CHƯƠNG 43: KHÔNG CÓ BẠN GÁI.
Mắt Hàn Cận Yến tối sầm lại đầu ngón tay trong túi áo khẽ co lại, khẽ run trong giây lát. Cảm giác ngứa ran giống như bị móng tay cắm sâu vào, dù có rút ra cũng không thể rút ra được, ra ngoài sẽ tiếp xúc với không khí để lại vết sẹo không bao giờ lành, mỗi khi nghĩ đến là đau không dứt. Tổng giám đốc trẻ tuổi khẽ mím đôi môi mỏng tái nhợt, kìm nén cảm xúc, trở lại dáng vẻ bình tĩnh tự tại thường ngày, sải bước chân dài đi tới.
"Uống rượu không tốt."
Nam Tửu vừa mới uống xong một ly, ly thứ hai mới được pha, còn chưa đưa tới môi nhấp một ngụm, đã bị một bàn tay mảnh khảnh ngăn lại, thanh âm nó rơi vào tai nhẹ nhàng và dễ chịu, quen thuộc nhưng xa lạ. Nam Tửu dừng lại, cô ấy cười cong khóe môi, nhướng mày mắt hình tam giác say nồng mùi rượu, thần sắc lười biếng tùy ý.
“Anh quan tâm tôi? " Lấy lại ly rượu, cô ấy thản nhiên hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Hàn Cận Yến cau mày, bình tĩnh ngồi ở một bên.
"Bà ấy đến tìm em nói gì."
“Bà ấy” là ai vậy, hai người họ biết rõ về nhau.
"Còn nói gì nữa đây." Nam Tửu nghiêng đầu, một tay chống cằm, lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng như sương va vào nhau, phản chiếu vẻ mặt lười biếng và quỷ dị của cô này.
"Không có gì ban đầu là như vậy."
"Tự hiểu bản thân rất quan trọng, tôi biết mình không đủ tốt với anh, và cũng muốn làm phiền anh Hàn đây đừng để mẹ anh đến tìm tôi nữa." Nghĩ đến cảnh vừa rồi, Nam Tửu có chút cáu kỉnh, không kiên nhẫn phun ra một chữ.
"... Không phải."
Hàn Cận Yến hơi sững người, đầu ngón tay buông thõng ở đó, nhiệt độ lạnh lẽo.
"Em không hề không xứng với tôi."
"Tôi không muốn cùng anh tranh luận những chuyện vô nghĩa như vậy, nếu không có việc gì thì đừng tới tìm tôi." Nam Tửu từ trong ly uống một ngụm, đôi mắt hoa đào tràn ngập sương mù, nhìn không thấu mắt cô nhìn rõ, cô nghĩ, rượu này cay thật.
"Hơn nữa, anh Hàn đã có bạn gái rồi, anh cũng nên tự tôn trọng mình đi."
Giọng nói của cô không lạnh không ấm, không nhẹ không nặng, nhưng cũng đủ để cho lỗ tai của Hàn Cận Yến rung động tất cả những thay đổi của gió và mây, và tạo ra vòng tròn này đến vòng tròn khác của cơn bão trên mặt hồ vốn yên tĩnh. Hàn Cận Yến nghe thấy ba người này, khó có thể khống chế được tâm tình thường ngày của mình, buồn cười nhìn Nam Tửu, không biết hai tưg này từ đâu tới.
"Bạn… gái?"
"Không phải sao? ?" Nam Tửu không nhìn Hàn Cận Yến, nhíu mày nhìn chằm chằm tấm kính trước mặt, dùng lời lẽ bình dị nhất che đậy tất cả rối loạn trong lòng
“Rất xứng đôi.”
"Em…" Hàn Cận Yến cho tới bây giờ đều không hiểu Nam Tửu đang nghĩ cái gì.
