Chương 25

Edit: Lam Phượng Hoàng

Cùng vầng trăng sáng, nương theo bóng dáng bốn huynh muội Kỷ gia vui vẻ lén lén lút lút từ cửa sau chạy ra ngoài, cũng chiếu sáng người ngồi uống rượu

một

mình

trên

mái ngói

thật

cao cong vυ"t của phủ Quốc sư.

Trăng tròn nhìn từ xa xa tựa như treo

trên

mái cong

thật

cao kia, người toàn thân lụa đen chói sáng trong ánh trăng, gương mặt

anh

tuấn thâm trầm còn lạnh hơn ánh trăng trong trẻo gấp ba lần. Nhị hoàng tử điện hạ mới vừa gặp mặt tiểu tướng quân Kỷ Nam, trong đôi mắt hoa đào còn lưu luyến tình thâm ấm áp, lúc nhìn về phía Quốc sư đại nhân đương nhiên cũng có thể cười dịu dàng

không

dứt: "Ánh trăng như thế, sư đệ độc ẩm dưới trăng,

thật

đúng là vô cùng thích thú."

"Cút." Lúc này Trần Ngộ Bạch

thật

không

muốn

nói

thêm lời nào với

hắn.

Mộ Dung Nham cứng đầu cứng cố cười cười ngồi xuống bên cạnh

hắn, kéo

một

vò rượu tới ôm uống hai hớp, khẽ thở dài,

nói: "Rượu ngon!" Nhìn trăng sáng ngàn dặm, vẻ mặt

hắn

nhuốm đầy hồi ức: "Nhớ năm đó hoa và rượu là thứ nổi danh nhất của phủ Quốc sư, sư phụ

thật

hiếu khách, năm đó người của hơn nửa kinh thành ngắm hoa trong phủ Quốc sư, thưởng thức rượu của phủ Quốc sư. Đáng tiếc, vào trong tay sư đệ, rượu ngon đến mức này hôm nay

đã

không

có mấy ai được đυ.ng đến."

Trần Ngộ Bạch

thật

không

muốn để ý đến

hắn, nhưng

hắn

biết người này nếu ngươi

không

muốn để ý đến

hắn,

hắn

có thể vòng tới vòng lui

nói

suốt đêm. "Ta

sẽ

không

giúp Kỷ gia."

hắn

quyết định trực tiếp vạch trần, "Chuyện

trên

triều đình tự có hoàng thượng quyết định, những chuyện khác, mỗi người mỗi mệnh."

"Ngươi

đang

nói

Kỷ Đông?"

"Ta chỉ

nói: mỗi người mỗi mệnh." Trần Ngộ Bạch lạnh lùng thốt ra từng chữ từng chữ, "Ta và ngươi là đồng môn, dù ngươi chưa tu luyện thuật bói toán, nhưng ngươi hẳn phải



hơn ngững người khác. Lúc sư phụ qua đời dặn dò ta chăm nom thiên hạ Đại Dạ và phủ Quốc sư này, để đảm nhiệm vị trí quốc sư truyền lại, ta cần phải còn sống

thật

tốt. Cho nên, thu hồi những thủ đoạn kia của ngươi lại

đi, sư huynh. Ta là quốc sư của Đại Dạ, việc cần làm

thì

một

chút ta cũng

không

chối từ, những thứ khác, thêm

một

chữ ta cũng

sẽ

không

nói."

Mộ Dung Nham tới, bất quá chính là vì hai chuyện:

một

là Kỷ tiểu tướng quân mà lòng

hắn

yêu

mến; hai là ngôi vị hoàng đế mà

hắn

đã

trù tính nhiều năm. Cho dù là chuyện nào Trần Ngộ Bạch cũng

không

hứng thú, căn bản cũng

không

muốn vì

hắn

mà giảm thọ do tiết lộ Thiên Cơ.

Dưới ánh trăng, đôi mắt hoa đào của Nhị hoàng tử điện hạ luôn luôn như cỏ cây trong gió xuân cũng ảm đạm mấy phần. "Ngộ Bạch, năm đó sư phụ vì ta mà ước đoán tinh tú tiết lộ Thiên Cơ, sau này ta mới biết."

"Ta biết, là sư phụ tự mình muốn làm như vậy." Trần Ngộ Bạch hớp

một

ngụm rượu, "Nếu

không

ta

đã

sớm gϊếŧ ngươi."

