Chap 65:
Một buổi sáng lạnh teo hột mít, tiếng của mấy con cờ hó ấy không lảng vảng nữa, tôi vươn vai thì cơn đau từ bên sườn mang đến, thế là tắt luôn khỏi vươn vai vươn vủng luôn. Lê cái thân tàn ma dại đi vào làm vscn rồi đi xuống cầu thang, âm thanh phát ra từ họ làm tôi đứng đơ ra ngắm nhìn họ từ đằng sau. Nói thật chứ ngắm Trinh chưa đã nay có thêm Phương cùng bộ đồ ngủ có áo mà quần thì cũng như chả có ấy mà tôi muốn tốn cả lít máu ấy.
- E hèm eeee hèm, có gì ăn hơm! Tôi lên tiếng chứ đứng chút nữa chắc xe cấp cứu tới hốt xác đi vì bị thiếu máu mất.
- Có rồi nè hôm nay ăn xôi thịt nhé! Trinh quay sang nói.
Tôi khoái chí vì sáng mà được ăn xôi thịt thì toẹt vời luôn. Tôi kéo ghế ngồi xuống với hai người con gái ấy, thì ông anh trời đánh bao ngày không gặp hôm nay lại gặp đang bước xuống.
- Tao đi chơi đây, mầy ở nhà mà hưởng thụ cái thanh xuân ấy đi nhé hahaha!
- Ủa thanh xuân là gì vậy anh hai! Tôi ngu ngơ hỏi
- Mầy bê đê thì biết gì thanh với chả xuân hahaha!
Nói xong ổng vọt đi luôn, tôi thì mặt đần ra vừa chả hiểu gì vừa quê trước hai người con gái kia rồi cuối cái mặt xuống ăn chứ nào dám nhìn nữa nhục nhã quá mà T.T. Chưa kịp đưa miếng xôi thơm lựng kia lên miệng thì tiếng gọi của L vang lên ( nhà tôi làm gì giàu sang mà sắm chuông cửa hề hề)
- T ơi có nhà không!
- Có đợi mình chút! Phương nói vọng ra
Loading... - Phương mặc kệ cô ta đừng mở!
Phương nheo mặt lại đầy khó hiểu rồi cũng đi ra mở cửa, lúc sau Phương đi vô trước, L đi sau với ánh mắt nhìn thẳng vào Phương không dời
- Ủa bạn nữ này sao lại ở nhà T sáng sớm vậy!
- À bạn Phương lớp T, ở tạm! Trời đánh cũng tránh cho tôi ăn nốt cái miếng xôi đã chứ ( tôi nói thầm)
- Ủa sao tay chân T bị bầm đen hết thế kia.! L mở to mắt nhìn vào tôi.
- Bạn hỏi làm gì, cũng chẳng liên quan tới bạn! Trinh đứng dậy quát.
- Tại sao lại không, hai người lại làm gì để T lại có mấy cái vết kia! L đưa ánh mắt đầy giận dữ nhìn vào Trinh.
Trinh cắn môi quay mặt đi như tỏ vẻ không muốn nói. Không khí đầy mùi thuốc súng phảng phất đâu đó, tôi cuối mặt xuống cố nhai lấy miếng xôi, chứ chen miệng vô chắc bị ăn mắng té tát mất, với lại tôi cũng không hiểu tại sao Trinh lại gay gắt như thế.
- Được nếu không muốn nói thì đừng trách tôi!
L đưa tay bóp lấy hai bên má tôi, rồi kéo tôi lại gần. Đôi môi kia sắp chạm tới cái miệng đang nhóp nhép miếng xôi kia ( ăn cũng không xong, tay gì đâu mà mạnh bạo quá vậy T.T, tôi nói thầm)
- KHÔNG ĐƯỢC Đυ.NG VÀO T! Hai người con gái đồng thanh cùng hai cái tay đã nắm chặt lấy tay của L.
- Thôi được rồi để mình nói, cũng là lỗi của mình đã lôi T vào! Phương cuối mặt xuống.
Sau đó Phương kể lại sự việc hôm qua, Trình thì đã bỏ đi lên trên cùng những bước chân đầy bực bội. Nghe xong câu chuyện từ Phương, ánh mắt của L hiện lên đầy vẻ tức giận nhìn thẳng vào Phương.
- Lỗi của cô tôi sẽ tính sau, các người không được để T vào những nguy hiểm như vậy nữa, lần đầu cũng như lần cuối tôi nhắc cô!