Cô ấy nói anh ta là bạn trai của Liễu Y Y? Tại thời điểm nào cô thấy rằng anh có liên quan đến Liễu Y Y? Sao anh ta không biết, Hàn Cận Yến cảm thấy mạch máu của mình như bị bông gòn chặn lại, trái tim sưng lên và thắt lại, anh ta vô cùng buồn chán, mọi biểu hiện trên cơ thể đều run rẩy, có chút đau nhói. Hầu như không có cách nào để thở, cảm giác ngột ngạt như bị hút xuống biển sâu ập đến trong tích tắc. Có sự tức giận, bối rối và thậm chí là bất bình. Từ tính cách vốn kiêu ngạo và tự phụ của Hàn Cận Yến, anh ấy sẽ không bao giờ làm ra hành vi sẽ khiêm tốn giải thích sau khi bị hiểu lầm, thậm chí anh ấy có thể sẽ trực tiếp thừa nhận một số điều không cần thiết trong lúc tức giận. Nhưng nghĩ đến những lời tổn thương mà anh ấy đã thốt ra lần trước sau khi vô cùng tức giận, Hàn Cận Yến đã rất lúng túng đến nỗi anh ấy không thể nói được lời nào vào lúc này. Anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Tửu với đôi mắt lạnh lùng, không chớp và không nói một lời. Những ngón tay buông thõng bên cạnh càng lúc càng siết chặt, lộ ra một màu tái nhợt đáng sợ. Nam Tửu bị nhìn chằm chằm một cách khó hiểu, ánh mắt đó... khiến cô có cảm giác mình đã nói một điều gì đó quá đáng và đi ngược lại quy luật tự nhiên. Nhưng cô ấy đã suy nghĩ cẩn thận về những gì mình vừa nói, không quá nhiều, không thành vấn đề. Người đàn ông này nhìn cô như vậy để làm gì? Không khí im lặng một lúc, rõ ràng quán bar này phải sang trọng, ồn ào và hỗn loạn, nhưng trong một góc nhỏ như vậy, nó dường như là một thế giới của riêng mình, thậm chí yên tĩnh và chết chóc. Không ai có thể không nói trước, im lặng đè nén, cuối cùng, Hàn Cận Yến mím đôi môi mỏng tái nhợt, anh ấy đè nén mọi cảm xúc trong lòng, vươn một tay, chủ động nắm lấy ống tay áo của cô gái ấy, đúng lúc đó màu sắc của giao hội có màu trắng xanh nhạt, cho biết chủ nhân không yên, anh ta thấp giọng giải thích.
“Anh và Liễu Y Y không có quan hệ gì.” Anh ngắt từng chữ, với thái độ nghiêm túc không thể bỏ qua.
“Không phải là bạn gái.” Anh ta lại nói.
“Tám năm rồi chưa từng nói yêu.”
Nghe ba câu này, lòng Nam Tửu đột nhiên như bị lửa đốt, đau đớn cùng kinh hoàng . Bất kể khi còn trẻ hay bây giờ, anh luôn kiêu ngạo, thờ ơ và tự phụ. Bây giờ, đang giải thích với cô? Anh vẫn chủ động hạ thấp tư thế, phá vỡ tự tôn. Nam Tửu tâm tình có chút phức tạp khó tả, thủy tinh phản chiếu ánh sáng mơ hồ của quán bar, khúc xạ vào đáy mắt cô ấy, độ sáng có chút chói mắt. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, Hàn Cận Yến sẽ nói với cô ấy điều đó… không phải bạn gái… không thành vấn đề. Những lời tưởng chừng như đơn giản lại khiến Nam Tửu không thể bình tĩnh. Trong khoảng thời gian dài im lặng, Nam Tửu đột nhiên nhếch khóe môi dưới tỏ vẻ tự giễu. Thì sao? Cho dù không phải bạn gái thì có liên quan gì đến cô ấy? Tại sao cô ấy phải ngạc nhiên như vậy, những gì đã xảy ra khi họ còn nhỏ và gia đình của Hàn Cận Yến là nút thắt của họ. Không chỉ có Liễu Y Y không thôi mà là nỗi đau kéo dài cả tuổi thanh xuân và 8 năm không thể nào quên.
