Chương 64

Chap 64:

Tôi cùng đám bạn mình lều thều lê bước đi vào nhà Phương, bước vào bên trong cả bọn lăn hết ra sàn nhà vì những cơn đau cùng vẻ mặt đầy mệt mỏi,

- Mợ nó đánh đâu không đánh, đánh vô mặt đẹp trai của tao! Thằng M nó ôm cái má bị thâm

- Mầy còn đỡ đó, nhìn thằng L đi nó đá banh cái của quý nhà người ta đến lỡ cả cái móng chân kìa! Thằng TS chỉ vào thằng L.

Cả đám lại được trận cười no nê vì thằng L nó chơi thâm quá đi. Sau đó Phương với Trinh mang rượu thuốc với chai dầu ra cho cả đám,

- T nè thoa đi bầm hết rồi kìa! Phương dịu dàng đưa chai dầu cho tôi.

- À Ừ cảm ơn nha!

- Mình cảm ơn mới đúng, nếu không có mấy bạn chắc mình đã! Phương bắt đầu khóc

- Thôi không sao đâu Phương ơi, bọn đó nhìn đã không ưng bọn nó rồi mà! Thằng Duy lớn lên tiếng.

Loading... Phương đưa ánh mắt đầy cảm ơn nhìn lũ bạn bè của mình. Bôi thuốc xong Phương đem nhiều trái cây với bánh ra cho lũ cờ hó ấy. Đang ăn như nạn đói thì thằng M lên tiếng

- Ê Phương nhà có bia không, nhạt miệng quá.

- Ừ ừ có không!

Theo hướng chỉ tay của Phương thằng M chạy vào bê hai thùng bia trong nhà chạy ra. Cả đám bầm dập te tua cùng nâng lon chúc mừng thắng lợi vang lên trong căn nhà của Phương. Lon anh lon chú rồi cũng là lúc bọn nó lần lượt kéo nhau ra về, tôi với Trinh ở lại phụ Phương dọn dẹp bãi chiến trường. Một lúc sau mọi thứ đã xong đâu vào đấy, Trinh kéo nhẹ tay tôi,

- T nè Phương bây giờ cứ ở nhà một mình như vầy, rồi những ngày sau thì sao! Trinh đưa ánh mắt lo lắng nhìn tôi.

Tôi cũng biết, chuyện đã như vầy rồi mà Phương cứ ở một mình thì không được tốt lắm,

- Thôi Trinh đứng đợi đây, đợi mình nhé!

Nói xong tôi chạy ra sau nhà tới chỗ Phương đang rửa chén, bóng dáng của Phương cũng mang nỗi cô đơn như Trinh, tôi mạnh dạn đi tới

- Phương/T nè! Cả hai đồng thanh

-Ừ Phương nói trước đi.

- Hôm nay cảm ơn T nhé nếu… nếu không mình… mình sợ lắm! Phương dừng rửa chén nước mắt bắt đầu rơi.

- Phương có muốn sang nhà mình ở tạm không, khi nào có hai bác về thì Phương lại về đây.

- Thế có làm phiền hai bác bên đó không! Phương ái ngại nhìn về tôi

- Không sao đâu lên phòng mang được cái gì đi thì mang theo đi, mình với Trinh đợi ở bên ngoài.

Tôi nói xong ra bên ngoài đợi, trời cũng đã về khuya, đợi được một khoảng thời gian thì Phương đã bước xuống cùng hai cái vali nặng nề. Tôi chạy tới cầm lấy rồi kéo nó ra cổng mà muốn rụng luôn hai cái tay,

- Phương nè bên trong là gì mà nặng ghê thế!

- Hihi đồ con gái đó T muốn xem hơm! Phương cười khúc khích nhìn tôi.

Tôi ngại ngùng chả dám hó hé câu nào, có thằng nào lại đi lục đồ con gái bao giờ hề hề. Sau khi gọi taxi tới, tôi kéo vali để ra đằng sau rồi tiến về phía hai người con gái.



- Hai người lên taxi đi!