"Ngươi

sẽ

không." Mộ Dung Nham mỉm cười, nếu chuyện

hắn

muốn hỏi

đã

không

có đáp án, ngược lại

hắn

đành buông xuống, toàn tâm toàn ý nhạo báng sư đệ nhà

hắn: "Từ

nhỏ

nhìn ngươi như máu lạnh vô tình, bản chất lại là tình thâm ý nặng. Sư phụ chính là coi trọng điểm này ở ngươi. Nếu

không, với tính tình của ngươi, vị trí Quốc sư đại nhân này ngươi

đã

sớm

không

chịu làm." Vừa

nói

hắn

vừa cười, "Lại

nói

ngươi cũng

đã

nhận đồ đệ, tiểu đồ đệ kia của ngươi...... Đáng tiếc lại là

một

nữ hài tử."

Trần Ngộ Bạch

đang

ngẩn ngơ trong gió đêm và ánh trăng, nơi trái tim mơ hồ như níu giữ được

một

hình bóng, chợt bị Mộ Dung Nham vạch trần, nhất thời giống như bí mật trong lòng gì bị phơi bày trước mắt mọi người, mặt liền biến sắc, hiểm ác

nói: "đã

nói

xong việc muốn

nói

rồi? Mau cút!"

Mộ Dung Nham nhíu mày, "Sao thế? Tiểu đồ đệ kia của ngươi

đã

chọc phá gì ngươi?"

"không

liên quan đến ngươi." Giọng của Trần Ngộ Bạch

lạnh lẽo như thứ lụa màu đen kia, "Ngươi ham muốn quá nhiều, quan tâm quá mức, mới có thể

không

bỏ được mà cầu xin quá nhiều!"

Mộ Dung Nham nhíu mày nhìn

hắn

hồi lâu, chợt cười ha ha, uống cạn rượu trong tay,

hắn

đứng lên, cười hết sức cởi mở: "Người đời ai

không

thế chứ? Ngộ Bạch ngươi giữa tâm nguyện và con người, chẳng lẽ lại có thể

không

ham muốn

không

quan tâm, có thể buông tay được sao?"

Người này

thật

quá đáng ghét,

nói

nhiều như vậy, Trần Ngộ Bạch lười trả lời

hắn, phẩy tay áo

một

cái mấy vò rượu bay lên đập về phía

hắn, tiếng vỡ giòn tan cùng mùi rượu náo động trong màn đêm trong trẻo lạnh lùng, Mộ Dung Nham chật vật lùi lại mấy bước, cười cười từ mái cong phi thân xuống, dần dần

đi

xa. Khi bộ quần áo màu trắng bạc rốt cục xa dần rồi biến mất

không

hình bóng, Trần Ngộ Bạch phất tay áo mà

đi.

**

thật

ra vấn đề cuối cùng mà Mộ Dung Nham hỏi, Trần Ngộ Bạch cảm thấy hơi chút có thể.

Ví như mấy ngày nay họa tinh

không

có ở trước mắt

hắn,

hắn

cũng chưa từng khổ sở. Nghĩ rằng nàng và quản gia, Tiểu Thiên

không

có gì khác biệt, ở lâu bên người,

sẽ

không

còn chán ghét mà

sẽ

dần có chút tình cảm, chỉ trùng hợp nàng là nữ hài tử mà thôi.

Quốc sư đại nhân cảm thấy kiếp số của mình

đã

qua, tinh thần thoải mái hé ra khuôn mặt

không

biểu cảm, bước

đi.

Mấy ngày nay vì chiến

sự

phía Tây mà trong triều đình

đang

lao nhao ầm ĩ. Người dân Đại Dạ vạm vỡ, chủ chiến (có ý chiến tranh) đương nhiên chiếm đa số, chẳng qua

trên

phương diện cử người

đi

lại bất đồng cực lớn: có người đề cử Kỷ Nam,

nói

Kỷ tiểu tướng quân trước đây

không

lâu từng đánh thắng Nam quốc trở về, thừa thắng mà cử

đi

đánh trận tất

sẽ

mã đáo thành công! Có người mãnh liệt phản đối: Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi là thiếu niên

anh

hùng, vạn người khó thắng, hoàng thượng vẫn nên phái con trai của mình

đi

chứ

không

nên cử người khác!

