Chương 89

Chap 89:

Xe dừng trước quán lẩu bò nấm trên đường HV, quán ở đây có món lẩu bò phải gọi là tuyệt vời cú mèo luôn. Tôi cùng bác Minh đưa các nàng đi qua một rừng người đang ngồi chen chúc nhau. Đôi khi tôi cũng bực bội chỉ vì nhìn thấy các nàng khẽ va chạm nhẹ vào mấy thanh niên đang say khướt kia. Tới chỗ bàn đã được chủ quán mới đem ra thêm chứ đã không còn trống vị trí nào. Tổi đẩy các nàng ngồi vào bên trong tránh xa cái bàn bên cạnh ra, tôi bắt đầu gọi món thì vô tình nghe tiếng ai rất quen vang vọng bên tai. Tôi nhìn qua thì miệng đã há hết cỡ, L đang ngồi cùng với cái đám loi choi đang thèm thuồng liếc qua bàn của tôi nhìn vào các nàng. L cũng nhìn thấy tôi nhưng tỏ ra chẳng quen biết gì nhau. Tôi cũng chả quan tâm rồi tập trung vào công việc đãi những người con gái ấy. Đang ung dung đưa miếng nấm thơm phức lên miệng thì cánh tay sau lưng va chạm làm rơi luôn cái miếng nấm xuống.

- Đờ mờ xê ra coi, mầy làm tao mất vui rồi đấy nhóc! – Tiếng của thằng ất ơ từ bàn của L nói sang.

- Mợ mầy thấy không còn chỗ không mà kêu xê ra! – Tôi hậm hực nói lại thằng đó.

- Mợ mầy nhóc, nói với ai đấy! – Nó đứng dậy giơ cái tay lên định đấm tôi.

- Thằng kia mầy ngồi ăn hay đánh nhau hả, ngồi xuống cho tao! – Tiếng L vang lên.

Nó lập tức ngồi xuống như con cún con.

- Dạ em ăn ạ!

Tôi ngạc nhiên nhìn vào L, người con gái ấy chả thèm nhìn tôi rồi đưa cái ly rượu lên uống một hơi rồi thêm mấy ly nữa cũng hết thật nhanh. Tôi lại ngạc nhiên chăm chú nhìn vào L, một tiểu thư sao lại đi cùng đám ất ơ này rồi cùng ngồi ở một cái quán chen chúc nhau đầy bình dân này chứ, những thắc mắc của tôi cứ hiện ra.

Loading...

- T ơi cứ ăn đi đừng để ý bên đó! – Trinh nói.

- Ờ ừ!

Tôi nghe theo Trinh tiếp tục bữa ăn của mình. Vừa ăn tôi vừa liếc sang bàn bên, L vẫn thế vẫn xinh đẹp như ngày nào, vẫn cuốn hút bao cặp mắt như hổ đói từ những thằng ở bàn đó. Ngồi một lúc, bàn tôi dùng xong rồi cùng các nàng đi ra xe, bàn đó cũng tính tiền nhưng L đã ngà ngà say lảo đảo đứng dậy. Tròng lòng tôi cảm giác lo lắng cứ để một cô gái như vậy bên cái đám kia thì không ổn. Tôi quay sang bảo họ về trước, Trinh hiểu ý rồi kêu bác Minh lái xe đi, tôi quay lưng lao thật nhanh hất tay của thằng ất ơ nào đó ra khỏi người L.

- Mợ mầy ở đâu chui ra đấy thằng nhóc! – Thằng bị hất tay ra nói.

- Bạn tao để tao đưa về.

- Cút, đến lượt mầy hả nhóc, tao đấm cho cái chết cha mầy giờ! – Lại thêm một thằng nữa hùng hổ lao vào.

Tôi chả thèm đôi co với cái đám ấy, quay lưng đỡ L đi ra. Vừa quay đi đã có bàn tay ai đó kéo tôi ngược lại, một cú đấm vào mặt làm tôi loạng choạng té ra. Thằng ở giữa đám hai tay xỏ túi đi tới, trên mặt đã đeo cái khẩu trang che kín làm tôi chả nhận ra ai. Nó lao tới túm lấy cổ áo tôi kéo lên.

- Lại là mầy à, thích xen vào chuyện của tao à, mầy tốt nhất biết điều thì cút, L là người tao thích, mầy là cái đếch gì xía vô hả thằng nhóc.!

Nó định dơ tay lên làm thêm cú đấm nữa thì.

- Thả bạn tao ra, mà mầy là cái gì mà có quyền thích tao, cút ra!

L hất mạnh tay nó ra rồi đỡ tôi đứng dậy.

- Đi thôi T kệ bọn nó!