Nói xong, L đi thẳng ra bên ngoài, tôi hoảng sợ ánh mắt ấy từ người con gái ấy, miếng xôi yêu dấu cứ thế chả cần nhai đã trôi tuột xuống cổ. Đưa ánh mắt quay sang nhìn Phương đã sợ hãi im lặng
- Thôi không sao đâu Phương, đằng ấy là vậy đó, với lại cũng là mình can tâm tình nguyện mà.
Sau sự việc đó, mọi thứ lại dần trở về ổn định, tôi cũng ăn xong được cái món xôi yêu quý ấy, đến trưa tôi đưa Phương về lại nhà lấy cái xe đạp rồi cùng Phương về đón Trinh đi học. Hai người con gái ấy nói chuyện vui vẻ nhau trên cùng chiếc xe, còn tôi lâu lâu liếc qua ngắm cái chứ khi không giờ bị lẻ loi đi một mình thế này chứ. Tới lớp cái đám cờ hó vẫn đang bu lại như đám ruồi bu mắm tôm nói chuyện. Khác với mấy ngày trước hôm nay có thêm mấy người mới bên lớp hàng xóm b11 bên cạnh sang ngồi chơi. Tôi lầm lũi cất cặp vào học bàn rồi tót lên chỗ nàng ngồi, phía sau bọn nó vẫn đang tâm sự tình củm với lớp kế bên.
- Hì cho anh ngồi ké chút nha!
- Hihi có ai cấm đâu, mà nè chuyện hôm qua Trinh kể cho mình nghe hết rồi, lần sau cẩn thận nha ngốc! Nàng ấy vẫn nhẹ nhàng chu đáo với tôi.
- Hì anh biết rồi, vẫn khỏe mạnh nè!
- Gớm lại đen thui kia kìa hihi, à mà chuyện của L anh vẫn cẩn thận nhé em không muốn…..!
- Là sao! tôi ngơ ngác hỏi!
- Thôi không có gì đâu, cầm vở lên đây em dò bài !
Nghe từ dò bài mà tôi sợ vỡ mật, mặt bí xị cố nhớ câu nào rồi nói câu đó, may mà em ấy hỏi tôi môn địa hề hề. Tiếng trống vang lên, những tiết học trôi qua êm đềm như chẳng có chuyện gì, chỉ có cô anh văn là hành hạ tôi đủ kiểu ( ôi sao tôi ghét môn anh văn thế trời). Kết thúc một ngày học tôi lon ton lại gần bàn em hỏi
- Tết năm nay em định làm gì!
- Tết à như mọi năm thôi à, ở nhà học bài đến hết tết hihi!
- Đệch, thế chán òm!
- Tại chỉ có mình em thôi à!
- Thế hai bác tết không về à!
Nàng đưa ánh mắt buồn xa xăm nhìn ra cảnh vật bên ngoài, đôi môi khẽ mấp máy.
- Là vì em bảo họ không được về đây!
Tôi mở mắt ngạc nhiên, lần đầu tiên tôi mới biết có người tết đến lại không cho người thân về chung vui.
- Tại sao lại vậy! Tôi hỏi
- Hiện tại anh chưa đủ, chưa đủ để em có thể nói cho anh biết được, anh tin em chứ! Nàng đưa ánh mắt heo hắt buồn bã nhìn tôi.
- Thôi được rồi anh tin em!
Tôi gật đầu vì nàng muốn nói thì sẽ nói cho tôi thôi, tôi không muốn ép nàng. Đang miên man thì ý nghĩ ba người con gái chung một nhà kia của tôi hiện ra.
- À này!
- Hửa! Anh gọi gì em hihi! Nàng chu chu đôi môi cười nhẹ
Tôi cố gắng nuốt cái ực trước dáng vể siêu cute của nàng, mong nàng đừng làm thế nữa chứ tôi nào mà chịu nổi chứ hề hề
- Tết… tết nay em qua nhà anh ăn tết nhé! Tôi đã lấy hết cái can đảm nói toẹt ra.
- Hihi anh mời thì em qua ạ, nhớ nuôi e mấy ngày tết nhé, em ăn nhiều lắm đó hihi! Nàng nháy mắt chu đôi môi lên
Cha mợ ơi tôi lại phê đá nữa rồi. Thế là cái ý nghĩ vớ vẫn kia lại dễ dàng thành sự thật như thế. Tôi lại đắm chìm vào sự sung sướиɠ kia, ở một nơi khác.
- Dạ em chào chị, chị gọi cả băng tới làm gì ạ.
- Tìm ngay cho tao cái đám hôm qua có tên là Hải trường PBC cho tao.
- Dạ vâng thưa chị
- Rồi chúng mầy sẽ phải trả giá! Nụ cười lại nhếch lên đầy ma mị.