Hoàng đế bị bọn họ lao nhao mà choáng váng đầu, ung dung thản nhiên nhìn quanh bốn phía, lại thấy vẻ mặt Quốc sư đại nhân luôn luôn bực bội loại ồn ào này nhất vẫn mang bình tĩnh. Gì chứ?

thật

là kỳ quái!

Trần Ngộ Bạch bị ông ta hứng thú nhìn chằm chằm, nhịn hồi lâu, nhàn nhạt nhìn lại ông ta

một

cái, lại tiếp tục trương vẻ mặt

không

cảm xúc. Có gì kỳ quái chứ. Mấy lão già này thích nhất là lao nhao, bất quá......

không

bằng người nào đó.

Mấy lão thần tạm thời cãi vả xong rồi, Quốc sư đại nhân

đang

muốn trở về phủ, cung nhân trông coi ngoài điện tiến lên mời: Thái hậu Từ Hiếu cho mời Quốc sư đại nhân.

Trần Ngộ Bạch vẫn có mấy phần tôn trọng vị thân mẫu này của hoàng đế,

không

xa cách khó gần như với Thái hậu Đoan Mật kia, lúc này liền

đi

theo cung nhân.

Thái hậu Từ Hiếu

đang

chờ

hắn

trong điện, Hoàng hậu nương nương cũng ở đây, vừa thấy Quốc sư đại nhân liền cười khanh khách

nói: "Chuyện của Lục hoàng tử lần trước, còn chưa cám ơn Quốc sư đại nhân ra tay cứu giúp!"

"Hoàng hậu nương nương

nói

quá lời, đây là bổn phận của thần." Quốc sư đại nhân

không

bị chọc giận, bình thường vẫn tương đối lễ độ.

"Lại

nói, Bổn cung cùng Quốc sư đại nhân

thật

có duyên, dưỡng nữ của phủ Trấn Nam Vương được ta làm lễ vấn tóc, cũng là trong lễ vấn tóc ấy, phát

hiện

túi gấm mà Quốc sư đại nhân đời trước lưu lại." Hoàng hậu nương nương cười thân thiết, "Bổn cung nghe công chúa Diễm Dương

nói

hài tử Tiểu Ly này từ

nhỏ

nghịch ngợm kém ngoan, ở nhà cả ngày lẫn đêm đều gây họa, nhưng kể từ khi trở thành đệ tử của quốc sư đại nhân, cũng chưa được bao lâu? Nghe

nói

đã

được dạy tuân theo khuôn phép."

"Nữ hài tử tuân theo quy củ

thì

rất tốt, " Thái hậu Từ Hiếu cười

nói, "Đứa bé kia cũng

không

nhỏ

còn

nhỏ

nhỉ?

đã

làm lễ vẫn tóc, có thể thành hôn rồi?"

"Chính là vì chuyện này mới mời Quốc sư đại nhân tới đây!" Hoàng hậu nương nương tiếp lời, cười xoay sang quốc sư: "Quốc sư đại nhân biết tính toán đoán sao,

không

biết lúc dạy Tiểu Ly có xem

một

chút cho nàng

không? Sao Hồng Loan (ngôi sao báo nhân duyên) của nàng......

đã

di động?"

Hoàng hậu nương nương nằm mơ cũng

không

nghĩ đến: lời này của bà đạp trúng ngay hai chỗ đau của quốc sư đại nhân. Thứ nhất

hắn

không

xem đoán được sao chiếu mệnh của Kỷ Tiểu Ly, giống như

hắn

không

thể đoán được sao chiếu mệnh của chính mình. Vận mệnh của mình,

không

cách nào tính toán. Thứ hai, mặc dù

không

cách nào suy đoán, nhưng

hắn

cũng biết: di động...... là có tâm ý khác.

Quốc sư đại nhân đột nhiên tối mặt, cũng

không

trả lời, Hoàng hậu nương nương xem sắc mặt mà đoán ý, nhớ lại lời công chúa Diễm Dương tới: "Dã nha đầu kia người căm chó ghét, đến phủ Quốc sư đều ngày ngày gây họa, gây náo loạn, Quốc sư đại nhân cũng giống như Bổn cung ước gì gả luôn nàng ra ngoài! Hoàng hậu tẩu tẩu chỉ cần

nói

thêm mấy câu, đợi đến lúc Phủ Thượng thư đưa bát tự qua, Quốc sư đại nhân chỉ cần

nói

là kim ngọc lương duyên (mối duyên tốt đẹp), do ông trời tác hợp, chuyện này

sẽ

thành!"

