Edit: Lam Phượng Hoàng
Lúc này Kỷ Tiểu Ly lại
nói: "thì
ra người chính là tiểu hài tử chỉ biết đóng cửa
không
biết coi bói ngày đó!" Nàng chậc chậc hiếu kỳ, "Người
đã
cao lớn như vậy rồi sao!"
Khóe mắt Trần Ngộ Bạch run rẩy kịch liệt, đôi môi giật giật lại
không
nói
nên lời.
"Sư phụ, người dạy ta
đi!" Nàng dùng ánh mắt thành khẩn và sùng bái nhìn
hắn, "Khi còn bé ngay cả coi bói người cũng
không
coi được, sau đó làm thế nào tu được thành thần tiên?"
Giọng điệu của nàng mang theo vội vàng và thành khẩn.
Trần Ngộ Bạch kiềm chế xúc động muốn giơ tay lên phất cho nàng
một
cái, hít
một
hơi
thật
sâu, nhất thời mùi hoa Sơn chi thơm ngào ngạt tràn đầy trong phổi, xông người muốn say...... Đầu của
hắn
càng căng đau dữ dội.
Nhưng mắt nàng vẫn trông mong nhìn
hắn.
"Ta nghe lời sư phụ của ta,
không
sai
một
từ, tự nhiên mà đắc đạo." Trần Ngộ Bạch chịu đựng cơn co rút đau đớn nơi trán, lạnh lùng tức giận
nói.
Kỷ Tiểu Ly suy nghĩ
một
hồi, bừng tỉnh hiểu ra, hối hận
không
thôi hỏi
hắn: "Ta bẻ gãy cây trâm Mặc ngọc của sư phụ để luyện đan, sư phụ biết phải
không?"
"Nàng
nói
xem?" Vẻ mặt Trần Ngộ Bạch
không
chút thay đổi.
Chả trách sao Tiểu Thiên thay đổi, dùng cây trâm Thuý ngọc buộc tóc cho
hắn,
thì
ra duyên cớ là đây!
Kỷ Tiểu Ly áy náy
nói
tiếp: "Núi giả trong hậu viện bị sập
một
khối lớn, là do ta
không
cẩn thận ném nổ đạn Phích Lịch...... Sư phụ cũng biết?"
Ừ,
hiện
tại Trần Ngộ Bạch liền biết: vì sao lão quản gia lại chợt
nói
núi giả xây dựng
đã
lâu, cần sửa chữa.
"...... Còn gì nữa?"
hắn
hỏi.
"Còn có bức hoành phi của phòng khách Vạn Thiên, ngày đó ta leo lên thả
một
tổ chim Yến, đập vỡ hết
một
góc; còn có gốc cây lê cùng tuổi với sư phụ, lúc ta bắt côn trùng
không
cẩn thận đào trốc gốc; còn có hậu sơn của Tuyền Ki trận, tảng đá làm mắt trận kia quá đẹp, ta
đã
cầm nó
đi...... Cái lò lớn trong phòng bếp kia cũng là do ta đốt sập." Gây nhiều họa như vậy, vốn tưởng
đã
giấu giếm lừa gạt
thật
tốt, lần này đầu đuôi gốc ngọn đều lộ ra sạch
sẽ.
Nàng cần cù thành khẩn đếm đầu ngón tay, giống như đếm sao, Trần Ngộ Bạch mím môi nhìn nàng,
không
nói
một
lời.
hắn
có thể
nói
gì?
Có gì tốt mà
nói!
Vầng trăng sáng cũng
đã
chui ra từ trong đám mây, khó khăn lắm nàng mới đếm xong hết những thứ mình còn nhớ.
Sắc mặt Quốc sư đại nhân
đã
âm
u giống như màn đêm.
Nàng cũng biết
thật
sự
gây họa cũng hơi nhiều, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, giơ tay lên lập lời thề son sắt bảo đảm với
hắn: "Sau này, sư phụ
nói
gì ta cũng làm theo, nhất định sư phụ
nói
gì liền nghe nấy!"
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng hỏi: "không
phải lúc chiều nàng
nói
thần tiên máu lạnh vô tình, nàng
không
muốn tu tiên nữa sao?"
"Đó là sư phụ
nói!" Nàng gật gù đắc ý
nói, "Hẳn người cảm thấy thần tiên và người thường đều có tốt có xấu, sư phụ là thần tiên, sư phụ cũng rất tốt!" Vừa rồi nàng nằm gục ở chỗ này suy nghĩ
thật
lâu, cho tới nay thần tiên mà nàng gặp chỉ có
một
mình sư phụ, sư phụ rất tốt, nàng nguyện ý làm
một
thần tiên giống như sư phụ.
