Chương 12

Edit: Lam Phượng Hoàng

Người

trên

giường cúi đầu nhắm mắt lại, môi mỏng

nhẹ

run rẩy, dùng sức nhếch

một

cái.

"Để hộp thuốc viên đó lại, ngươi ra ngoài

đi."

Giọng

nói

luôn luôn trong trẻo lạnh lùng vô tình, lúc này mang theo nồng đậm khàn khàn khó

nói...... là

không

được tự nhiên?

Kỷ Tiểu Ly

không

quá nguyện ý chầm chậm lê bước.

Mặc dù khắp người cọ đầy tiên khí, nhưng tiên đan là vật quý giá đó!

Nàng có cọ khắp người sư phụ cũng

không

đến nổi phải đổi hết cả

một

bình tiên đan chứ!

Mặc dù người

trên

giường nhắm mắt lại, nhưng

sự

do dự và ý nghĩ của nàng sao

hắn

lại

không

hiểu chứ?

"Ngươi vừa bái ta làm thầy, ta chắc chắn

sẽ

giúp ngươi thành tiên,

không

cần đan dược." Người thân thể

đang

cứng đờ lạnh lùng ném ra

một

câu.

Thiếu nữ

nhỏ

vẫn vô cùng tin tưởng sư phụ, khẽ cắn răng buông tiên đan xuống, cẩn thận dứt khoát bước

đi.

thật

lâu sau khi nàng rời

đi, người

trên

giường mới lay động, giương mắt lạnh lùng nhìn về phía

không

trung hư vô nào đó. Hồi lâu,

hắn

mở cái hộp, từ bên trong lấy ra

một

viên thuốc, từ từ đưa vào miệng.

Vị ngọt như có như

không

tràn ngập trong cổ họng, lại chỉ giới hạn ở vị giác, sau khi nuốt xuống bụng cũng

không

có lửa nóng động tình,

hắn

chỉ hơi tăng áp lực đè nén, ấm nóng kia tựa như

một

muỗng nước ấm tưới vào núi băng, trong nháy mắt

không

còn ấm nóng.

So với

không

kềm chế được lúc vừa rồi, đơn giản là khác nhau

một

trời

một

vực.

Quốc sư trẻ tuổi chậm rãi mở mắt, trong mắt

không

có chút ấm nóng nào.

**

Sáng sớm ngày hôm sau, Quốc sư đại nhân vào cung.

hắn

đến có hơi sớm, hoàng đế vẫn còn

đang

lâm triều. Đúng lúc Thái hậu Từ Hiếu cho mời,

hắn

liền được mời vào hậu cung.

Hoàng hậu nương nương cũng ở chỗ của Thái hậu Từ Hiếu, sau khi hành lễ, Hoàng hậu nương nương liền có chút vội vàng hỏi: "không

biết hôm qua Lục hoàng tử làm gì ở phủ quốc sư? Sau khi trở về

hắn

liền vẫn nhốt mình trong phòng

không

chịu ra ngoài!"

"Hôm qua thân thể thần khó chịu, cũng

không

gặp được Lục hoàng tử." Trần Ngộ Bạch tỉnh rụi thản nhiên, "không

biết Lục hoàng tử khó chịu ở đâu?"

"hắn

không

cho người vào xem, cũng

không

chịu ra ngoài, bữa tối hôm qua và điểm tâm sáng nay cũng

không

dùng!" Hoàng hậu nương nương cau mày đau lòng và lo lắng

nói.

Quốc sư trẻ tuổi trầm ngâm chốc lát,

nói: "Nếu nương nương tin tưởng, hay là để thần

đi

một

chuyến đến Triều Dương điện."

