Edit: Lam Phượng Hoàng
Xử lý xong Lục hoàng tử điện hạ ngây thơ, Tần Tang trở lại điện Thiên Mật.
Thái hậu Đoan Mật
đang
tựa
trên
giường mỹ nhân, ngắm bụi cây Thiên tầng Đồ mi (
Lau trắng ngàn tầng) hôm qua hoàng đế sai người đưa tới. Lúc còn trẻ dung mạo Thái hậu Đoan Mật khuynh thiên hạ, vì bà mà suýt chút nữa lão hoàng đế
đã
không
cần đến giang sơn. Hôm nay mặc dù tuổi của bà
đã
hơn năm mươi, nhìn vẫn xinh đẹp tựa như phụ nhân hơn ba mươi tuổi, bà vuốt cánh hoa của bụi cây Lau trắng trong chậu cười tủm tỉm, nhất thời quốc sắc thiên hương cũng
không
bằng.
"Ngươi
đã
về, quốc sư tiếp chỉ chứ?" Cả giọng
nói
cũng vẫn mê hoặc êm tai.
Tần Tang ngoan ngoãn quỳ
trên
mặt đất, hành lễ xong mới thấp giọng trả lời bà: "Quốc sư đại nhân sớm
đã
đoán được ý chỉ của hoàng thượng, nô tỳ còn chưa lấy thánh chỉ của Thái hậu nương nương ra tuyên đọc,
hắn
đã
đoán được ý của nô tỳ."
Thái hậu Đoan Mật nghe vậy, ngón tay vuốt cánh hoa hơi chậm lại, nhưng cũng
không
tức giận, thậm chí nụ cười còn xinh đẹp hơn. Ngón tay ngọc
nhỏ
và dài vuốt cánh hoa mềm mại, bà
nhẹ
giọng
nói: "nói
như thế, sợ rằng Lệnh bài Chu Tước
đã
xuất
hiện. Mặc dù
không
có trong tay hoàng đế, cũng ở trong tay người
hắn
tín nhiệm."
"Phía Quốc sư, trước mắt nên làm thế nào?"
"Trần Ngộ Bạch kia là khối xương cứng chúng ta
không
gặm được, vậy
thì
tạm thời cứ để thế
đi, chỉ cần
hắn
nghe lệnh của hoàng đế, khối Lệnh bài Huyền Vũ kia có
một
ngày
sẽ
đến tay ai gia." Đoan Mật cười lạnh lùng, "Trước mắt, chủ yếu chúng ta
sẽ
đối phó phủ Trấn Nam Vương. Trận chinh Tây đó, tuyệt
không
thể để Kỷ gia chiếm tiện nghi."
Tần Tang thấp giọng đáp
một
tiếng "Dạ", "Xin nghe Thái hậu nương nương dặn dò."
Trong điện an tĩnh hồi lâu, Thái hậu Đoan Mật thưởng thức bụi cây Lau trắng kia đủ rồi, ngón tay
nhỏ
nhắn ngắt đứt, đầu ngón tay vân vê đùa bỡn đóa hoa. Bà nhìn người quỳ
trên
đất, cười
nói
như
nói
việc nhà: "Bộ dạng Đại hoàng tử gần đây càng ngày càng khác thường, ngươi rãnh rỗi
thì
đến thăm
hắn. Chớ phí thời gian đấu với Tiểu Lục, cái loại tiểu hài tử đó, có gì vui mà đùa."
Chuyện mới xảy ra trước khi vào cửa, bà
đã
biết
rõ
ràng như vậy, Tần Tang đè nén ý lạnh dâng lên trong tim, thấp giọng cung kính đáp: "Hai ngày tới chính là ngày đưa thuốc cho Đại hoàng tử, nô tỳ
sẽ
cố hết sức khuyên ngài ấy."
