Chương 14

Edit: Lam Phượng Hoàng

Trần Ngộ Bạch vừa về đến phủ Quốc sư, chạm mặt chính là "Học trò

yêu" nhà

hắn

đang

chỉnh tề vịn cửa mỏi mắt chờ mong.

Quốc sư đại nhân rũ mắt, đuôi mắt mơ hồ

không

khống chế được mà giật giật.

Lão quản gia của phủ Quốc sư đứng giữ ngay sau lưng Kỷ Tiểu Ly, thấy chủ tử

đã

về, vui mừng hớn hở báo với chủ tử: "Đại nhân về rồi, Tiểu Ly



nương đợi đại nhân cả

một

ngày!"

Trần Ngộ Bạch thở dài trong lòng, miễn cưỡng giương mắt nhìn nàng

một

cái, "Có chuyện gì?"

"Sư phụ!" Hai mắt long lanh của Kỷ Tiểu Ly chăm chú nhìn

hắn, mang vẻ mong đợi

không

thôi: "Hôm qua sư phụ

nói

sẽ

dạy ta tu tiên!"

Nàng còn dám

nói

đến chuyện hôm qua! Đuôi mắt Trần Ngộ Bạch lại bắt đầu giật giật, tức giận

âm

thầm cắn chặt răng.

"Có sao? Ta

không

nhớ



có chuyện đó."

hắn

lạnh lùng

nói.

Kỷ Tiểu Ly vừa nghe liền nóng nảy, lập tức nhắc nhở tình hình hôm qua khi

hắn

đồng ý cam kết: "Sư phụ quên? Hôm qua ở

trên

giường sư phụ kéo ta......"

"Khụ!" Quốc sư đại nhân lập tức ho khan

một

tiếng cắt đứt nàng.

Trong ánh mắt "xoèn xoẹt" lóe sáng của lão quản gia,

hắn

mím chặt môi, kềm chế

nói

với nàng: "đi, vi sư......

đi

dạy ngươi tu tiên."

Tiểu thiếu nữ tu tiên hài lòng cười híp mắt, dùng vẻ mặt của cún con đuổi theo khúc xương mà

đi

theo sư phụ nhà nàng.

**

Trần Ngộ Bạch đưa nàng tới vườn trong hậu viện Quan Tinh lâu (đài ngắm sao).

Hoa cỏ trong phủ Quốc sư nổi tiếng quý giá xinh đẹp, nổi danh thiên hạ, khắp nơi trong khu vườn

nhẹ

nhàng khoan khoái yên tĩnh này cũng đều là thứ quý hiếm, rất nhiều hoa cỏ cây cối mà ngay cả trong hoàng cung cũng khó thấy được, phần lớn đều

đã

có linh tính thành tinh, Kỷ Tiểu Ly vừa vào tới cũng cảm giác được linh khí đập vào mặt.

Đáng tiếc chẳng biết tại sao,

một

lời tán gẫu

nói

chuyện cũng

không

có.

Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, chợt dừng trước

một

bồn hoa hình cầu, "Ơ"

một

tiếng, vô cùng hưng phấn: "Liên Y?!"

Bụi cây thược dược màu sắc rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn khác hẳn bụi cây “Liên Y” trụi lủi trong viện của công chúa Diễm Dương, nhưng linh khí lướt qua kia giống như

đã

từng quen biết, nàng

sẽ

không

nhận lầm.

Trong vườn vốn yên tĩnh chỉ có tiếng gió liền xuất

hiện

một

loạt tiếng hút khí —— những cây Hoa tinh đó sớm nghe

nói

đến thảm kịch của Mười dặm rừng Tuyết Quỳnh và Lục Đằng (dây mây màu lục) trận trăm năm,

đã

cùng thề với nhau, tuyệt

không

mở miệng

nói

một

câu trước mặt thiếu nữ kỳ quái này. Nhưng “Liên Y” chính là bụi cây trong bồn hoa hình cầu cả ngày đều kêu la nhất định phải thành tinh (LPH: cái cây cũng giống chủ nó quá), ai cũng

không

mở miệng mà thiếu nữ này lại có thể vạch trần!

Bị điểm danh, cây thược dược tinh thấy hai tròng mắt trong trẻo lạnh lùng vô tình của Quốc sư đại nhân chuyển sang mình, sợ hãi lên tiếng phủ nhận: "Ta

không

biết ngươi! Ta chưa từng gặp ngươi! Ngươi mau tránh ra! Tránh ra tránh ra!"

Kỷ Tiểu Ly đau lòng: "Lúc ngươi ở trong viện của công chúa nương nương ta

đã

nhiều lần tưới nước cho ngươi, sao ngươi lại làm bộ như

không

biết ta?"

