- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Teen
- Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ
- Chương 143
Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ
Chương 143
Chap 143:
Sau khi thả bọn nó ra về, tôi cùng đám bạn của mình chia tay nhau mỗi người một nơi. Tôi với thằng TS quay trở lại con đường hướng đến nhà của Phương. Đến cánh cổng đã lâu không trở lại, tôi bước vào bên trong thì thấy Trinh đang ngồi ở phòng khách đang đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài, tôi bước vào thì Phương từ bên trong chạy ra.
- Ủa nãy có chuyện gì vậy T!
- Ừ không có gì đâu, chỉ là có chút việc quan trọng nên nhờ Trinh chở về trước, à mà hai bác đâu! – Tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
- Hihi hai bác đi sang bên nhà họ hàng rồi chút nữa mới về, vào ngồi chơi chút đã, vào luôn đi TS.
Hai bọn tôi bước đến ghế ngồi xuống, Trinh khẽ lườm ánh mắt sang, tôi giật thót cả tim, đối với Trinh thì tôi chẳng thể nào giấu được việc gì. Đợi một lúc thì Phương bước ra bên ngoài gọi mọi người vào dùng cơm, hôm nay không biết sao mà trên bàn ăn lại có nhiều món như thế, đặc biệt có khá nhiều món mà tôi thích ăn nhất.
- Hihi ăn đi mọi người! – Phương bắt đầu khai bữa trước cho mọi người đỡ ngại.
Tôi dường như đã quen với nhà của Phương liền gắp hết món này đến món nọ mà tọng vào mồm, chứ cả buổi trưa bận cho cái đám đàn em của thằng Hưng ăn hành nên giờ cái bụng cứ gọi là thi nhau đánh trống đánh cờ. Đang loay hoay bên cái chén đã đầy thức ăn thì một cái ly đá, bên cạnh là những lon bia đã được mang ra. Tôi ngẩn mặt nhìn lên.
- Ủa hôm nay là ngày gì vậy! – Ts hỏi.
- Hihi không có gì đâu, hai bạn cứ ăn nhiệt tình vào nhé! – Phương cười nhẹ đưa tay như mời bọn tôi tiếp tục dùng bữa.
Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không phải, nhưng rồi lại ém nhẹm đi thay vao đó là sự lo lắng sau này vì thằng Hưng vẫn còn đó.
- À Phương này, khi nào bố mẹ đi thì lại sang nhà mình đi học tiếp nhé.
Tôi đánh liều tiếp tục mời Phương sang bên nhà tôi, chứ để bên đây thì không biết thằng Hưng sẽ lại giở trò gì tiếp theo.
- Mình… mình xin lỗi!
Ánh mắt của Phương thay đổi, có chút gì đó luyến tiếc, có chút gì đó u buồn hiện lên.
- Sao vậy! – Tôi ngạc nhiên.
- Mình xin lỗi khoảng mấy ngày nữa mình sẽ theo gia đình sang nước ngoài sống.
Không gian bỗng yên lặng, không khí nặng nề vây lấy, Phương khẽ nhắm mắt rồi những giọt lệ đã rơi xuống.
- Tại sao vậy, ở đây vẫn tốt mà, trước giờ Phương vẫn sống một mình vẫn tốt, sao giờ lại sang nước ngoài luôn! – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Bố mẹ mình đã quyết định đưa mình sang bên đấy sinh sống và cũng là quyết định của mình.
Tôi thoáng chút gì đó buồn bã cùng sự tiếc nuối khi mà người con gái ấy sắp rời khỏi nơi đây. Bữa cơm nặng nề bao trùm, những món ăn thơm ngon bây giờ nó rất khó nuốt. Tôi cũng chẳng thể nào hỏi thêm điều gì vì đó là sự lựa chọn của Phương, nhưng cũng phần nào tốt đối với người con gái ấy khi bây giờ thằng Hưng vẫn còn đang lăm le đâu đó bên ngoài kia. Kết thúc bữa cơm, tôi cùng thằng Ts mang đầy những suy nghĩ rồi bước ra bên ngoài đến với giàn hoa được Phương chăm sóc kỹ lưỡng.
- Ts này tao thấy Phương đi cũng hay, nhưng sao cứ có chút gì đó buồn quá mầy à! – Tôi thở dài nói với thằng TS.
- Ừ cũng coi như tốt, nhưng lớp mình lại mất thêm một thành viên nữa rồi! – Thằng TS cũng nhìn vào giàn hoa.
- Mà nè giờ Phương đi rồi thì thằng Hưng sẽ chuyển sang mục tiêu mới đấy, mầy có tính toán gì không! – Thằng TS bỗng quay sang nói.
- Tao không biết nữa, việc đó tính sau di, tâm trạng bây giờ của tao nó cứ khó chịu sao ấy! – Tôi lại thở dài nói.
- Ừ vậy để sau tính.
Tôi đưa mắt nhìn vào khung cảnh, nơi đây là nơi lần dầu tôi bước chân của mình vào nhà của một người con gái. Mới đó đã một thời gian không đến nhưng mọi thứ vẫn như vậy vẫn thoải mái, vẫn mang theo những mùi hương từ giàn hoa ấy. Tôi bước vào bên trong sân Trinh đã đứng đó đợi bên cạnh là chiếc xe đạp của tôi. Phương vẫn phong cách ăn mặc đầy cuốn hút như mọi ngày, nhưng hôm nay tôi chẳng còn tâm trạng nào để ngắm nhìn nữa.