"Aizz......
thật
ra
thì
ai gia cũng biết, ai khuyên
hắn
cũng vậy thôi.
một
Cố Minh Châu,
đã
hủy hoại
hắn." Thái hậu Đoan Mật tiếc hận
không
ngừng than thở, "Sớm biết như thế, ban đầu
thật
không
nên mang tỷ muội các nàng vào cung. Tần Tang, ngươi cũng đừng học Cố Minh Châu, vì chuyện tư tình nho
nhỏ, mà
không
quan tâm đến kế hoạch lớn của tộc Thiên Mật."
Giọng bà dịu dàng thân thiết, Tần Tang
không
chút nào dám khinh thường, cúi đầu
nhẹ
giọng
nói: "Lý Vi Nhiên cầm Lệnh bài Kỳ Lân trong tay, lại là minh chủ võ lâm, nô tỳ với
hắn
chỉ là hư tình giả ý, bất quá là vì muốn mượn
hắn, kính xin Thái hậu nương nương minh giám!"
"Ừ, ai gia tin ngươi. Hôm nay chúng ta chỉ thiếu bốn lệnh bài Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, là có thể trở lại thánh địa...... Tần Tang, cha mẹ ngươi cũng chôn thân nơi đó,
đã
nhiều năm, ngươi
đã
trưởng thành, nhất định ngươi cũng rất muốn trở về thắp nén hương cho bọn họ?"
"Phải..... Thần nhất định
sẽ
đem hết toàn lực, vì tộc Thiên Mật chết cũng
không
từ." Thánh nữ Thiên Mật cúi lạy, trán chạm xuống nền đất sáng vàng lạnh như băng, giọng của nàng
nhẹ
mà u ám.
Thái hậu Đoan Mật cầm hoa tươi trong tay ném qua
một
bên, nhìn Thiên Mật sứ quỳ
trên
đất, hài lòng cong khóe miệng.
**
Quốc sư Đại Dạ là
một
tồn tại siêu nhiên, ở thế giới mà thiên thần thượng cổ đều
đã
là truyền thuyết xa xôi này, Quốc sư đại nhân chính là thần của ngàn vạn con dân. Nhiều lần đảm nhiệm chức Quốc sư nắm giữ Lệnh bài Huyền Vũ, bảo hộ chính là thiên hạ của Đại Dạ, cho nên có lúc ngay cả hoàng quyền cũng
không
thể hoàn toàn khống chế quốc sư. Kể từ khi Trần Ngộ Bạch kế nhiệm Quốc sư tới nay, trừ Tế Tự (
lễ cúng bái thần linh) cầu chúc cần thiết, Quốc sư đại nhân lạnh như tiên gián trần - ngay cả lâm triều mỗi ngày cũng
không
lộ diện, có lúc hoàng đế gặp
hiện
tượng thiên văn khó hiểu, lại ngay lúc Quốc sư đại nhân
không
muốn ra khỏi cửa, hoàng đế còn phải tự mình chạy tới phủ Quốc sư để hỏi.
Quốc sư như thế, vương hầu trong triều muốn cầu
hắn
đoán mệnh hoặc bốc quẻ, chính là khó như lên trời.
Sở Thượng Thư vì thế mà khổ não
không
thôi.
Sở Thượng Thư khổ não là vì: lúc còn trẻ công thành danh toại, duy chỉ là cưới hơn mười thê thϊếp cũng
không
sanh được nhi tử, lúc đó
hắn
cầu xin lão quốc sư. Lão quốc sư bấm tay tính toán,
nói
hắn
không
có nhi tử
thì
tốt hơn, khuyên
hắn
đừng quá cưỡng cầu. Sở Thượng Thư mặc kệ ——
hắn
hăng hái cố gắng lên làm quan lớn, gầy dựng
một
gia nghiệp lớn,
không
có con trai thừa kế
thì
phải làm sao? Lão quốc sư hiền hòa mềm lòng, bị
hắn
liều chết cầu xin
một
trận. Mùa xuân năm sau, quả nhiên Sở Thượng Thư liền ôm con trai mập mạp, vui vẻ cười toe toét, đưa hoành phi vàng và tám mươi tám chiếc xe tạ lễ. Lão Quốc sư đại nhân lại
không
nhận,
nói: "Đứa con này là do ngươi cưỡng cầu, là tai họa, sau này
sẽ
không
có nhân duyên, càng sai càng có họa." Sở Thượng Thư vừa nghe, vội vàng cầu xin lão quốc sư thay đổi bát tự cho con trai bảo bối. Lão quốc sư thở dài
nói: "Mười tám tuổi
hắn
sẽ
có
một
kiếp nạn, nếu có thể qua được, đến lúc đó hãy đổi bát tự, hoặc chỉ đành trông cậy vào bạn bè thân thích gần nhất."