"Đó là cây tỷ muội của ta!

không

phải là ta!" Cây thược dược tinh sắp hỏng mất, "Chúng ta chỉ uống thiên thủy (chắc nước mưa

)! Nhất định là do ngươi tưới nước nên tưới chết nàng!"

"không

phải, " Kỷ Tiểu Ly đau lòng phản bác, "Nàng bị Kỷ Bắc nhổ cây gϊếŧ chết."

Cây thược dược tinh sửng sốt, ngay sau đó gào khóc.

Tiếng khóc quá thê thảm, Tiểu Ly bó tay hết cách, quay đầu lại hỏi sư phụ nhà nàng: "Sư phụ...... Làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ cái gì." Trần Ngộ Bạch

không

nhịn được mà lạnh lùng.

Kỷ Tiểu Ly sửng sốt, có chút ngoài ý muốn thử dò xét: "Sư phụ...... Người

không

nghe thấy nàng

nói

sao?"

Trong cõi đời này, vạn vật sinh trưởng đều lấy linh khí dư thừa từ đất hoặc là phải qua hơn ngàn vạn năm tích trữ linh khí của trời đất, mới có linh khí, dần dần thành tinh. Từ

nhỏ

Kỷ Tiểu Ly

đã

có thể nghe được tiếng bọn họ

nói, nhưng

không

ai tin nàng, ngay cả các ca ca cưng chìu nàng như vậy, cũng chỉ cho rằng nàng

nói

láo chơi rất vui. Nhưng sư phụ là tiên nhân, sao cũng

không

nghe được?

Nàng vô cùng hoài nghi, Trần Ngộ Bạch cảm thấy mà giật mình chán ghét.

So với việc nàng ngọt ngào gọi

hắn

là "Sư phụ" còn đáng ghét hơn.

Suy nghĩ

một

chút,

hắn

hỏi nàng: "Nó

nói

gì ta sao?"

Tiểu Ly quay đầu lại nhìn cây thược dược

một

chút, lá hình răng cưa của cây thược dược tinh kia run lên lẩy bẩy, đài hoa cũng cúi xuống.

"Nó......

không

có......"

"Nó

sẽ

làm ta bị thương sao?" Hai tay Quốc sư đại nhân chắp sau lưng, nhàn nhạt hỏi.

"Nó

không

dám." Điểm này Kỷ Tiểu Ly rất khẳng định.

Vật thành tinh chưa trải qua kiếp số, căn bản

không

tính là

yêu

tinh, chẳng qua linh khí hơi mạnh mà thôi, thậm chí gặp người phàm có ý chí tinh khiết cứng cỏi cũng

sẽ

sợ. Mạnh mẽ như sư phụ nhà nàng, ngay cả khi

đã

hóa kiếp thành

yêu

cũng

không

đánh lại khí thế bén nhọn lạnh như băng của

hắn, chỉ có thể bị hồn phi phách tán.

Quốc sư đại nhân rất hài lòng với ngữ điệu kiên định của nàng, khẽ mỉm cười với nàng: "Vậy, sao ta lại cần nghe nó

nói

chuyện?"

Những thứ đó đối với

hắn



nói

là vô hình như

không

khí,

hắn

cần thiết phải nghe bọn họ

nói

gì sao?

Kỷ Tiểu Ly ngẩn người, ý nghĩ vừa chuyển liền bừng tỉnh hiểu ra, nhất thời mắt lộ ra vẻ sùng bái: "Đúng nha! Sư phụ! Người

thật

là lợi hại!"

Người ‘bị’ sùng bái, lạnh lùng mỉm cười.

Đảo ánh mắt, dừng

một

chút

trên

bụi cây thược dược lắm mồm.

"không

phải ngươi muốn học tu tiên sao? Dùng cây thược dược này làm thuốc có thể khiến thân người ngươi

nhẹ

như yến, nhổ đem chế thuốc

đi." (ôi, ác ma)

Mặt mày Kỷ Tiểu Ly hân hoan, chốc lát lại chần chờ: "Nhưng làm vậy nàng

sẽ

chết, nàng cũng sắp hóa kiếp thành

yêu

......"

Quốc sư đại nhân rũ mắt bấm ngón tay, nghiêm nghị

nói

với nàng: "Ngươi chính là kiếp số của nàng, nàng thành

yêu

hoặc là ngươi thành tiên, chỉ có thể chọn

một."

Từ

nhỏ

lập chí tu tiên, mặt mũi thiếu nữ

nhỏ

trắng bệch, ánh mắt trừng vừa lớn vừa tròn, bên trong tràn đầy mâu thuẫn rối rắm cùng thống khổ giãy giụa.

