"Sao thế? Trong lòng Đại hoàng tử điện hạ có quốc gia có thiên hạ, sao có thể là

một

kẻ say

không

tỉnh chứ?" Trần Ngộ Bạch thở dài

nói, "Cho dù

không

ưa gì việc tộc Mộ Dung đứng đầu thiên hạ Đại Dạ, nhất định Đại hoàng tử điện hạ cũng

sẽ

trân trọng tất cả những cam kết khi xưa: trông chừng Tộc Thiên Mật,

không

để các nàng

thật

sự

phạm vào tội lớn diệt tộc."

Mắt tím của Mộ Dung Lỗi nhíu lại, vừa khoát tay

thì

loan đao trong tay áo

đã

xuất ra, ánh đao như cuồng phong cuốn bay tuyết đập vào mặt!

**

Tác giả có lời muốn

nói: hôm nay ta có hỏi: Quốc sư đại nhân cùng Đại hoàng tử đánh nhau, các ngươi đứng về phe nào? Trần Ngộ Bạch và Dung Lỗi đánh nhau, ai

sẽ

thắng?

Đương nhiên

thật

nhiều



nương trả lời ta: hai vị đại thần này đánh nhau chúng ta bàng quan là tốt rồi...... Ừ, quay sang đánh tác giả là tốt nhất......

- - Hình như Baidu vừa bị xóa rồi?