Từ đó Sở Thượng Thư nơm nớp lo sợ nuôi con trai bảo bối Sở Hạo Nhiên, ngày ngày mong đợi
hắn
mười tám tuổi.
Nay Sở Hạo Nhiên
đã
bình an trưởng thành, hơn nữa dáng dấp
thật
anh
tuấn lỗi lạc, phóng khoáng phi phàm. Sở Thượng Thư nhớ lời dặn của lão quốc sư, từ
nhỏ
liền quyết định hôn
sự
cho
hắn, từ khi
hắn
tám tuổi đến mười tám tuổi, tổng cộng
đã
sắp xếp cho
hắn
mười hôn
sự, đối phương từ tiểu thư nhà giàu danh gia vọng tộc ở kinh thành đến con
gái
rượu có bát tự cứng rắn ở nông thôn xa xôi, đều
không
ngoại lệ là mới vừa đính
hôn liền sinh bệnh nặng hoặc bất ngờ chết
đi.
Ngay cả nha đầu trong viện Sở Hạo Nhiên, cho dù
hắn
kéo tay
một
chút hay chỉ
nói
thêm với các nàng vài lời, liền có thể khắc người ta lập tức chết yểu tại chỗ.
Sở công tử phóng khoáng
anh
tuấn bị
một
lần lại
một
lần máu chảy đầm đìa đả kích, cả ngày u buồn đóng cửa
không
ra khỏi phòng, chỉ có thể ở nhà đọc tiểu thuyết (thoại bản: tiểu tuyết Bạch thoại), sáng tác thơ giải oán.
thật
vất vả, hôm nay Sở Hạo Nhiên tròn mười tám tuổi! Nhưng lão quốc sư
đã
quy tiên nhiều năm, Quốc sư đại nhân mới nhậm chức lại cao ngạo khó gặp, ngay cả Sở Thượng Thư đưa lễ tặng người cũng
không
sờ tới, cuối cùng bây giờ hết cách, khóc quỳ cầu xin hoàng đế, Trần Ngộ Bạch mới miễn cưỡng đồng ý gặp
hắn
một
lần.
Trong Vạn Thiên đường, Sở Thượng Thư mới vừa
nói
ra, quốc sư đại nhân trẻ tuổi liền lạnh lùng cự tuyệt.
Sở Thượng Thư trương nét mặt già nua đau khổ cầu khẩn: "...... Ngay cả người phục vụ bên cạnh khuyển tử cũng chỉ có thể là gã sai vặt, chắc rằng hương khói Sở gia
sẽ
đứt đoạn, Quốc sư đại nhân
không
thể thấy chết mà
không
cứu!"
"Hương khói Sở gia vốn nên đứt đoạn ở đời của Sở Thượng Thư." Trần Ngộ Bạch
không
hề lay chuyển.
Ngày sinh tháng đẻ mang theo số mệnh, cưỡng ép thay đổi mệnh trời, thiệt hại chính là tuổi thọ của Trần Ngộ Bạch
hắn, sao
hắn
có thể đồng ý?