"Ta tốt chỗ nào?" Sư phụ nhà nàng nhìn nàng, thấp giọng trầm trầm hỏi.
"Ưʍ......" Kỷ Tiểu Ly cười híp mắt đáp: "Sư phụ đối xử với ta rất tốt, có thể thấy được thần tiên cũng
không
phải là loại máu lạnh vô tình."
Nàng thế mà lại hiểu được tình ý của
hắn!
Nàng nằm
trên
cửa sổ, nghiêng người, trong mắt chỉ có
hắn. Tim Trần Ngộ Bạch lại dâng lên cảm giác nóng bỏng.
"Ta
nói
gì nàng cũng nghe?" Ánh mắt của
hắn
trầm trầm, cất giọng trầm thấp.
"Dạ!" Thiếu nữ
nhỏ
không
cần suy nghĩ.
"Tốt lắm...... Nhắm mắt lại!" Giọng nam trầm thấp dễ nghe giảm thấp xuống thêm mấy phần.
Nàng nghe lời ngoan ngoãn nhắm lại, nhưng
hắn
mới vừa bước
một
về phía trước, nàng lại mở ra, cất giọng trong trẻo hỏi: "Sư phụ lại muốn hôn ta sao?"
trên
khuôn mặt Quốc sư đại nhân tuấn dật trong trẻo lạnh lùng
hiện
lên hai đốm hồng khả nghi.
"Ai...... Ai
nói
cho nàng biết?"
không
phải
đã
nói
rõ
là truyền tiên khí sao?!
"Xem trong tiểu thuyết!" Kỷ Tiểu Ly đắc ý
nói
cho
hắn
biết.
Trần Ngộ Bạch tức giận
không
ngừng,
đang
muốn thét hỏi là tên khốn kiếp nào bảo nàng xem loại tiểu thuyết đó?! Nàng cũng
đã
nhắm hai mắt lại, đôi môi đỏ mọng, bên mép còn mang theo ý cười.
Nàng cười luôn mang vẻ
không
sầu lo, giờ phút này ánh trăng như mộng, khuôn mặt
nhỏ
nhắn trắng mịn ngước lên, lúc này khóe môi tươi cười còn động lòng người hơn ánh trăng.
Cổ họng Trần Ngộ Bạch căng lên,
hắn
nghe được giọng
nói
của mình khàn khàn trầm thấp, ngầm có vui sướиɠ: "Nàng biết ta muốn hôn nàng, mà vẫn để cho ta hôn?"
Thiếu nữ
nhỏ
động lòng người hơn cả ánh trăng mở mắt,
một
đôi mắt trong trẻo như vậy, khi nhìn
hắn
quả
thật
rất động lòng người.
"không
phải
đã
nói
là nghe lời của sư phụ mới có thể thành tiên sao? Hôn
đi!"
Tại sao có thể vì ngươi muốn hôn liền cho ngươi hôn? Đương nhiên là vì thành tiên!
Bóng hình
đang
muốn say trong ánh trăng như mộng bị
một
cái chùy lớn đập cho
một
phát
thật
mạnh, ngay cả hô
một
tiếng cũng
không
kịp mà gục xuống.
Vốn muốn phất tay áo đánh nàng bay
đi
ít nhất ba trượng, nhưng lần trước sau khi
hắn
làm như vậy nàng khóc quá thảm thiết, tiếng khóc còn bên tai, Trần Ngộ Bạch tu dưỡng lâu năm, cắn răng bỏ lại thiếu nữ
nhỏ
vẫn
đang
nhắm mắt chờ hôn, trong nháy mắt vận mười phần nội lực, nhảy
một
cái lên bức tường
thật
cao của phủ Trấn Nam vương, bay ra ngoài,
đi
mất!
**
hắn
đen mặt quay về phủ Quốc sư, lão quản gia chào đón từ xa, lộ vẻ tươi cười
nói
với
hắn: "Đại nhân, Lục hoàng tử điện hạ tới!"
"Bảo
hắn
cút
đi." Giờ phút này, dưới mắt Quốc sư đại nhân, ai cũng
không
muốn gặp.
Lão quản gia khuyên can mãi, khuyên
hắn
đến phòng khách Vạn Thiên gặp khách.
Lúc Quốc sư đại nhân bước vào, Lục hoàng tử điện hạ
đang
ném cây búa
nhỏ
của
hắn
chơi, sung sướиɠ
không
lo
trên
gương mặt ngu ngốc có mấy phần tương tự người nào đó, thấy thế Quốc sư đại nhân liền tức giận trong lòng, phẩy tay áo
một
cái, cây búa
nhỏ
khảm Hồng Bảo Thạch lập tức bay lệch
đi, thiếu chút nữa phá hủy khuôn mặt
nhỏ
nhắn tuyệt sắc của Lục hoàng tử điện hạ.