“Tôi hiểu rồi.”
Nam Tửu nhàn nhạt nói, khóe môi không thay đổi, nhưng cô ấy chậm rãi vươn tay, từng điểm từng chút, bẻ tay chàng trai đang nắm lấy tay áo của cô. Cho đến khi, hai tay buông ra, Hàn Cận Yến thần sắc không thay đổi, giống như một tác phẩm điêu khắc băng tuyết vĩnh viễn không tan, ánh mắt bình tĩnh nhìn cảnh này, nhìn đầu ngón tay buông thõng của mình. Tôi hiểu rồi? Chỉ là một câu như thế thôi không còn gì nói nữa phải không?
"Nam Tửu." Anh ta tức giận cười, cố nén cơn đau nhói gần như có thể xuyên qua tim, nghiến răng nghiến lợi.
"Em giỏi lắm."
Giọng nói rơi xuống, anh ấy trực tiếp đứng dậy, quay người bỏ đi không chút do dự. Nam Tửu nhìn theo bóng lưng tổng giám đốc trẻ tuổi rời đi, bóng lưng vẫn luôn thẳng tắp thẳng tắp. Cô khẽ chớp đôi mắt se lại, sau đó thờ ơ dụi dụi, tiếp tục nheo mắt, uống từng ngụm nhỏ rượu mạnh trong ly. Cầu nguyện để làm tê liệt những cảm xúc nhạy cảm của bạn. Mưa sắp đến, nhưng bình tĩnh, dựa vào lòng kiêu hãnh của Hàn Cận Yến, thật hiếm khi chủ động hạ mình xuống và giải thích, với thái độ thờ ơ và chiếu lệ của cô ấy, có lẽ anh ấy sẽ không tìm đến cô ấy một lần nữa. Thế thôi, cũng tốt, hmm… thực sự khá tốt.
CHƯƠNG 44: CẢ ĐỜI NÀY EM CŨNG ĐỪNG MONG CHẠY THOÁT.
Nam Tửu thản nhiên cười, rót rượu mạnh xuống cổ họng, cảm giác bỏng rát khiến cô ấy không tự chủ được ho khan hai lần, ánh mắt hơi mơ hồ, ánh mắt mơ hồ, nhưng biểu cảm lại là nụ cười bất cần, đôi mắt long lanh nhiu nhíu, cô ấy có phần hơi say. Cô xoay xoay ly rượu mạnh trên tay và lặng lẽ mỉm cười, ly rượu này, vẫn cứ là… tôn trọng quá khứ, quá khứ, quá khứ. Phía bên kia, Hàn Cận Yến từng bước ra khỏi quán bar, cuối cùng cũng đến cửa quán bar, nhưng không nghe thấy giọng nói quen thuộc. Anh ấy hơi cụp mắt xuống và nhìn vào quầy bar. Cuối cùng, anh ta mỉm cười hơi mỉa mai, tủi thân hơn, tức giận, không thể giận cô ấy được nữa… nên chỉ biết kìm nén mọi cảm xúc của mình. Không thành vấn đề, Hàn Cận Yến thậm chí đã đập vỡ ý nghĩ bộn bề, thế là xong rồi sao; họ vẫn còn một cuộc đời dài để sống, có vô số tám năm, anh ấy có thể chờ đợi, anh ấy có đủ khả năng để trả giá. Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, nói chung, anh đã từ bỏ một lần, không thể từ bỏ lần thứ hai. Không quan trọng là cô ấy đã có bạn trai, điều đó sẽ không cản trở việc anh ấy thích cô ấy. Trong quá khứ, anh ấy không bận tâm đến bất cứ điều gì nữa, và anh ấy sẽ cố gắng hết sức để giả vờ rằng anh ấy không quan tâm. Suy nghĩ thật kỹ, chỉ cần cô gái này ở trong mắt anh ấy, mọi thứ khác đều có thể bỏ qua, những mũi kim và nỗi đau không ngừng chôn vùi nơi mềm yếu nhất của trái tim tôi chẳng là gì cả. Không còn quan trọng nữa, kiếp này… Nam Tửu, em đừng nghĩ trốn được. Hàn Cận Yến nhìn quán bar lần cuối, xoay người đi ra ngoài, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mới phát hiện hình như mình không biết số điện thoại của người đó, gọi điện hỏi một cách trang trọng.