Sở Hạo Nhiên ở bên càng nghe càng căm giận! Từ
nhỏ
hắn
được chăm chút cưng chìu, tính khí công tử, sao có thể nhịn Quốc sư đại nhân mặt lạnh này, căm giận
nói: "Cha! Sao cha phải làm khó Quốc sư đại nhân! Con tình nguyện cả đời này
không
cưới vợ, cũng chẳng có gì đáng ngại!"
Sở Thượng Thư tức giận vỗ bàn: "nói
hưu
nói
vượn gì chứ! Cút ra ngoài cho ta!"
Sở Hạo Nhiên giận dữ nhìn Quốc sư đại nhân
một
cái, "soạt"
một
tiếng mở bung quạt giấy, sãi bước ngẩng đầu
đi
ra ngoài.
**
Tâm tư Sở công tử khó yên, buồn bực thong thả bước
đi, tùy tiện
đi
vào
một
khu vườn.
Nghĩ rằng từ
nhỏ
hắn
muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, con trai độc nhất của phủ Thượng Thư, dáng dấp lại phóng hoáng
anh
tuấn, là
một
nhân tài, chính là có cuộc sống oanh oanh liệt liệt, là vai nam chính chết
đi
sống lại sống lại chết
đi, nhưng mà...... Nhưng mà
hắn
chưa từng có nữ tử
hắn
yêu! Những nữ tử con
gái
cưng xinh đẹp, đáng
yêu, dịu dàng nhã nhặn lịch
sự, hoạt bát đáng
yêu, dịu dàng hào phóng,...... Ngay thời khắc
hắn
yêu
các nàng, các nàng liền, chết,
đi!
không
có nữ chủ sao có thể trình diễn tình
yêu? Sở công tử hết sức đau thương.
Cảnh sắc trong vườn hoa động lòng người, cây xanh biếc tỏa bóng râm, hoa tươi khắp chốn, dáng vẻ Sở Hạo Nhiên đau thương vì số mạng thê thảm của mình
đi
về phía
một
bụi cây thược dược,
đang
đau buồng bước tới, chợt cách đó
không
xa có
một
giọng
nói
trong trẻo của nữ hài tử vang lên: "Này? Ngươi là ai? Sao lại ở nơi này?"
Lời như thế chính là lời kịch kinh điển nhất trong cảnh nam nữ nhân vật chính gặp nhau, Sở Hạo Nhiên cực kỳ quen thuộc! (
LPH: bạn này lậm tiểu thuyết rồi, hắc hắc)
hắn
không
dám tin, chần chờ, chậm rãi xoay người nhìn lại —— hai gò má thiếu nữ
nhỏ
mặc quần lụa mỏng vàng nhạt ửng hồng, mặt như Phù Dung, vòng eo thướt tha, như liễu trong gió, nàng đứng giữa bụi hoa, thẳng lưng mà đứng,
một
đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm mình, ánh mắt thiếu nữ chớm
yêu, quả thực khiến
hắn
như mộng như mê......
"Tiểu sinh Hạo Nhiên, " Sở công tử si ngốc đọc lời kịch trong tiểu thuyết, "không
biết giai nhân ở chỗ này, đường đột rồi."
Kỷ Tiểu Ly nghe được hoang mang
không
ngừng. Trong trăm họ có cái họ "Tiểu Thanh" sao? Đường đột...... có ngọt
không? (
LPH: rồi, bó tay, sổ nho gặp
cô
ngốc)
Thấy đôi mắt đẹp của giai nhân thâm tình ngắm nhìn mình, Sở Hạo Nhiên
không
nhịn được vuốt ve khuôn mặt
anh
tuấn của mình, "soạt"
một
cái mở bung quạt giấy, thoải mái hào phóng phe phẩy, dịu dàng hỏi: "không
biết phương danh của
cô
nương, có thể chỉ giáo cho tại hạ hay
không?"
Câu này Tiểu Ly hiểu được, cười híp mắt đáp: "Ta tên là Kỷ Tiểu Ly. Ta là đồ đệ của sư phụ, còn ngươi?"