Mộ Dung Tống ô a kỳ quái nhảy dựng lên khỏi ghế.
"Này! Bổn điện hạ ngồi đây đợi ngươi lâu như vậy! Ngươi lại dám can đảm làm thế với bổn điện hạ!"
Trần Ngộ Bạch cũng
không
lộ chút sắc mặt tốt với
hắn: "Tại hạ cũng
không
nhờ Lục hoàng tử điện hạ chờ."
"Ngươi cho là ai muốn chờ ngươi sao! Nếu trước khi
đi
nhị ca ta
không
cố ý dặn dò, ta
sẽ
không
thèm tới cái nơi quỷ quái này của ngươi!" Lục hoàng tử điện hạ khinh thường
nói, tức giận đưa tay đẩy
một
cái hộp qua, "Nè! Đây là thứ nhị ca giao cho ta trước khi
đi, bảo ta tự tay giao cho Quốc sư đại nhân!"
Trần Ngộ Bạch lạnh mặt, đưa tay mở ra.
Ngón trỏ khẽ nâng, chỉ thấy trong hộp chứa sách, sắp xếp
thật
ngay ngắn, gáy sách lộ hết ra ngoài ——《người
yêu
trong mộng》, 《đêm lạnh cùng ai sưởi ấm》, 《mưa gió
trên
đỉnh Vu Sơn》......
Bộp!
Cái hộp vừa mở ra thành
một
khe
nhỏ
chợt khép lại, dọa Lục hoàng tử điện hạ
đang
ló đầu nhìn ké giật mình!
"Bên trong...... là cái gì vậy?" Mộ Dung Tống nhìn Quốc sư đại nhân thay đổi vẻ mặt trong nháy mắt, vô cùng tò mò: "Nhị ca bắt ta thề độc là
không
được nhìn lén...... Rốt cuộc là cái gì, là cái gì?!" Lúc nhị ca đưa cái hộp cho
hắn
liền bắt
hắn
thề độc: nếu như nhìn lén, sau này trưởng thành
sẽ
xinh đẹp như Thiên Mật sứ!
hắn
bị hù dọa mà khϊếp sợ,
thật
không
dám nhìn lén,
hiện
tại tò mò đến khó chịu!
Quốc sư đại nhân chậm rãi nâng ánh mắt, trong giọng
nói
mang theo thong thả: "Ngươi
đã
đến phủ Trấn Nam Vương?"
"đã
đến!" Lục hoàng tử điện hạ tùy tiện
nói, "Nhị ca cũng có
một
hộp muốn giao cho Kỷ Tiểu Ly, ta len lén đưa vào cho nàng!"
Trong nháy mắt, ánh mắt Quốc sư đại nhân tựa như băng,
không
nói
một
lời chăm chú nhìn
hắn, Mộ Dung Tống bị
hắn
nhìn mà lạnh cả người, lắp bắp: "Ngươi làm gì vậy...... Ngươi đừng thừa dịp nhị ca ta
không
có ở đây mà khi dễ ta......
nói
cho ngươi biết, dầu gì ta cũng là hoàng tử...... ngươi cẩn thận
một
chút cho ta!"
Khóe miệng Quốc sư đại nhân cong lên, nở nụ cười!
"Lục điện hạ và Nhị điện hạ thân thiết như tay chân,
thật
khiến người ta nhìn thấy mà cảm động."
"Ngươi biết là tốt rồi! Ngươi lại dám ép ta ăn lung tung gì đó, nhị ca ta trở về
sẽ
không
bỏ qua cho ngươi!" Thấy
hắn
cười, Mộ Dung Tống thở phào
một
hơi, tiếp tục phô trương thanh thế mà uy hϊếp.
"Sao có thể?
hiện
tại Thiên Mật sứ
không
có ở đây, ta nhét thuốc cho ngươi, lấy ai đến giải cho ngươi?" Trần Ngộ Bạch
nhẹ
nhàng thoải mái ném ra
một
câu.
"Ngươi!" Chuyện này là tỳ vết duy nhất trong cuộc sống nhàn hạ thuần khiết của Lục hoàng tử điện hạ, nhắc tới liền trở mặt!
hắn
đỏ mặt rút cây búa từ bên hông ra!
Nhưng nụ cười của Quốc sư đại nhân...... càng dịu dàng hơn!
không
biết tại sao, Mộ Dung Tống cảm thấy
hắn
cười như vậy còn đáng sợ hơn mặt lạnh như vừa rồi nhiều!