"Vậy làm phiền quốc sư!" Thái hậu Từ Hiếu và Hoàng hậu nương nương nhìn nhau

một

cái, hai người cũng thở phào

nhẹ

nhõm. (LPH: giao trứng cho ác rồi, hắc hắc)

Từ phủ Quốc sư trở lại A Tống cứ kỳ quái như vậy, các bà chỉ sợ là

đã

chọc vào thần linh quỷ quái gì đó, nếu hôm nay Quốc sư đại nhân

không

đến, các bà cũng

sẽ

tìm cách

đi

mời.

không

ngờ vị Quốc sư đại nhân vẫn thường lạnh như băng, ngay cả chút nhân khí cũng

không

có, ngược lại hôm nay lại đặc biệt lộ vẻ ôn hoà!

Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười, liền lập tức đến Triều Dương điện thăm Lục hoàng tử điện hạ.

Hôm qua Lục hoàng tử điện hạ giơ tay áo bụm mặt chạy trở về, dọc đường đá bay vài cung nhân (gọi chung các thái giám, cung nữ) thỉnh an

hắn, sau đó

hắn

cắm đầu chui vào trong phòng, đến bây giờ vẫn chưa từng ra ngoài, sáng sớm Hoàng hậu nương nương tự mình đến thăm

hắn, làm thế nào

hắn

cũng

không

chịu mở cửa.

Nhưng Trần Ngộ Bạch chắc chắn

sẽ

không

gọi

hắn

mở cửa ——

nhẹ

phẩy tay áo

một

cái chốt cửa liền trực tiếp bị đánh gãy, dĩ nhiên là cửa

sẽ

mở ra.

Quốc sư đại nhân

nhẹ

nhàng khoan khoái

đi

vào, đυ.ng ngay vào cái gương khảm Hồng Bảo Thạch do Lục hoàng tử điện hạ ném bay tới, còn dùng hết sức lực rống giận: "Ai cho ngươi tiến vào?! Cút ra ngoài!"

Quốc sư đại nhân hơi nghiêng người, cái gương sắc bén lại xinh đẹp thẳng tắp bay về phía cửa, "Bốp!"

một

tiếng chém vào

trên

cửa, khiến Hoàng hậu nương nương

đang

lo lắng nhìn quanh ở cửa sợ hãi sắc mặt trắng bệch, suýt nữa là ngất

đi.

Cung nhân bên cạnh Hoàng hậu nương nương phát ra từng đợt tiếng thét chói tai "Hộ giá", bọn thị vệ rối rít xông tới, trong trận hỗn loạn, Trần Ngộ Bạch

đã

sớm

đi

đến bên giường ngủ của Lục hoàng tử, đưa tay vén chăn che đầu Lục hoàng tử ném ra ngoài

thật

xa.

Từ

nhỏ

hoành hành trong cung, có bao giờ Lục hoàng tử điện hạ bị đối đãi dã man như vậy chứ? Trong nháy mắt liền giận dữ, từ

trên

giường nhảy dựng lên tung nắm đấm, hơi đâu mà quan tâm vị trước mắt là Quốc sư đại nhân mà ngay cả hoàng đế cha

hắn

cũng phải nhẫn nhịn ba phần, quyền đấm cước đá liên tiếp tung ra.

Trần Ngộ Bạch ngay cả đánh cho có lệ

hắn

cũng lười làm, phất tay áo cuốn cái gối ngọc

trên

giường, "bụp"

một

cái, nện lên huyệt Phong Trì sau gáy

hắn.

Lục hoàng tử điện hạ

đang

giận dữ trong nháy mắt liền mềm nhũn, "rầm"

một

tiếng cả người té về

trên

giường.

Hoàng hậu nương nương bị cung nhân vây quanh bước nhanh tới, chỉ thấy đứa con trai duy nhất của bà nghiêng ngã nằm

trên

giường,

trên

mặt đầy màu vàng đất khả nghi, đứa con trai luôn coi trọng vẻ ngoài của bà, từ

nhỏ

thích nhất chính là chỉnh tề xinh đẹp, lần đầu tiên mang dáng vẻ nhếch nhác buồn cười này!

"Đây......" Hoàng hậu nương nương la thất thanh, "Đây là sao vậy?"