"Anh Hàn... anh muốn biết số điện thoại này làm gì?"
Hàn Cận Yến nói ngắn gọn.
"Không liên quan gì đến cậu, cũng đừng hỏi nữa nhiều."
Sau khi hỏi số điện thoại, anh ta cúp điện thoại bằng tay trái và bấm số. Điện thoại được kết nối trong vòng chưa đầy hai hồi chuông, và một giọng nói ngạc nhiên thú vị với giọng điệu nhẹ nhàng vang lên.
"Anh Cận Yến? Là anh."
Hàn Cận Yến mở cửa xe đi vào, thản nhiên ném chìa khóa xe sang một bên, ậm ừ. Bên kia điện thoại, Liễu Y Y vừa trở về nhà, càng ngạc nhiên hơn.
"Cận Yến, anh đã ra nước ngoài tám năm rồi, em thực sự nhớ anh, ồ đúng rồi, đó là..."
"Liễu Y Y."
Liễu Y Y còn chưa nói xong, cô ấy đã bị Hàn Cận Yến cắt ngang nói từng chữ rõ ràng cả họ và tên, xa lạ và thờ ơ không có bất kỳ cảm xúc nào cả. Liễu Y Y nghe cách xưng hô rõ ràng và xa lạ của chàng trai trẻ trên điện thoại, nụ cười vừa mới nở trên khuôn mặt cô từ từ biến mất. Thật là một lời chào xa lạ, bạn học cũ Liễu, giờ là Liễu Y Y, Hàn Cận Yến, Hàn Cận Yến khi nào anh mới thực sự nhìn thấy em.
“Sao vậy, anh Cận Yến?” Mặc dù trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng giọng điệu của Liễu Y Y vẫn ôn nhu ngọt ngào.
Nghe thấy lời gọi như vậy, Hàn Cận Yến nghĩ đến cách gọi anh Hàn xa cách của Nam Tửu, lời cô ta vừa rồi hoàn toàn khác xa với những lời của Nam Tửu, trong mắt anh ta hiện lên một làn sóng nhất thời, khi nào người đó mới như Liễu Y Y? Có một chút thân mật... Nhận ra mình đang nghĩ gì, Hàn Cận Yến tự giễu cười một tiếng, nhẹ giọng nói.
"Tôi không quen biết thân thiết gì với cậu, cho nên đừng gọi tôi như vậy ."
"Hơn nữa, tối nay cậu là người bảo Lâm phu nhân đi tìm Nam Tửu."
Giọng điệu của anh rõ ràng bình thản, rất bình tĩnh, không phải câu chất vấn, mà là câu khẳng định. Nụ cười đông cứng nơi khóe môi, không nhấc lên được nữa, Liễu Y Y nắm chặt điện thoại, ánh mắt lộ ra chút u ám cùng oán hận. Cho nên, lần đầu tiên Hàn Cận Yến chủ động gọi cho cô, là vì Nam Tửu?! Liễu Y Y cảm thấy niềm vui mà cô ấy cảm thấy vừa rồi rất ghê tởm. Nam Tửu… Lại là Nam Tửu, tại sao lại bị ám ảnh như vậy? !
"Nhà họ Liễu và nhà họ Hàn là bạn bè của gia đình, nhưng tôi không liên quan gì đến các người."
Giọng nói của vị tổng giám đốc trẻ tuổi rơi vào ôn nhu nhưng lại mang theo sự lạnh lùng và cảnh cáo như băng tuyết.
