“Thần kỳ vậy sao.” Trình Dư Hạ nói: “Vậy chẳng khác gì kính nhìn ban đêm nhỉ?”
“Có thần kỳ thì cũng cần phải ăn cơm.” Tề Duyệt lái xe đến một con đường lớn: “Tao bận lái xe rồi, mày tìm xem gần đây có món gì ngon không.”
“Mày muốn ăn gì?” Trình Dư Hạ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe: “Đồ cay Tứ Xuyên? Lẩu?”
“Thanh đạm hơn đi.” Tề Duyệt nói: “Gần đây tao phát hoả rồi.”
“À quên mày đang phát hoả, vậy hải sản ha?” Trình Dư Hạ vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ, nói với Tề Duyệt: “Tao biết một quán bán cua hoàng đế rất ngon.”
Tề Duyệt giẫm phanh, ngừng xe trước một hàng bán món Quảng Đông, cô nàng vừa cởi dây an toàn vừa nói: “Đồng chí Trình Dư Hạ, bây giờ tao chỉ phát hoả thôi chứ không có định coi đây là bữa ăn cuối đời.”
Trình Dư Hạ cất máy ảnh, cùng cô nàng xuống xe: “Hiểu lầm hiểu lầm rồi, tiểu nhân có lòng muốn tìm cho ngài đồ ăn hạ hoả thôi mà.”
Tề Duyệt đau thương cùng cực, nói: “Mày đâu chỉ làm tao hạ hoả mà còn khiến lòng tao lạnh đi một nửa.”
“Không sao đâu.” Trình Dư Hạ nói: “Vẫn còn lại một nửa mà.”
“Mày tàn nhẫn quá đó Trình Dư Hạ.” Tề Duyệt nói.
Dường như quán ăn bán món Quảng Đông này vừa khai trương không lâu, Trình Dự Hạ nhớ rõ nơi này trước kia là một nhà hàng đồ Tây, giá đắt cắt cổ.
Lúc cô mới tốt nghiệp có mời một người đến đây dùng bữa, hai người tiêu gần hết tiền số năm tháng sinh hoạt mà mình cực khổ tích góp, bây giờ nhớ còn đến còn cảm thấy thốn.
“Bao nhiêu đi, làm phiền lên món nhanh chút.” Tề Duyệt gọi món xong thì trả lại thực đơn cho phục vụ, rồi nói với Trình Dư Hạ: “Tí nữa tao đưa mày về, đúng lúc tao thuận đường ghé qua studio.”
“Được.” Trình Dư Hạ nói: “Mẹ tao có làm cho mày chút sủi cảo, sợ mày tối đến không có cơm ăn.”
Mắt Tề Duyệt sáng lên: “Ngại quá, mỗi lần đi ngang qua cứ như tao cố ý đến ăn chực đồ dì nấu vậy.”
“Thế à, tao thấy mày quả thật cũng rất khó xử.” Trình Dư Hạ nói: “Không ấy lần này thôi đi, hình như mẹ tao cũng không gói nhiều lắm.”
Tề Duyệt lập tức nói: “Trình Dư Hạ, sao mày không thừa hưởng tính cách rộng rãi dịu dàng chu đáo của dì tí nào vậy.”
Trình Dư Hạ lau chén đũa, nói: “Chẳng phải do tao sợ mày ngại hả, mày biết mà, đó giờ tao đâu thể thản nhiên nhìn ngước khác khó xử vì mình.”
“Mời mày ăn cơm tao cũng khó xử lắm đó.” Tề Duyệt nói: “Chầu này để mày trả đi ha, mày xem tao còn không biết cuối tháng này có thể phát lương đúng hạn không nè.”
“Vậy là mày không hiểu tao rồi.” Trình Dư Hạ nhướng mày nói với Tề Duyệt: “Tao ấy à, càng không thể nhìn người khác làm khó tao.”
Lúc này, tay đang đặt l*иg hấp của người phục vụ run lên: “Hai…. Hai cô dùng đi ạ, tôi sẽ đi hối làm mấy món còn lại liền.” Đặt hai l*иg hấp xuống rồi lập tức quay đi, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Để lại Trình Dư Hạ và Tề Duyệt không hiểu gì nhìn nhau, Trình Dư Hạ nói: “Thật ra, từ nhỏ mẹ tao đã khen ngợi khí phách anh hùng của tao.”
Tề Duyệt ấp úng, chần chừ nói: “Hạ Hạ, mày có nghĩ từ này dì dùng trên người mày không nhất định là một lời khen không, tao cảm thấy có lẽ không phải đâu nhỉ?”
Trình Dư Hạ nghiêm túc suy nghĩ: “Khí phách anh hùng không phải là một lời ca ngợi à?”
Tề Duyệt nhịn xuống: “Khí phách anh hùng quả thật đúng là một lời khen, nhưng thật ra ý của dì là nói mày…” Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trình Dư Hạ, rốt cuộc cô nàng cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng: “Hung thần tàn ác hahahaha.”
Trình Dư Hạ lập tức hồi phục tinh thần, ngoài cười nhưng trong lòng thì không, nói bằng giọng uy hϊếp: “Tốt nhất là tối này mày đừng ngủ ngon quá nha Tề Duyệt Duyệt.”
Tề Duyệt cười không ngừng được: “Người ta sợ quá à.”
Thật ra, từ nhỏ Trình Dư Hạ đã là kiểu bạn không phạm tôi, tôi cũng không chọc bạn, nếu bạn chọc tôi, tôi lùi lại một bước, nếu bạn lại tái phạm, tôi lại vui vẻ lùi một bước lớn, trừ khi bị người ta dồn đến đường cùng, bằng không qua hôm sau ngay cả bạn là ai cô cũng phải vắt óc suy nghĩ mới nhớ được.
Mà trong buổi họp lớp lần này, cô trùng hợp gặp lại người đã khiến cô đặc biệt hao tâm tổn trí.