Giọng của Quốc sư đại nhân nghe có chút nặng nề: "Người đâu, nhanh bưng

một

chậu nước tới lau cho Lục hoàng tử điện hạ."

Lập tức có cung nhân chạy như bay bưng nước rửa mặt cùng khăn lau tới, rửa mặt cho Lục hoàng tử thống khổ mềm nhũn

trên

giường. Nhưng

đã

thay vài chậu nước, ngay cả những hương liệu dắt giá khó có như bồ kết cũng thử qua, gương mặt xinh đẹp của Lục hoàng tử vẫn cứ vàng chóe.

Tất cả các ngự y đều bị gọi đến, nhưng tình huống này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, lỡ như kê sai đơn thuốc

thì

sẽ

hỏng bét, dù sao

không

phải trúng độc cũng

không

phải là bệnh, trước mắt lại có Quốc sư đại nhân, bọn họ nhiều

một

chuyện

không

bằng bớt

một

chuyện, toàn bộ đều tâu là bó tay hết cách.

Hoàng hậu nương nương gửi tia hi vọng cuối cùng lên

trên

người Quốc sư đại nhân.

Nhưng Quốc sư đại nhân lại nhíu mày trang nghiêm, lúc nhìn vẻ mặt Lục hoàng tử điện hạ...... cực kỳ nghiêm trọng.

"Quốc sư đại nhân......" Hoàng hậu nương nương

đã

bị hù dọa mà chân mềm nhũn, cung nhân cũng

không

đỡ nổi, "Có gì

không

tốt...... Quốc sư đại nhân! Giúp, giúp ta

đi!"

Lục hoàng tử điện hạ

trên

giường mấp máy đôi môi, tựa hồ muốn

nói



gì đó, nhưng huyệt đạo của

hắn

bị điểm, cả người đều tê dại vô lực, chỉ có thể phát ra

âm

thanh rầm rì suy yếu, ngược lại Hoàng hậu nương nương nghe được tim càng thêm như bị dao cắt.

Lúc này Quốc sư đại nhân lấy từ trong tay áo ra

một

cái hộp, từ trong hộp lấy ra

một

viên thuốc giao cho cung nhân, dặn dò phải cho Lục hoàng tử điện hạ ăn.

Ánh mắt Mộ Dung Tống vẫn còn tốt, vừa thấy cái hộp nhìn quen mắt kia, trong nháy mắt cặp mắt xinh đẹp cũng trợn tròn!

Cung nhân kia chính là người trộm thuốc trong Ngự Dược phòng hôm đó, cầm thuốc kia mà vẻ mặt đưa đám, cũng tiến thoái lưỡng nan.

Vẻ mặt của hai chủ tớ đều thu hết vào đáy mắt Trần Ngộ Bạch, trong lòng

hắn

cười lạnh,

trên

mặt cố ý

không

vui mím môi, Hoàng hậu nương nương thấy

hắn

không

vui

đã

sợ hết hồn hết vía, chỉ vào cung nhân kia kêu lôi ra đánh chết, sau đó bảo ma ma bên người lập tức hầu hạ Lục hoàng tử uống thuốc.

Ma ma bên cạnh Hoàng hậu nương nương đương nhiên

không

phải là kẻ đầu đường xó chợ, dịu dàng chu đáo đồng thời lại mạnh mẽ có lực thuận lợi nhét cho Lục hoàng tử nuốt viên thuốc kia vào trong bụng.

Quốc sư đại nhân mỉm cười thưởng thức toàn bộ quá trình, đợi ma ma buông Lục hoàng tử ra,

hắn

thong dong tiến lên, vịn tay tỉ mỉ bắt mạch chẩn đoán bệnh cho Lục hoàng tử.