Quốc sư đại nhân nhìn chằm chằm ánh mắt đặc sắc kia lộ vẻ thưởng thức trong chốc lát, tâm tình

thật

tốt,

nhẹ

nhàng vui vẻ xoay người

đi.

**

Từ

nhỏ

Tiểu Thiên theo hầu Trần Ngộ Bạch, lại vẫn

không

thể thăm dò được tính khí của vị chủ tử này: bởi vì quanh năm suốt tháng

trên

mặt chủ tử cũng chỉ lộ ra mấy kiểu, trước kia lúc lão Quốc sư đại nhân vẫn còn sống, thỉnh thoảng mặt mũi trong trẻo lạnh lùng của chủ tử cũng có lúc vui vẻ nhàn nhạt, sau khi lão Quốc sư đại nhân cưỡi hạc quy tiên, quanh năm chủ tử liền chỉ có

một

loại vẻ mặt là "Mặt

không

biểu cảm".

Cho nên lúc Tiểu Ly



nương mới tới chọc chủ tử ba ngày hai bữa mặt đều lộ vẻ tức giận, trạng thái như vậy, Tiểu Thiên quả thực trợn mắt hốc mồm.

Ai ngờ hôm nay lại phát

hiện

một

loại vẻ mặt khác

trên

mặt chủ tử: vẫn là mặt mũi nhàn nhạt lạnh lùng, môi mỏng quyến rũ trái tim ngàn vạn thiếu nữ kinh thành, nhưng giữa khuôn mặt, môi mỏng cong lên, hẳn là có

một

loại..... vui vẻ thích ý

không

nói

ra được?

Tiểu Thiên nghiêng đầu mê muội khϊếp sợ, ngây ngô nhìn chủ tử nhà

hắn, chén trà trong tay cũng quên để xuống.

Trần Ngộ Bạch

đang

đứng ở cửa sổ, khoanh tay ngắm nhìn khu vườn phía dưới

—— nơi đó có

một

người nho

nhỏ,

đang

đứng trước mặt cây thược dược rối rắm lau nước mắt.

hắn

càng hứng thú thưởng thức thêm

một

lần, tâm tình

không

khỏi sung sướиɠ.

Tuổi thơ của Quốc sư đại nhân quá lạnh lẽo, bằng

không

hắn

sẽ

biết: đây là trêu cợt người khác, nhìn mà tâm tình có chút hả hê khoan khoái.

Biểu cảm lên mặt, chính

hắn

cũng

không

phát

hiện, nhìn tiểu đồng bưng trà đứng chết trân ở đó,

hắn

bước đến liếc mắt hỏi "Chuyện gì?", tiểu đồng mặt tròn mới giật mình tỉnh lại, bận rộn châm trà cho

hắn.

"Hình như ôm nay tâm tình Đại nhân rất tốt." Tiểu đồng vui vẻ

nói, "Hôm qua vào cung được hoàng thượng ban thưởng sao?"

Nhắc tới hôm qua, chân mày Trần Ngộ Bạch vốn là giãn ra liền hơi nhíu lại, "Ừ"

một

tiếng nâng chung trà lên.

Tiểu Thiên tin là

thật, vô cùng vui mừng lui xuống. Trong phòng nhất thời lại an tĩnh, Trần Ngộ Bạch bưng trà đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, ngón tay tinh tế vuốt ve chung trà trong lòng bàn tay.

Sao lệnh bài Kỳ Lân lại ở trong tay Tần Tang, lại nghĩ đến đương kim minh chủ võ lâm Lý Vi Nhiên trẻ tuổi

anh

tuấn mà phỏng đoán được

một

phần.

hắn

kiêng kỵ cũng

không

phải là lệnh bài Kỳ Lân trong tay Tần Tang, mà là, nếu Thiên Mật sứ thu được đương kim minh chủ võ lâm vào dưới váy, thiên hạ này chắc chắn

sẽ

đại loạn.

Mấy trăm năm qua tộc Thiên Mật đều ở đây tìm kiếm Thánh Địa trong truyền thuyết của bọn họ, theo truyền thuyết chỉ cần bọn họ trở lại Thánh Địa, liền có thể có được thần lực mà thiên thần thượng cổ để lại cho bọn họ, chấn hưng tộc Thiên Mật

đã

điêu tàn trăm năm. Mà bản đồ quay về Thánh Địa

đã

được đúc bằng huyền thiết chia thành bốn mươi chín khối lệnh bài Ám Dạ, tộc Thiên Mật luôn luôn cố gắng thu thập tất cả lệnh bài Ám Dạ để hợp lại thành bản đồ. Nhưng chủ nhân nắm giữ lệnh bài Ám Dạ lại được chỉ định phải bảo hộ thiên hạ, tuyệt

không

dễ dàng mang lòng phản trắc giao lệnh bài Ám Dạ cho người tộc Thiên Mật.

nói

cách khác, có thể gởi gắm lệnh bài Ám Dạ, Lý Vi Nhiên đối với Tần Tang

đã

không

chỉ là

yêu

mến si mê.

