Cuộc hội ngộ sau tám năm không biết là tình cờ hay cố ý. Cho tới một hôm, Nam Tửu bị ép vào tường rồi mọi cảm xúc bộc phát. "Hàn Cận Yến, anh bị bệnh à!" Thuở ấy, chàng trai áo trắng ấm áp dịu dàng đư …
Cuộc hội ngộ sau tám năm không biết là tình cờ hay cố ý. Cho tới một hôm, Nam Tửu bị ép vào tường rồi mọi cảm xúc bộc phát.
"Hàn Cận Yến, anh bị bệnh à!"
Thuở ấy, chàng trai áo trắng ấm áp dịu dàng đưa cho cô viên kẹo ở ngoài đầu ngõ như giấc mộng Hoàng Lương ngắn ngủi hư ảo. Hiện tại họ lại một lần nữa quấn với nhau, dù là tỉnh táo hay là trầm mê, cuối cùng cô vẫn rời đi không chút do dự. Nhưng vào giây phút cuối cùng ở sân bay, khi cô chuẩn bị lên máy bay, vị tổng giám đốc trẻ tuổi kiêu ngạo lao như điên về phía cô, ánh mắt như nhuốm máu, rung động lòng người, vừa bực bội vừa lạnh lùng uy hϊếp, giọng nói trầm ấm vang lên, cực kì tức giận: “Nam Tửu, em dám bỏ đi!”