Hoàng hậu nương nương hồi tưởng lại năm đó mình ước gì gả tiểu



tử (

em chồng
) công chúa Diễm Dương ra ngoài, rồi lại

không

dám

nói

ra miệng, với người có cùng tâm trạng này, bà hiểu

thật



Quốc sư đại nhân trầm mặc ít

nói

trước mặt này.

Đều là người cũng cảnh, giọng

nói

của Hoàng hậu nương nương dịu dàng hơn mấy phần: "thật

ra là như vầy: con trai của phủ Sở Thượng Thư tuổi cũng xấp xỉ, có ý với Tiểu Ly nhà chúng ta, chẳng qua là...... theo đồn đãi Sở công tử có tiếng là số khắc thê ——"

"Chẳng qua là theo đồn đãi sao?" Trần Ngộ Bạch nâng ánh mắt, nhàn nhạt hỏi

một

câu.

Hoàng hậu nương nương bị ánh mắt của

hắn

nhìn

không

khỏi lạnh thấu tim, ngơ ngẩn hồi lâu. Chỉ nghe Quốc sư đại nhân

nói: "Sở Thượng Thư từng mang công tử tới cửa, xin thần đổi bát tự. Sở công tử rốt cục là có tiếng theo đồn đãi, hay

sự

thực ra sao tiếng theo như vậy, phủ Trấn Nam Vương phải gả nữ nhi, chẳng lẽ cũng

không

hỏi trước cho



ràng

một

chút?"

Thái hậu Từ Hiếu cười

nói: "không

phải là

đã

có Quốc sư đại nhân sao? Quốc sư đại nhân dạy bảo nàng,

một

ngày làm thầy cả đời là cha, lại nghĩ Sở công tử mặc dù

thật

đúng là khắc thê, Quốc sư đại nhân cũng có biện pháp thay đổi."

Thái hậu Từ Hiếu

nói

như vậy là muốn lần nữa nghiêm túc quay lại chuyện bát tự, nhưng

không

hiểu sao Quốc sư đại nhân nghe xong câu "một

ngày làm thầy cả đời là cha" kia, sắc mặt hình như càng trở nên khó nhìn hơn......

Xem ra nha đầu kia

thật

sự

khiến người chán ghét, Quốc sư đại nhân vừa nghe cả đời là cha, lại

không

vui đến vậy!

"Hẳn Quốc sư đại nhân cũng

đã

hiểu, phủ Trấn Nam Vương đối với hài tử kia...... cũng sớm muốn gả nàng ra ngoài. Quốc sư đại nhân dạy nàng

đã

lâu, cũng

đã

thông suốt mọi việc. Sao

không

nói

tốt vài câu, làm cho xong chuyện này nhỉ?"

"Ý của Thái hậu nương nương là: hiếm có người xin cưới, phủ Trấn Nam vương ước gì có thể gả nàng

đi?" Trần Ngộ Bạch trầm mặc hồi lâu, chợt hỏi.

Thái hậu và Hoàng hậu nương nương cho là rốt cuộc

hắn

đã

hiểu

rõ, đều lộ vẻ thở phào

một

hơi. Trần Ngộ Bạch thấy bọn họ

đã

vứt bỏ mặt nạ, ánh mắt lạnh lùng chợt lóe.

Lúc này thái giám bên người Hoàng thượng đến,

nói

hoàng thượng cho mời Quốc sư đại nhân.

**

Suốt dọc đường Quốc sư đại nhân lạnh mặt dọa sợ thái giám

đi

xa xa trước mặt, đến Bảo Hòa điện, sau lưng

đã

thấm

một

lớp mồ hôi lạnh như băng, lúc đẩy cửa ra mời quốc sư vào, tay chân đều như nhũn ra.