Trần Ngộ Bạch cũng

không

muốn xen vào việc của người khác, nhưng nếu thiên hạ này đại loạn, bản thân

hắn

là chủ của lệnh bài Huyền Vũ,

không

thể

không

đếm xỉa, đến lúc đó dọn dẹp mọi việc

sẽ

phiền toái hơn

hiện

tại nhiều lắm.

Quốc sư đại nhân ghét phiền toái.

Trong vườn, thiếu nữ

nhỏ

vẫn còn khóc thút thít, thân mình nho

nhỏ

đứng đó,

không

chỉ màu mắt

không

phải của người tộc Thiên Mật, càng

không

cần

nói

đến phần lớn người tộc Thiên Mật đều thông minh cơ trí, tài mạo (tài năng+diện mạo) hơn người.

Quốc sư đại nhân lẳng lặng đứng đó, ánh mắt càng ngày càng sâu, thích ý vui vẻ bên mép vừa rồi, giờ phút này

đã

không

còn sót lại chút gì.

**

Bữa tối, người ngồi đối diện Quốc sư đại nhân vẫn còn hé ra khuôn mặt

nhỏ

nhắn mềm mại mà khóc tang.

Quốc sư đại nhân cũng

không

thể cao hứng, ngay cả đũa cũng

không

cầm tới, lạnh lùng hỏi Tiểu Thiên hầu hạ

một

bên: "Ngươi chưa đưa bữa tối vào trong viện cho nàng?"

Tiểu Thiên cẩn thận đáp: "không

phải vậy...... Tiểu Ly



nương

không

chịu trở về."

Quốc sư đại nhân lạnh lùng nhìn về phía người đối diện.

Cặp mắt Kỷ Tiểu Ly rưng rưng tội nghiệp nhìn

hắn: "Sư phụ, ta

không

đành lòng nhổ Liên Y

đi

làm thuốc!"

"không

ai ép ngươi." Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt.

"Sư phụ dạy ta biện pháp khác khiến người

nhẹ

như yến được

không?" Mắt nàng chứa lệ nóng và mong đợi hỏi.

Trần Ngộ Bạch nhìn đôi mắt ướŧ áŧ chảy thành giọt kia, trái tim rất vui vẻ, nhíu mày

nói

ra miệng: "Có thể. Ngươi tìm được cây cao nhất trong phủ, leo lên rồi nhảy xuống là được."

Lời này làm mắt thiếu nữ

nhỏ

xuất thân nhà tướng lộ vẻ hoảng sợ, hai hàng lệ nóng chảy xuống: "Ta

không

biết khinh công......

sẽ

ngã chết hu hu hu......"

Cũng

không

ngu xuẩn đến

không

chữa được, vẻ mặt Trần Ngộ Bạch giãn ra, cười lạnh cầm đũa.

"A!" Người

đang

khóc hăng hái chợt hiểu ra,

trên

mặt còn chảy lệ, vô cùng hưng phấn hai mắt sáng lên: "Ta biết rồi! Ta cọ nhiều tiên khí của sư phụ như vậy!

không

có khinh công cũng có thể bay!"

Tiểu đồng đứng

một

bên nhịn cười đến nổi mặt tròn cũng đỏ lên, sắc mặt Quốc sư đại nhân tối sầm, mím môi

thật

chặt.

Nhưng

hắn

không

có lời nào có thể dùng được, Kỷ Tiểu Ly có được biện pháp vẹn toàn cả hai như vậy liền cao hứng,

nói

không

ngừng, gắp thức ăn cho

hắn, nhiệt tình khuyên: "Sư phụ! Ăn thịt! Thịt ăn rất ngon!"

Quốc sư đại nhân cầm đũa mà nhịn, sau khi nhịn xuống chậm rãi thở dồn dập

một

hơi,

không

nói

một

lời đứng lên, cứ đói bụng mà ngắm sao thôi.

Tác giả có lời muốn

nói: Nghe

nói

tiết tấu đọc chương này là: há ha ha ha ha ha ~ Tiểu Ly ~ ha ha ha ha ha...... ha ha ha ha ha ha ~ Quốc sư đại nhân ~ há há há há há há...... Xóa! Xóa xóa xóa xóa xóa xóa xóa! Lại mất hết! Mau cút ra ngoài viết chương mới!