Chap 86:
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, quay qua nhìn tôi.
- Hihi anh xem có hay không!
- À … ờ hay, hay em! – Tôi lắp bắp.
- Này thì xem trộm này! – Nàng đưa tay vào hông tôi véo.
- Ui da…. đau đau, cho anh xin lỗi mà! – Tôi mếu máo như đứa trẻ van xin nàng.
- Hihi tha cho anh đó, mà xem video đó anh thấy hay không!
Loading... - Ừa hay tình yêu của họ vừa bắt đầu đã kết thúc rồi! - Tôi thở dài.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay bật nó phát lại rồi đưa sang tôi cùng xem. Tôi chăm chú xem lại video đến đoạn hai người kia hôn nhau rồi máu me tè le mũi làm tôi cười như điên rồi quay sang nhìn nàng mà rơi luôn điện thoại lên ghế sa lông. Trước mặt tôi nàng sao cũng giống trong đó quá trên mũi của nàng cũng đang có hai hàng màu đỏ như thế, tôi tá hỏa đau nhói con tim quẹt đi cái thứ chất lỏng màu đỏ ấy.
- Em em sao sao lại bị nữa vậy! – Tôi hoảng loạn hỏi nàng.
- Hihi trêu anh đó, tương cà nè! – Nàng chìa chai tương cà ra.
Tôi đơ cả người rồi bật cười với trò chơi đầy nghịch ngợm ấy, xém chút nữa là tôi bù lu bù loa khóc rồi. Nghe tiếng la của tôi, hai người con gái kia cũng chạy lên.
- Chuyện gì vậy T sao lại kêu la thảm thiết vậy, Mi làm sao! – Trinh hỏi dồn dập.
- Nè! – Tôi chỉ tay vào nàng.
- Hahaha! – Cả bốn người đều cười.
- Cho chừa cái tật xem trộm của em hihi! Nàng giật lấy điện thoại rồi đi vào tiếp tục công việc trong bếp.
Tôi vừa cười vừa thở dài với trò nghịch ngợm của người con gái ấy, may mà không bị giận như mấy cái cảnh trong phim không thì tôi có nước chả biết làm sao.
…
Hôm sau tôi lại có mặt trên sân vận động để tiếp tục phần thi của mình. Những mức xà được các vận động viên đăng kí làm tôi toát hết cả mồ hôi. Nhìn họ lần lượt rơi rụng như lá mùa thu thì cũng đến lượt tôi, hai mức xà đầu tiên tôi thực hiện thành công, nhưng đến mức xà mà tôi đã đánh liều đăng kí cao nhất trong tất cả các vận động viên kia. Tôi nhìn cái thanh xà mà ngao ngán nó cao gì mà cao quá vậy. Cắn răng cắn cổ à nhầm cắn môi tôi bắt đầu thực hiện những bước lấy đà rồi nhảy, và kết quả là tạch hết. Thất bại trong môn nhảy cao, tôi được đưa về trường nghỉ ngơi để chuẩn bị lên xe hướng tới môn thi cuối cùng ở trường NVL. Ở đây đã có ba nàng cũng đã có mặt để chuẩn bị như tôi, chúng tôi đều mặc đồng phục áo đoàn cùng với thẻ vận động viên được đeo trên cổ, các nàng vẫn luôn nổi trội nhất với nhan sắc tuyệt vời kia. Trong lúc đợi xe tới tôi lao vào phòng bảo vệ làm vài ván tập dược với thầy Thắng, hai bên ngang tài ngang sức thì xe cũng đã đến trước cổng. Hôm nay trường thuê hẳn xe du lịch để đưa đám vận động viên xuất phát. Xe men theo con đường HV rồi tiến vào đường NVC chạy ra bên ngoại ô thành phố. Ra đến ngoại ô xe hướng vào con đường TND, ở đây những hàng cây cao su, cùng hàng cây bạch đàn trải dài xuyên xuốt