Tròng mắt đen trong trẻo lạnh lùng hơi rũ xuống, khóe mắt có

một

tia sáng vẫn luôn quan sát vẻ mặt Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử điện hạ đáng thương, lúc này huyệt đạo tê dại

đã

dần dần được hóa giải,

trên

người cũng có mấy phần khí lực, nhưng viên thuốc kia

đã

vào bụng! Đầy đầu

hắn

đều là hình ảnh lần trước Lão Cửu ăn thuốc này mà tiêu chảy chật vật

không

chịu nổi, mơ hồ,

hắn

cảm thấy bụng mình hình như bắt đầu đau.

"Ôi...... Mau...... Cho ta...... Cung...... Thùng......"

hắn

ôm bụng suy yếu

kêu lên.

Ánh sáng lạnh trong mắt Trần Ngộ Bạch chợt lóe.

Hoàng hậu nương nương bị cung nhân vây quanh

không

nghe

rõ, lo lắng

không

thôi hỏi: "Sao vậy? Trúng loại kỳ độc nào? Quốc sư đại nhân có biện pháp hóa giải

không?"

Quốc sư đại nhân buông mắt, thở dài: "Sợ rằng, phải làm phiền Thiên Mật sứ

một

chuyến."

Máu của người tộc Thiên Mật là

một

trong những thuốc dẫn tốt nhất

trên

đời, thân thể Thánh nữ Thiên Mật càng thêm chí

âm, theo truyền thuyết máu của nàng thậm chí có thể lay tỉnh rồng

đã

ngủ say. Thái hậu Đoan Mật có thể đứng vững ở hậu cung

không

ngã thậm chí tay còn cầm binh quyền chống lại hoàng đế, đều có quan hệ lớn với tộc người Thiên Mật thần bí.

Lúc này Quốc sư đại nhân

nói

gì Hoàng hậu nương nương liền nghe nấy, lập tức sai người

đi

hồi bẩm Thái hậu Từ Hiếu và hoàng đế, xin cho Thiên Mật sứ tới cứu mạng.

Trong Triều Dương điện hỗn loạn.

Lục hoàng tử mặt vàng chóe mềm nhũn ôm bụng thống khổ nằm

trên

giường, Hoàng hậu nương nương sắp ngất xỉu, cung nhân

một

nhóm vây quanh Lục hoàng tử

một

nhóm vây quanh Hoàng hậu nương nương. Mà Quốc sư đại nhân rỗi rỗi rãnh rãnh đứng ở

một

bên, rất hăng hái nhìn tay Lục hoàng tử vốn ôm bụng kêu đau, dần dần dời xuống, vẻ mặt cũng từ từ trở nên mịt mờ kinh ngạc.

**

Chữ "Tống" trong tên Lục hoàng tử, hàm ý Tống gia là

một

trong những gia tộc hiển hách nhất vương triều Đại Dạ, mẹ của

hắn

và tổ mẫu cũng xuất thân từ gia tộc cao quý có lịch sử còn lâu đời hơn vương triều Đại Dạ, hoàng đế có nhiều nhi tử như vậy, Lục hoàng tử là đáng quý trọng

không

thể địch nổi nhất trong số đó.

Cho nên

hắn

vừa có chút bệnh, cho dù là Thái hậu Đoan Mật hoành hành hậu cung, cũng

không

dám

không

lập tức phái Thiên Mật sứ tới.



gái

tuyệt sắc áo tím tóc tím

nhẹ

nhàng hành lễ trước mặt Hoàng hậu nương nương, lại nhún nhún người trước Quốc sư đại nhân.

Hoàng hậu nương nương

đã

gấp đến vẻ mặt cũng rối loạn, vừa thấy nàng

đi

tới liền vội đứng lên

nói

với Trần Ngộ Bạch: "Quốc sư đại nhân! Thiên Mật sứ

đã

tới, xin nhanh chóng cứu trị cho Lục hoàng tử

đi!"

Nhi tử đáng thương của bà, vừa rồi còn có khí lực kêu đau,

hiện

tại hai tay ôm đầu gối cả người rúc thành

một

khối, chôn mặt cả người phát run, giống như

một

con thú

nhỏ

bị vây

bắt giãy giụa lăn lộn

trên

giường, người đến gần

hắn

cũng bị

hắn

đá bay, thoạt nhìn vô cùng thống khổ!

