Chương 10: Em Muốn Ở Bên Anh Lâu Hơn Một Chút

Có lẽ vì quá mong đợi nên ngày thứ tư đã đến rất nhanh.

Chiều thứ tư là ngày nghỉ lễ của sinh viên đại học. Sau khi kết thúc lớp học buổi sáng, Tống Kỳ chạy nhanh về ký túc xá để thay quần áo, chuẩn bị cho buổi hẹn hò.

Thành quả của việc tham khảo những chiến lược đã thu thập được từ mấy đêm trước, là một màn lột xác hoàn toàn khiến cho Tần Vũ suýt chút nữa thì không nhận ra.

Tống Kỳ thường không quá cầu kỳ trong phong cách ăn mặc, thường ngày cậu chỉ mở tủ rồi chọn đại một bộ quần áo đơn giản, hợp cảnh mặc lên người.

Mà hôm nay, Tống Kỳ không chỉ đứng trước gương vuốt tóc, mà còn quay trái ngắm phải, kiểm tra kỹ càng xem đồ mặc trên người còn vết nhăn nào không, hay đã chỉnh tề chưa.

"Rất hoàn hảo rồi, mau biến đi!"

Tần Vũ thật sự quá ngứa mắt không muốn nhìn thấy cảnh này thêm nữa, cầm chiếc túi trên ghế của Tống Kỳ rồi đẩy cả người lẫn đồ ra khỏi phòng ký túc xá.

Chốc lát Tống Kỳ lại mở cửa thò đầu vào nói: "Đợi đã, tôi quên hộp bánh trung thu."

"Đây đây, đi nhanh hộ cái."

Tần Vũ cầm túi quà mà Tống Kỳ đã chuẩn bị từ mấy ngày trước ở trên bàn chỗ ngồi của cậu, ném vào ngực Tống Kỳ rồi là đuổi người ra ngoài.

Ký túc xá cách cổng trường một đoạn, Tống Kỳ đi một mạch ra ngoài, rồi tới hầm gửi xe gần đó, tìm chiếc mercedes - benz phủ đầy bụi, đặt hộp quà trong xe, dùng cây phất trần phủi qua bụi ngoài xe, sau đó mới ngồi vào ghế lái, trước khi cho xe chạy đi, cậu đã gửi tin nhắn cho Miên Dương.

[Anh Miên Miên, khoảng mười phút nữa em sẽ tới.]

Vì đang là tết trung thu, nên tiệm cà phê cũng chỉ mở buổi sáng, Miên Dương đã cho Dư Bằng Lan và Lâm Thu Hoà nghỉ luôn một ngày.

Lúc này Miên Dương ở trong phòng thay đồ, anh cởi bỏ đồng phục đi làm, mặc lên người một chiếc áo sơ mi màu nâu kiểu Trung Quốc, kết hợp với chiếc quần ống rộng màu đen, tìm lấy một chiếc chun buộc tóc buộc gọn kiểu đuôi ngựa thấp, vén những sợi tóc ngắn ra sau tai.

Cuối cùng, anh đeo chiếc túi tote lên vai và đi ra ngoài cửa đợi người đến.

Chiếc xe từ xa lao tới, dừng lại trước mặt Miên Dương.

Cửa bên ghế lái mở ra, Tống Kỳ bước xuống với phong cách trưởng thành chín chắn trong chiếc áo blazer màu nâu, đi vòng qua đầu xe, đến bên cạnh Miên Dương.

Miên Dương có chút kinh ngạc, tuy rằng trước đây anh cũng nghi ngờ về điều kiện gia đình của Tống Kỳ rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến như vậy, chiếc xe trước mặt có giá trị hàng triệu đô, cũng không phải là thứ mà những gia đình bình thường có thể chi trả nổi.

Hôm nay, Tống Kỳ không chỉ thay đổi trang phục mà còn thay đổi cả phong cách bên ngoài, mái tóc tự nhiên ngày thường giờ đã được uốn cong nhẹ, kiểu tóc hai mái xoăn nhẹ thịnh hành.

Tống Kỳ mở cửa bên ghế phụ, một tay giữ cửa một cách lịch sự, tay kia đặt trên mép khung trên để bảo vệ rồi ra hiệu cho Miên Dương lên xe, sau đó mới vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Miên Dương kéo dây an toàn, cúi đầu tìm chốt cài.

Dù đang là ban ngày, nhưng ánh sáng trong xe khá tối khiến Miên Dương mò mẫm một hồi mới cài được dây an toàn.

"Nếu có xe thì sao trước giờ còn đi tàu điện ngầm?"

Đây là câu đầu tiên Miên Dương nói ra kể từ khi gặp cậu hôm nay, sự lạnh lùng cùng ấm áp đan xen, thanh tao hệt như con chim sơn ca trong không gian kín trên xe.

Trong nháy mắt, tâm tình kích động như chiếm lấy Tống Kỳ, bàn tay thắt dây an toàn của cậu khẽ run run, cậu cố cài dây mấy lần mà không được: "Em muốn ngồi tàu điện ngầm để có thể ở cùng anh lâu hơn một chút..."

Ý cười bên khoé môi Miên Dương khẽ câu lên, tiếng cười theo đó cũng phát ra ngoài, anh đưa tay đặt lên dây cài an toàn của Tống Kỳ, đầu ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay cậu, để giúp cậu cài dây an toàn.