- Ơ thế còn T! Trinh hỏi

- Trinh đưa Phương về nói với bố mẹ mình trước, còn mình đạp xe về sau.

Hai người họ đưa ánh mắt đầy ái ngại nhìn về tôi.

- Yên tâm không sao đâu đi đi!

Sau đó chiếc taxi lao vυ"t vào màn đêm dày đặc, tôi quay sang nhìn vào ngôi nhà của Phương, màn đêm đen bao trùm lấy căn nhà ấy hịu quanh cô đơn. Tôi đưa bàn chân lên xe bắt đầu lăn bánh bỏ lại con đường tối đen như mực kia. Hôm nay chỉ có gặp nàng trên trường nên có chút nhung nhớ, tôi đạp xe chạy vào con đường NVX, đi qua quán cf tôi ghé vô xin lỗi cô chủ quán vì hôm nay không đi làm, cô chủ nở nụ cười bảo không sao rồi tôi tiếp tục thẳng tiến trên con đường ấy. Đạp xe tới cổng nhà nàng tôi đưa ánh mắt nhìn lên khung cửa sổ vẫn còn sáng đèn. Đưa điện thoại ra xem thì cũng hơn 10h đêm, tôi định đưa tay ra nhắn tin cho nàng nhưng rồi lại cất đi vì tiếng đàn ấy lai vang lên. Tôi từ từ tận hưởng âm nhạc từ trong nhà vang ra, rồi tôi có suy nghĩ thoáng qua

- Hề hề có khi nào em ấy cũng về cùng nhà với mình luôn không nhỉ hề hề! Tôi nở nụ cười vui vẻ sảng khoái với ý nghĩ ấy.

Rồi quay lưng đạp xe về cùng niềm vui của cái suy nghĩ ấy. Tới gần công viên, tôi bước tới cái ghế đá nơi tôi và nàng đã từng bên cạnh nhau, nhìn sang cây phượng đã không còn những bông hoa nào. Tôi lắc đầu hít một hơi thật dài



- Rồi nó sẽ nở lại thôi!

Tôi bước ra xe rồi đạp về, bỏ lại công viên vắng vẻ, bỏ lại cây phượng đã không còn những bông hoa nào, tôi thì biết nó sẽ nở rực rỡ trở lại vào mùa hè tới, nhưng người thì sẽ không trở lại nữa.

………

Về tới nhà đã thấy Trinh cùng Phương ngồi trước thềm nhà. Bước vào trong tôi sung sướиɠ khi giờ đây tôi sẽ được thưởng thức những nụ cười đầy quyến rũ đầy ấm áp từ những người con gái xinh đẹp đó. Tôi bước vào phòng tắm rửa làm vscn xong, rồi đến cái bàn học ngồi xuống, tôi mở ngăn kéo lấy ra cái chìa khóa mà nàng đã đưa cho. Tôi lặng lẽ nở nụ cười khi nghĩ về nàng, cất chiếc chìa khóa đó lại vào ngăn bàn rồi chìm vào giấc ngủ đầy mỏi mệt của ngày hôm nay. Trong giấc mơ, tôi nô đùa cùng với nàng trên con đường ngập tràn màu hoa phượng, rồi mọi thứ tối sầm lại, tôi đứng im ở đó, nàng vẫy tay rồi xa dần xa dần vào bóng tối. Tôi cố gắng gọi, cố gắng với lấy nhưng không thể nào chạm tới, rồi bàn tay ai đó kéo tôi khỏi cơn ác mộng đó.

- Hihi ngủ mơ ác mộng à sao mà la ghê thế! Trinh lau nhẹ hai bên trán tôi đã đẫm mồ hôi.

- À ừ không sao thôi Trinh về phòng ngủ đi!

Sau đó tôi lại chìm vào giấc ngủ không còn cơn ác mộng đó nữa. Ngoài cửa một người con gái lặng lẽ đi về phòng cùng suy nghĩ

- Anh à, anh phải trưởng thành hơn nữa, bởi cơn bão ấy có thể làm anh gục ngã, ngủ ngon!