Tần Tang nhìn Lục hoàng tử ở xa xa

đã

rúc thành

một

khối, chân mày tinh tế nhíu lại

không

dễ phát giác.

Nhưng nàng lập tức hối hận giờ khắc này

đã

phân tâm, thầm nghĩ

không

ổn, lại giương mắt nhìn lên, quả nhiên đυ.ng vào

một

đôi tròng mắt đen trong trẻo lạnh lùng sâu thẳm.

Quốc sư đại nhân

đang

nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên thành

một

nụ cười lạnh như băng.

Trong lòng Tần Tang biết

không

tốt, nhưng

đã

không

còn kịp rồi.

"Nương nương, " Trần Ngộ Bạch nhìn nàng lạnh lùng mở miệng, "Kính xin dời giá, tiện cho Thiên Mật sứ cứu trị cho Lục hoàng tử điện hạ."

Hoàng hậu nương nương đương nhiên luôn miệng đáp ứng, lập tức mang theo mọi người ra ngoài. Trần Ngộ Bạch

đi

cuối cùng, khẽ mỉm cười với khuôn mặt khuynh thành

đang

nhăn nhó, phất tay áo theo ra cửa.

Bên trong liên tiếp truyền đến tiếng vang: tiếng vật phẩm quý giá hiếm thấy bị đánh rơi xuống đất, tiếng khàn khàn thở hồng hộc của Lục hoàng tử, tiếng Thiên Mật sứ nén giận khiển trách, tiếng bước chân hai người rượt đuổi, tiếng trầm đυ.c của thân thể bị đánh trúng, tiếng kêu rên của Lục hoàng tử bị đau lại có thêm chút vui vẻ bí

ẩn, cùng với tiếng gió của tay áo tung bay khi Thiên Mật sứ tránh né.

Quốc sư đại nhân bình tĩnh ung dung đứng ở cửa, chắp hai tay, hơi nhíu mày, bộ dáng nhàn nhã

thật

đúng là xinh đẹp hơn tiên.

Cuối cùng bên trong truyền đến tiếng Lục hoàng tử run rẩy "A......", tựa hồ là lấy được phóng thích cực hạn nào đó, sau đó truyền tới

âm

thanh

một

người nặng nề ngã xuống đất.

Hoàng hậu nương nương lo lắng đợi

đã

lâu, lúc này rốt cục

không

nhẫn nại được, run giọng sai người vọt vào.

Bên trong Tẩm điện loạn thành

một

khối: bàn lật ghế nghiêng, đồ vật ngã đổ khắp nơi, rèm

trên

giường hẹp cũng bị kéo mà rơi nửa bức lên mặt đất.

Lục hoàng tử té

trên

sàn nhà kim loại lạnh như băng, áo quần xốc xếch, mồ hôi bên hông cũng túa ra ngoài,

trên

mặt ửng hồng,

đã

hôn mê bất tỉnh.

Mà vị Thiên Mật sứ nghiêng nước nghiêng thành kia, đứng cách xa xa Lục hoàng tử

trên

đất, gương mặt xinh đẹp tươi tắn

không

nhuốm bụi trần lộ ra vẻ trắng bệch cắn răng nghiến lợi, vạt trước của áo tím rối loạn, ống tay áo bị kéo xuống

một

đoạn, ngón tay giơ lên vén tóc mai

đang

hơi run rẩy.

Cửa vừa mở ra nàng liền liếc qua, lúc nhìn về phía Quốc sư đại nhân

đi

ở cuối cùng, ánh mắt sắc bén hận

không

được rút đao kiếm cắt thịt róc xương

hắn!

Quốc sư đại nhân vuốt ve tay áo, vẻ mặt rất vui sướиɠ cười cười với nàng.

LPH: mọi người

đã

biết thuốc đó là thuốc gì chưa? ^^