- Phương này! – Tôi bước đến rồi hỏi.
- Hihi sao vậy T!
- Khi nào thì đi! – Tôi cố gắng mạnh mẻ hòi.
- Sáng chủ nhật tuần này! – Phương đã u buồn hiện hữu trên gương mặt.
- Ừ! – Tôi chỉ biết đáp lại Phương đầy ngắn gọn vì chẳng là gì để níu kéo.
Tôi thầm nghĩ vẫn còn hai ngày nữa để có thể có thêm những kỉ niệm với người bạn sắp xa rời này. Tôi bước ra bên ngoài rồi cùng Trinh hướng theo con đường để về nhà. Trên đường cả hai chẳng nói gì với nhau, chỉ khi đến gần nhà thì Trinh bắt dầu nắm lấy bên hông tôi hỏi.
- Nãy bảo mình chở Phương về có phải xảy ra chuyện gì không!
Quả thật chả thể nào dấu được người con gái đang ngồi sau lưng, tôi mở miệng kể về chuyện của thằng Hưng cho Trinh nghe. Người con gái ấy vẫn im lặng cho tới khi về đến nhà, tôi cũng chả còn tâm trạng nào bởi vì tâm trí bây giờ đang suy nghĩ làm gì trong hai ngày còn lại ấy.
Sáng hôm sau tôi gọi các anh em chiến hữu lại bàn bạc cho chuyến đi chơi đặc biệt để chia tay Phương mà tôi phải vắt óc cả đêm để suy nghĩ.
- Ê có cái quần què gì gọi bọn tao tới vậy! – Thằng Sâm hí hửng hỏi.
- Ngày mai học xong, bọn bây gọi mọi người hết lại nhé, trừ cái đám của cái thằng đang ngồi lé mắt dòm sang kia, ngày mai sẽ đi ra chỗ này hơi xa chút.
- Có vụ gì à! – Thằng Mạnh nhướn nhướn đôi mắt nhìn sang cái thằng vẫn còn đang liếc sang.
- Không có gì đâu, ngày mai cứ đi chơi đi lâu rồi chưa đi, tiện tao thông báo việc này luôn!
Cả bọn gật đầu rồi quay trở về vị trí của mình, những tiết học trôi qua còn tôi lại trở về với tâm trạng nặng nề khi sắp phải chia tay với một người con gái, một người bạn của tập thể lớp. Hôm sau cả bọn đã tập trung đầy đủ các thành phần trong lớp, nhìn bọn nó vẫn nói cười vui vẻ đôi lúc cũng có những lúc bị con Thảo dí đánh thừa sống thiếu chết vì không cho nó về nhà ăn cơm.
- Nào mọi người hôm nay nhất định phải làm phiền tất cả, mọi người có muốn đi không! – Tôi hỏi.
- Có mà đi đâu!
- Hôm nay cả lớp mình sẽ ra Biển Hồ quẩy, mấy đứa kia có nghe không! – Tôi lắc đầu than cho thằng Sâm đang bị con Thảo cho hửi cái nách.
- Có có!
- Vậy tao phân công rồi đó, mỗi người đi chuẩn bị đồ ăn đi hai mươi phút nữa tập trung tại bùng binh trước khách sạn HAGL nhé.
Bọn nó gật đầu rồi bắt tay vào công việc đi mua đồ, tôi cùng với ba người con gái đến vị trí tập trung trước đứng đợi vì hôm nay tôi muốn chỉ là những cô cậu học trò chỉ đơn giản có gì dùng nấy, có bao nhiêu thì hợp tác xã nên không có xe hay là nàng trả tiền cho mấy thứ xa hoa kia. Đạp xe thấy ông nội dưới cái thời tiết se lạnh có chút những giọt mưa phùn phảng phất trong không gian, tôi đưa họ đến bậc thềm ngồi đợi. Chợt nàng kéo cánh tay tôi.
- Anh à, chúng ta vào bên trong kia chút nhé, em muốn tặng cái này cho Phương! – Nàng đưa ánh mắt u buồn nhìn vào tôi.
Tôi nhìn theo hướng tay nàng chỉ vào nhà thờ bên đường làm tôi ngạc nhiên hỏi.
- Em quen biết nhà thờ ấy à!
- Ừ em hay theo cha sứ đi mấy nơi ấy nhiều lần thành ra em quen hết, tiện ở gần đây vậy chúng ta cùng nhau sang đi anh.
Tôi nở nụ cười rồi quay sang hai người con gái kia, nhìn bọn họ vẫn đang nói chuyện vui vẻ nhưng tôi biết bên trong ai cũng đều che dấu sự luyến tiếc gì đó.
- Trinh với Phương theo bọn mình vào nhà thờ bên kia chút nhé.
Cả hai gật đầu rồi cùng tôi và nàng bước sang bên đường để vào nhà thờ mang tên TT.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Teen
- Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ
- Chương 143