"Đừng nhúng tay vào việc của tôi vad Nam Tửu, nếu không, tôi không đảm bảo vì Liễu gia sẽ không làm gì cậu đâu."
Là, là đưa ra cảnh báo, và một sự thờ ơ có thể phá hủy mọi thứ.
"Hiểu chưa?" Hàn Cận Yến hỏi.
"Không có lần sau."
Dứt lời, anh liền ngay ngắn cúp điện thoại, nửa giây cũng không muốn nói chuyện với Liễu Y Y, sau đó đặt điện thoại sang một bên. Bên kia điện thoại, Liễu Y Y nhìn thẳng vào màn hình đắt tắt, ánh mắt cô ấy trở nên lạnh lùng và u ám hơn… Sau khi cảnh báo Liễu Y Y, Hàn Cận Yến đã không quay trở lại nơi đó anh ta ở, nhưng thay vào đó lái xe trở lại Hàn gia. Anh ấy cần nói chuyện với bà Lâm.
…
Ngày hôm sau, trời sáng và ánh sáng vừa phải. Mặt trời chiếu sáng vạn vật và rơi vào mọi góc tối, ngay cả những tàn tích cũng sẽ được chiếu sáng bởi mặt trời. Nam Tửu chuẩn bị thức ăn cho mèo nhỏ màu cam, nhìn nó ăn một cách ngon lành, một tay chống cằm nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi. Có một thông báo trên điện thoại.
Sau khi kết nối với chú Lý, một giọng nói nồng nhiệt từ phía đối diện vang lên.
"Tửu Tửu, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Nam Tửu nói, giọng đều đều hỏi, đồng hồ đeo tay màu trắng bạc đeo trên cổ tay trắng nõn của anh khẽ xoay, để lộ logo chữ S nhỏ nhắn tinh xảo.
"Chú Lý, bởi vì cháu dạo này bận quá không quan tâm đến công việc của công ty, đối tác cho dự án mới của cửa hàng S đã chốt xong chưa?”
“Việc này đã quyết định, hợp đồng đã thương lượng xong, hai bên rất hài lòng."
Lý Nghị Lâm mỉm cười với Nam Tửu và thở dài.
"Đúng là cái mới luôn thay thế cái cũ, người đến đàm phán hợp đồng trở về từ nước ngoài, và anh ấy có thể tuổi còn trẻ đã đạt được vị trí này đúng là một tài năng đẹp trai."
Nam Tửu vâng dạ, nhưng không quan tâm lắm đến điều đó. Nghe những điều này, không thể là người đàn ông trung niên nói năng ngạo mạn trong hộp đêm qua.
"Tửu Tửu, cháu hỏi cái này làm gì?" Lý Nghị Lâm cười hỏi.
"Không có gì." Nam Tửu khép hờ hai mắt, hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, nhẹ giọng nói.
"Chẳng qua là có người ăn nói những lời cay nghiệt muốn hợp tác với công ty S mà thôi."
Nghe thấy giọng nói dễ chịu trên điện thoại, Lý Nghị Lâm cười khẩy và thở dài.
"Những người như thế này bây giờ cũng khá nhiều, và thậm chí không nghĩ đến việc S sẽ làm thế nào để cùng bước lên vũ đài quốc tế, lấy tư cách gì vậy?"
"Nhân Tiện, Tửu Tửu, đã lâu không thấy cháu và Giản Tứ đến đây, chú một mình cô đơn cũng rất nhàm chán, chú sợ các cháu đã quên chú mất rồi."
Nam Tửu, Giản Tứ và Lý Nghị Lâm đã biết nhau… được khoảng sáu năm. Công ty S thuở ban đầu không huy hoàng và không đạt được thành công như bây giờ, lúc đó chỉ là một công ty nhỏ không mấy nổi bật và phải đối mặt với… khủng hoảng kinh tế trầm trọng.