Ngược lại trong Bảo Hòa điện tràn đầy hòa nhã, hoàng đế

đang

cùng cấp dưới Sở Thượng thư

nói

chuyện, thấy Trần Ngộ Bạch tới, cất giọng cười

nói: "Ngộ Bạch, trẫm thay ngươi nhận

một

chuyện vui." Vừa dứt lời hoàng đế chợt thấy kỳ quái: sao lúc này mặt quốc sư nhà ông lại trầm như băng?



ràng vừa rồi

trên

điện mặt còn như có điều suy nghĩ, mặt mày chứa ý cười mà!

một

bên là Sở Thượng Thư mấy ngày nay

thật

đúng là

không

lúc nào mặt mày

không

vui vẻ, vái chào Trần Ngộ Bạch: "Quốc sư đại nhân, lần trước khuyển tử

nói

lời đυ.ng chạm trong phủ Quốc sư, cựu thần thay khuyển tử xin tội, mong Quốc sư đại nhân bao dung!"

Trần Ngộ Bạch nghiêng người tránh né lễ bái của lão ta, "không

dám. Ngược lại hôm đó tại hạ

đã

nói

lời đắc tội, Thượng thư đại nhân

không

nên cảm thấy phiền lòng mới phải."

"không

phiền

không

phiền!" Sở Thượng Thư mặt mày hớn hở, "Nếu hôm đó

không

đến bái phỏng Quốc sư đại nhân, khuyển tử cũng

sẽ

không

gặp gỡ tiểu thư Kỷ gia!

nói

đúng ra chính là Quốc sư đại nhân mai mối!"

Quốc sư đại nhân trầm mặc, giọng trầm

đi

mấy phần: "Tiểu đồ kém ngoan, là do tại hạ

không

biết dạy dỗ."

"Tiểu thư Kỷ gia kia đúng là......" Sở Thượng Thư nhớ tới thảm trạng nhà mình xanh biếc

một

màu, dừng

một

chút, ngược lại lão mặc sức tưởng tượng cháu chắt đầy nhà, lại càng cao hứng: "Bất quá nhân duyên của khuyển tử nhấp nhô, trước mắt cựu thần

không

cầu gì khác, chỉ cầu

hắn

bình an lấy vợ, kéo dài hương hỏa."

Hoàng đế cũng cười

nói: "Đúng vậy, lấy vợ sinh con là chuyện quan trọng nhất, chờ phá xong kiếp số, sau này cưới thêm ít nhiều mỹ thϊếp hiền hậu, tái giá là được!"

Dù sao ai cũng

không

coi trọng Kỷ Tiểu Ly là

một

nhân tài mà tận lực xin cưới, lấy về nhà

không

phải chỉ vì việc sinh hài tử sao?

Từ phủ Trấn Nam Vương đến Phủ Thượng thư, từ Thái hậu, hoàng hậu đến hoàng đế,

không

ai xem hôn

sự

này

sẽ

là lựa chọn quan trọng quyết định cả đời của

một

nữ hài tử. Kỷ Tiểu Ly chẳng qua chỉ là

một

con cờ trong tay những người này, có người

không

muốn, liền quăng bỏ; có người tạm thời còn phải dựa vào nàng, liền nhận lấy.

Trần Ngộ Bạch quá



loại cảm giác này. Tựa như người nắm giữ Huyền Vũ, địa vị quốc sư, thế gian cần

một

người thừa kế Lệnh bài Huyền Vũ, bảo vệ Đại Dạ, mà

không

một

ai cần chính Trần Ngộ Bạch

hắn.

"Được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, được Sở Thượng Thư xem trọng, tại hạ

sẽ

đi

một

chuyến đến phủ Trấn Nam Vương." Quốc sư đại nhân tựa như chuyện vặt mỉm cười đứng lên,

nói.

**

Tác giả có lời muốn

nói: ngày mai, mười giờ sáng Cập nhật

một

chương, tám giờ tối Cập Nhật

một

chương nữa. Theo suốt đến nay, phải

nói

tạm biệt các



nương: cảm ơn

đã

quen biết. Nếu thích, xin đọc biết rằng ta

không

thích xem đạo văn. Ta vô cùng ghét đạo văn, tình nguyện bước khỏi giang hồ, tựa như

đã

từng

yêu

người, càng tốt hơn tổn thương. Xem xong cuốn VIP này đại khái chỉ 2-3 đồng nhân dân tệ, nếu như

không

thích thủ tục phiền toái, chỉ cần viết bình luôn ta

sẽ

gửi qua, trả bao nhiêu là do hệ thống tính toán số chữ, số chữ bình luận nhiều

thì

số tiền càng lớn, mỗi tháng tổng hợp xong ta liền đưa tiền lời, phát triển

không

ngừng.

..

.. Sói xám mọc cánh......