"Ngươi...... Đừng cười!
không
được cười!"
Quốc sư đại nhân rất phối hợp, hơn nữa còn thở dài.
"Lúc này nhị hoàng tử điện hạ
đã
đến Tây Lý, hẳn Lục hoàng tử điện hạ vô cùng mong nhớ."
Mộ Dung Tống hừ lạnh
một
tiếng, "Đều tại ngươi! Là ngươi giựt giây
yêu
cầu phụ hoàng ta hạ chỉ, lệnh cho nhị ca ta
đi
giám quân!"
"Ừ, tại hạ suy tính
không
chu toàn, nhất định
sẽ
cố hết sức để bù đắp." Trần Ngộ Bạch cười dịu dàng,
nói
với cái người
đang
giơ búa ra với
hắn.
"thật
sao?!" Đôi mắt to xinh đẹp của Mộ Dung Tống sáng lên, "Ngươi có thể đưa nhị ca ta trở về?!"
Tây Lý vừa lạnh vừa hoang vu, vừa
không
có gì ngon để ăn cũng
không
có gì hay để chơi, huống chi người Tây Lý thô lỗ lại tàn bạo, đánh trận lại càng nguy hiểm! Mấy ngày nay
hắn
luôn nghĩ biện pháp cầu xin phụ hoàng gọi nhị ca trở về!
Quốc sư đại nhân cười càng thêm dịu dàng, thong thả cam đoan với
hắn: "Tại hạ nhất định thúc đẩy việc đoàn tụ của Lục hoàng tử điện hạ và Nhị hoàng tử điện hạ."
Mộ Dung Tống nhất thời cao hứng bật dậy, chẳng những lập tức cất cây búa
đi, còn thành tâm thành ý chào Quốc sư đại nhân
một
cái.
Sau đó
hắn
thật
cao hứng hát ca quay về.
Nửa tháng sau, hoàng thượng hạ chỉ tiếp viện lương thảo cho đại quân ở Tây Lý,
đi
theo giám quân...... chính là Lục hoàng tử điện hạ.
**
Tạm thời
không
đề cập tới chuyện sau khi Lục hoàng tử điện hạ
thật
cao hứng hát ca rời khỏi phủ Quốc sư. Đêm khuya vắng người hôm đó, suốt
một
đêm, ánh nến trong Quan Tinh lâu
không
hề tắt.
Cửa sổ phía nam mở ra, Quốc sư đại nhân khí khái thanh cao tựa vào ghế dựa bên cửa sổ, tay cầm
một
quyển sách, khêu đèn học suốt đêm.
Ngoài cửa sổ là đêm khuya yên ắng, sao trời lấp lánh, gió mát thổi vào phòng, rèm che
nhẹ
nhàng lay động.
Hay cho
một
bức tranh truyền thần vẽ cảnh đêm đen vắng vẻ mà trang nhã.
Người trong bức họa vươn cánh tay thon dài như ngọc, rót nửa chén trà nguội cuối cùng,
một
hơi uống cạn. Sau đó
hắn
nhắm mắt tĩnh tâm hồi lâu, mới để quyển sách 《 Đầm Hoa đào – tình duyên thầy trò 》cuối cùng
trên
tay vào trong hộp.
Quyển tiểu thuyết này kể về
một
đôi thầy trò gặp và quen biết nhau ở bờ đầm Hoa đào, mô tả tình tiết hiểu nhau mà hứa hẹn tình duyên, hành văn lưu loát, miêu tả tỉ mỉ, tình tiết...... ướŧ áŧ, khiến người đọc như lạc vào
một
thế giới kỳ lạ, nhất là cảnh sau khi thầy trò bái lạy trời đất, nội dung của suốt nửa phần sau của cuốn tiểu thuyết đều dùng để miêu tả cặn kẽ từng đêm từng đêm, sư phụ làm các loại việc đó việc đó...... với tiểu đồ đệ
Mộ Dung Nham có tư tưởng xấu! Sau khi
hắn
ta trở về
sẽ
không
bỏ qua cho
hắn
ta!
Bất quá
hiện
tại, Mộ Dung Nham
không
quan trọng, giờ phút này trong lòng Quốc sư đại nhân tràn đầy ân hận —— vâng lời
không
tốt sao?
hắn
nói
gì nàng cũng làm theo
không
tốt sao? Sao vừa rồi lại xoay người
đi
mất?
rõ
ràng nàng
đã
nhoài người ra trước chờ
hắn......
Quốc sư đại nhân nhiệt huyết sôi trào, khó nhịn mà thở dài.