Tôi ậm ừ rồi khoát tay L lên vai đỡ đi ra bên ngoài. Ở đằng sau vẫn còn vang vọng tiếng nói của thằng đeo khẩu trang kia.

- L tại sao chứ, tại sao mình lại không bằng thằng đó chứ, à chắc tại vì thằng đó mà không chịu mình phải không. Được đợi đấy rồi L sẽ phải van xin….!

Tôi đã đưa L đi khuất sau bức tường của quán lẩu. Bước ra bên ngoài tôi rút điện thoại ra gọi cho taxi, gọi xong tôi quay sang nhìn L đã say đến độ chân đã không còn đứng vững nữa. Tôi cố gắng giữ lấy tay L trên vai, một tay choàng sang eo của L để giữ cho người con gái đó không bị té. Đợi một lúc thì chiếc taxi đã tới, tôi đưa L ngồi vào rồi cũng bước theo ngồi ở hàng ghế sau. L đã thϊếp đi vì say nên chả biết giờ người con gái ấy đang ở đâu, tôi nói với bác tài rồi xe hướng thẳng con đường HV. Xe dừng trước cổng nhà, Trinh chạy ra mở cửa rồi cùng phụ một tay đưa người con gái đang say mèm kia lên phòng tôi vì bên chỗ các nàng đã hết chỗ. Sau khi đặt L lên giường tôi định đi ra ngoài để Trinh thay đồ thì cánh tay L đưa lên nắm lấy tay tôi.

- Anh ơi đừng bỏ mình mà, anh đã hứa sau này gặp lại anh sẽ yêu em sẽ lấy em làm vợ mà, hãy để em bảo vệ anh, đừng rời bỏ em.

Tôi thoáng giật mình, những lời nói đó tôi hình như đã nghe ở đâu đó, đã từng nói với một cô bé nào đó, những hình ảnh mập mờ vây lấy tâm trí tôi. Trinh khẽ kéo tay người con gái kia ra.

- Thôi T ra ngoài đi mình thay đồ cho cô ấy!

Tôi lững thửng đi ra bên ngoài với những dấu hỏi chẩm to dùng hiện lên. Bước ra tới ban công tôi thở dài rồi cố nhớ lại những lời của người con gái kia. Đang mãi suy nghĩ thì có cái gì đó lành lạnh áp vào cánh tay, tôi quay sang đã thấy Trinh đứng ở đó đưa lon nước. Tôi cầm lấy rồi mở lời.

- Trinh nè, trước kia L như thế nào.

- Trước kia L rất ngoan hiền, là cô gái nhút nhát, luôn e dè khi gặp bất kỳ người nào.

- Ừ, nhưng L bây giờ đâu có giống.

- Mình cũng không biết, từ lúc ra bên ngoài với cô ấy, khi quay về đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác, nóng giận, mạnh mẽ, chỉ cần có người động chạm tới là thẳng tay đánh người! – Trinh thở dài rồi nhìn vào màn đêm.

Tôi thoáng sững người vì những gì Trinh đã kể, chuyện gì đã khiến một con người thay đổi hoàn toàn đến như thế, và tại sao tôi lại có cảm giác mình có liên quan đến sự thay đổi lớn ấy, nhưng tôi vẫn không tài nào nhớ ra được.



- Mà cô ấy là ai và tại sao Trinh với Mi lại ghét L, tuy ghét nhưng vẫn quan tâm tới L? – Tôi thao thao hỏi Trinh.

- À… ừ thì… cô ấy là một ni cô tốt bụng, nhưng vì bọn mình làm sai, cô ấy chỉ mắng để bọn mình sửa chữa, nhưng L thì không biết nên đã đánh cô ấy ngất đi bằng một cái gậy. Bọn mình lo sợ quay ra mắng L, thì L bảo các người cứ hèn nhát mãi như thế, chỉ cần dùng nắm đấm thì mọi người mới sợ chúng ta chứ. Lúc đó mình với Mi sợ lắm, ánh mắt ấy đáng sợ lắm T. Rồi còn sau này nữa….À mà thôi muộn rồi mình đi ngủ đây.

Tôi ngẩn ngơ đứng nhìn theo hình bóng Trinh bước vào cánh cửa.

- Rồi còn sau này nữa là sao! – Tôi vẫn còn thắc mắc.

Rồi tôi lại thở dài nhìn vào màn đêm, sau khi cánh cửa đóng lại.

- Phương ngủ chưa!

- Ừ ngủ rôi, sao không để anh ấy biết sự thật đi!

- Tốt nhất đừng để T biết, nếu không cậu ấy sẽ phân vân, sẽ đau buồn và rồi cậu sẽ mất T thật đấy.