"Anh đừng lo, em lái xe rất an toàn." Tống Kỳ cuống quýt viết vội vào tờ giấy ghi chú mà cậu đã chuẩn bị sẵn trên xe rồi đưa tới trước mặt Miên Dương.

Miên Dương liếc nhìn tờ giấy rồi nhét vào túi, sau đó tựa đầu vào ghế, nhìn Tống Kỳ mà trêu chọc: "Cậu lái xe được bao lâu rồi?"

Tống Kỳ chột dạ, khuôn mặt đầy tội lỗi, chầm chậm giơ một ngón tay lên.

"Đừng lo lắng, hôm nay của tôi giao cho cậu."

Tống Kỳ biết lời này của Miên Dương chỉ là nói đùa, nhưng từ "giao cho cậu" dễ khiến cho người ta nghĩ sai!

Tống Kỳ đạp chân ga, đưa Miên Dương đến địa điểm đầu tiên trong hôm nay, một nhà hàng cao cấp ngoài trời.

Khi xe dừng ở cửa, Tống Kỳ vội vàng mở cửa xe tính chạy sang bên kia để mở cửa xe cho anh xuống, nhưng nào ngờ nhân viên lễ tân đã nhanh hơn một bước.

Tống Kỳ khó chịu đưa chìa khoá cho nhân viên tiếp đón, sau đó nắm tay Miên Dương cùng bước vào nhà hàng.

Miên Dương thích thú với hành động này của cậu, anh cũng không tránh cái nắm tay này của Tống Kỳ, ngược lại còn có chút lưu luyến không muốn buông ra.

Không khí nhà hàng khá yên tĩnh, là Tống Kỳ đã đặc biệt lựa chọn vì anh, cậu cảm thấy so với viện để Miên Dương ở trong một không gian ồn ào, có chút mất tự nhiên khi so sánh bản thân không thể giao tiếp bình thường như những người xung quanh, thì nơi này sẽ phù hợp với hai người hơn.

Khoảng cách giữa các bàn rất rộng, không những có cây có hoa làm vách ngăn, mà nhà hàng cũng được trang trí khá bắt mắt.

Chiếc đèn pha lê treo trên trần tản ra ánh sáng mờ ảo, bình thuỷ tinh trên bàn cắm hoa dành dành màu trắng vừa trang nhã, vừa thơm dịu.

Miên Dương chú ý đến tờ giấy dán trên đó, nét chữ đẹp, ngay ngắn, không cần đoán cũng biết là ai.

- Em yêu kiều, đẹp tựa như hoa, tôi là lá, vĩnh viễn cạnh bên em.

"Xin lỗi đã làm phiền, tôi xin phép xác nhận các món ăn mà quý khách đã đặt trước." Giọng người phục vụ vang lên: "Một bít tết hun khói quả mộc, một bít tết Gryffindor, một phần khoai tây chiên nấm đen phô mai, một mì Ý thịt xông khói sốt kem, một đĩa trái cây nhiệt đới,..."

"Phần món tráng miệng quý khách sẽ dùng sau bữa ăn đúng không ạ?"

Tống Kỳ gật đầu, nhận danh sách thực đơn từ tay người phục vụ, rồi đưa cho Miên Dương.

"Anh à, anh còn muốn chọn thêm đồ gì nữa không? Anh có thể gọi thêm." Tống Kỳ hướng về phía Miên Dương, thả chậm tốc độ nói.

"Không có, như vậy là đủ rồi." Miên Dương khép thực đơn lại, đưa nó cho người phục vụ, lịch sự mỉm cười với người đó.

Anh rất hài lòng với các món ăn đã được gọi, từ món khai vị đến các món chính, và cả phần tráng miệng, tất cả đều hợp với khẩu vị của anh.

Như thể Tống Kỳ đã cất công chuẩn bị sẵn từ trước, mọi sự sắp xếp đều hoàn hảo.

Người phục vụ cầm thực đơn rồi đi, không lâu sau thì đẩy xe đồ ăn tới.

"Tôi có thể đặt bít tết xông khói quả mộc này ở đâu?"

"Cho anh ấy."

Các món ăn lần lượt được mang lên, đặt ngay ngắn trên bàn.

Tống Kỳ cầm dao dĩa, thành thục cắt bít tết thành những miếng nhỏ vừa miệng và đẹp mắt, sau đó xiên một miếng đưa đến bên miệng Miên Dương.

Miên Dương đã cắt một miếng bít tết ở đĩa của mình, đang định đưa vào miệng, thì trước mặt xuất hiện một miếng bít tết từ tay Tống Kỳ đưa tới, anh dừng động tác và ăn miếng thịt bò của Tống Kỳ.

Vị thơm ngọt của thịt hoà lẫn với mùi hương của gỗ lan toả trong miệng, Miên Dương nở một nụ cười thỏa mãn, dẫu sao đây cũng là một trong những món mà anh yêu thích.

Mặc dù Miên Dương và Tống Kỳ không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng bầu không khí giữa hai người không hề cảm thấy có chút khó xử, thay vào đó là một bữa trưa bình yên và vui vẻ.

Trước khi rời khỏi nhà hàng, Miên Dương xé tờ giấy dán trên chiếc bình hoa, gấp gọn lại rồi bỏ vào trong túi xách.

Anh bắt đầu mong chờ tiếp theo Tống Kỳ sẽ đưa anh đi đâu.