hai bên đường. Xe của đoàn trường tôi dừng lại trước cổng, ở đây đã có rất nhiều xe của các đoàn khác đã đến trước xếp thành một hàng dài men theo con đường, chúng tôi bước xuống xe là cảnh tượng choáng ngợp trước sự to lớn của ngôi trường mà tôi cho là trường của những con em cháu chau cậu ấm cô chiêu học ở đây. Cánh cổng to lớn bên trên là hàng chữ của trường liên thông mang tên NVL. Nhìn vào bên trong thì các học sinh đang trong giờ giải lao. Tôi cùng các nàng bước qua cánh cổng thì đã thu hút bao cặp mắt nhìn vào ba người con gái áy, đẹp làm chi mà khổ thế không biết hề hề. Chúng tôi được thầy Thắng đưa vào trong dãy hành lang bên tay trái. Tôi nhìn xung quanh ngôi trường, đúng là ngôi trường đạt chuẩn quốc tế có khác, ở đây sân bóng mini có, sân bóng rổ cũng có, rỗi bãi đậu xe toàn ô tô xe máy sang trọng. Bước vào dãy hành lang ở đây rất sạch sẽ cùng hàng ghế đá được xếp ngay ngắn thẳng hàng xuyên xuốt tới nhà ăn của trường. Bọn tôi ngồi lại trên ghế đá đợi thầy đi mua đồ ăn lót dạ cho bọn tôi. Đang ngồi nói chuyện cùng các nàng thì có một đám nhìn như mấy thằng loai choai ở đâu đi tới.
- A chào ba người đẹp, ba người đẹp đến từ đâu!
Cả ba người không thèm trả lời, tôi cũng ngồi rung đùi mặc kệ bọn đó.
- Ê đẹp mà chảnh hả, đến trường bọn tao mà không chào chủ nhà à!
- Ê này nhóc, mấy anh chị đến đây để thi đấu chứ không phải đến chào mấy nhóc nhé! – Tôi đứng dậy nói sau khi nhìn qua bảng tên của bọn nó mới lớp chín mà đã hổ báo thế này.
- Mợ mầy không biết vào đây là phải chào đại ca à! – Một thằng nhỏ tuổi hơn lại bước tới vênh váo.
- Chào cái rắm, đi chỗ khác đi!
- Mợ cái đám nghèo chúng mầy vô đây mà láo thế hả!
- Mầy nói ai nghèo, nhắc lại tao nghe! - Tôi khó chịu trong người bước đến bọn nó.
Thằng đó đang định nói gì đó thì phía sau lưng tôi có khoảng sảy bảy thằng, trên bảng tên để lớp mười bước tới. Thằng đó tiến tới kéo tôi ra rồi tung cú đấm thẳng vào mặt thằng nhóc kia.
- Ăn nói bố láo hả mầy, muốn sống thì cút!
Thằng nhóc ấy với vẻ mặt hoảng sợ lập tức rời đi vào bên trong nhà ăn. Tôi ngạc nhiên rồi quay sang thằng ấy.
- Cảm ơn bạn đã giúp mình! – Tôi nói.
- Tao không cần mầy cảm ơn, biết thân biết phận thì ngậm cái mồm lại!
Nó nói xong rồi kéo cả đám đi ra bên ngoài. Tôi ngơ ngác nhìn theo. Quay sang đã thấy Phương có chút hoảng sợ bám chặt vào Trinh, còn hai người con gái kia vẫn điềm tĩnh nhìn theo bọn nó. Tôi bực tức ngồi xuống, chả hiểu bọn nó ở đây để làm đại ca hay là đi học thế không biết. Tôi mặc kệ quay sang nói chuyện tiếp với ba người con gái đó, sau đó thấy Thắng đi ra rồi cùng bọn tôi tiến lên tầng một để chuẩn bị tham gia thi đấu môn cờ vua. Phía sau cánh cửa khu nhà ăn, một người với ánh mắt dõi theo cùng một nụ cười nửa miệng, còn một người còn lại với ánh mắt đầy tia lửa hận thù nhìn thẳng vào bóng lưng của tôi.