Sở công tử cười ngạo nghễ, quạt giấy hăng say lay động: "Ta tên là Sở Hạo Nhiên, cha ta là Hộ bộ thượng thư, ta là con trai độc nhất trong nhà."
hắn
vừa
nói, thử dò xét phóng khoáng đến gần thêm hai bước. Thấy Tiểu Ly bình yên vô
sự, lại
không
lui về phía sau ngẩng mặt ngã đập đầu vô cục đá mà chết, cũng
không
có trời trong xanh xuất
hiện
một
tia sét giáng gãy nhánh cây đánh chết nàng, Sở Hạo Nhiên vui mừng khôn xiết lại đến gần thêm hai bước.
"Ta theo cha ta tới thăm Quốc sư đại nhân,
không
ngờ vô tình gặp được giai nhân, cuộc đời phù du, hữu duyên gặp nhau,
thật
là may mắn." Sở công tử tình sâu tha thiết nhìn thiếu nữ
nhỏ
sống sờ sờ —— nàng còn sống! Trái tim của
hắn
nhảy loạn như con nai
nhỏ,
đã
yêu
người trước mắt: "cô
nương trong sáng dễ thương như ngọc tuyết, đáng
yêu
động lòng người, trong cả vườn hoa tươi này càng làm lòng tại hạ say."
Ngôn từ quá văn vẻ, Kỷ Tiểu Ly bên này còn chưa phản ứng kịp, lại
đã
làm mấy cây cối thành tinh vây xem
không
nhịn được rung động cất tiếng cười to "A ha ha ha ha ha ha ha ha".
"Đây là mấy từ đáng ghê tởm trong sách mà A ha ha ha ha ha ha ha......"
"hắn
nói
mấy từ mắc ói còn
đi
kèm với kỹ thuật diễn
thật
tốt nữa chứ A ha ha ha ha ha......"
"Hẳn là
hắn
chưa từng nhìn thấy ngọc và tuyết, ánh mắt của
hắn
chưa phát triển bằng cái đầu
hắn
ha ha ha ha ha......"
"một
trăm năm tu thành diện mạo xinh đẹp của ta cũng
không
sánh bằng tên ngu xuẩn làm say lòng người kia A ha ha ha ha ha......"
Từ
nhỏ
Kỷ Tiểu Ly lớn lên ở Kỷ phủ, thấy nam tử đều là vũ phu, cho dù Kỷ Tây trầm tĩnh Kỷ Nam văn nhã, cũng chưa từng
nói
mấy lời lịch
sự
buồn nôn như vậy, nàng nhất thời ngẩn người tại chỗ, còn chưa kịp hiểu
rõ
cặn kẽ đây là lời ngon tiếng ngọt, bị cả vườn cười
thật
to
một
trận như vậy, nhất thời chút nhu mì gì cũng
không
còn.
"Các ngươi đừng quá đáng nữa! Nghe lén người khác
nói
chuyện còn cười lớn tiếng như vậy!" Nàng giận dữ lớn tiếng khiển trách bốn phía.
Sở Hạo Nhiên tràn đầy thâm tình dịu dàng cười
một
tiếng, sửa lại lời nàng: "Nơi này chỉ có thiếng thở than, sao lại có tiếng cười chứ,
cô
nương ngốc nghếch."
- -----------------
Tác giả có lời muốn
nói: phiên ngoại của Sở công tử ta
đã
nghĩ xong: nếu ngươi còn sống, chính là trời trong.
PS: gần đây gõ JJ lợi hại, có
cô
nương viết bình dài
không
nhận được hồi
âm
sao? Nếu có mặt
thì
nhắn lại
một
câu đưa nó lên
trên, ta
sẽ
trả lời lại.
Lam Phượng Hoàng: cầu phúc cho bạn họ Sở, đừng để bạn Quốc sư đánh thành đầu heo, mô phật, amen!!!