Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 141

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chap 141:

Sau khi được nàng hướng dẫn rút thẻ, tôi cầm lấy mà tay nó cứ bấn loạn run lẩy bẩy. Cái thẻ làm tôi cảm tấy nóng toàn thân, không ngờ tôi đang cầm cái thẻ nó nhiều tiền đến vậy.

- Em à thật sự anh có tiền mà, em đưa cho anh vầy anh đâu dám dùng đâu! – Tôi vẫn cố níu kéo mong được nàng nhận lại.

- Hihi anh cầm đi, em còn đây nè hihi! – Nàng móc trong cái túi xách ra một cái thẻ màu đen y chan tôi.

- À anh nè, anh còn nhớ mấy cái xe lúc trước chứ! – Nàng đưa ánh mắt đầy tinh nghịch nhìn vào tôi.

- A ừ nhớ! – Tôi ngơ ngẫn nói.

- Sau này anh đủ tuổi, có bằng lái xe rồi thì tất cả đều là của anh hết!

Lại thêm một câu nói đầy sét đánh, làm tôi như tê dại đứng như một pho tượng tại chỗ. Nàng cười khúc khích rồi kéo cái bức tượng là tôi vào trong xe rồi chạy đi. Về đến nhà nàng tôi vẫn đơ hơn cả cây cơ lết từng bước như thằng vô hồn bước vào.

- Anh ơi tỉnh lại đi chưa gì đã như thế kia rồi sau này anh còn nhiều hơn nữa ấy, mà bây giờ anh tập dần đi là vừa hihi.

- Anh đang ở đâu, tôi là ai và đây là đâu! – Tôi ngáo ngơ nhìn xung quanh.

- Hihi em đói rồi nấu cho em đi aaaa! – Nàng nũng nịu véo vào hông tôi.

Tôi choàng tỉnh sau cú sốc mà nàng mới mang đến, tôi thoáng suy nghĩ.



- Không được T à mầy cứ nhận nhưng đừng bao giờ đυ.ng tới số tiền ấy, không nên, không nên! – Tôi tụng kinh trong bụng.

Bước vào nhà bếp tôi bắt tay vào công việc, nàng lon ton phía sau cười nói, có lúc mở cái hũ tiêu mà nàng nhảy mũi liên tục làm tôi tá hỏa rơi luôn con gà vào bồn nước. Đến nơi mới biết nàng trêu thành ra cả hai đứng đó cười với nhau. Hai con người trong căn bếp đầy những tiếng cười nói vang vọng , không gian đầy màu sắc của cặp đôi yêu nhau. Làm xong thì trên bàn đã đầy đủ những món ăn cho đêm nay. Nhìn người con gái ấy ăn một cách ngon lành, vui vẻ tôi quên luôn cả cơn đói mà ngắm nhìn lấy. No nê căng cả cái bụng cả hai cùng rửa chén, tôi rửa nàng tráng chỉ như vậy thôi cái cảm giác của gia đình hạnh phúc hiện lên trong tâm trí của tôi. Bước lên lầu tôi thả người vào cái ghế sa lông nghe nàng chơi lại bản nhạc Tong hua, khoảng thời gian ấy, tôi như quên hết mọi việc đã sảy ra.

Sáng hôm sau tôi đến lớp, đám cờ hó hôm nay chơi hoành tráng hơn là đang phì phèo điếu thuốc cùng cái đám hàng xóm ghé sang. Nhìn cái điếu thuốc có mỗi một cây mà cả chục cái miệng như con hổ đói đợi tới lượt. Thầm thương cái điếu thuốc, tôi bước về chỗ, đi qua chỗ thằng Hưng và Liên, hai người ấy với ánh mắt đầy sát khí với lạnh băng dành cho tôi. Tôi mặc kệ vì tôi chẳng còn là thằng T ngày xưa nữa, bước qua hai người ấy mà chẳng quan tâm gì. Đến bàn thì nàng đã yên vị chỗ ngồi của mình, Trinh đi theo sau tôi cũng ngồi vào, tôi đưa ánh mắt nhìn lên thì hôm nay Phương cũng đã đi học trở lại, trừ cái lúc trên bệnh viện ra thì Phương chẳng còn cười nói như trước nữa. Hôm nay có một tiết kiểm tra Địa, tôi thoải mái cắm đầu vào làm, chém gió về tình hình phát triển TP Hồ Chí Minh ra sao, dân cư đông đúc sẽ ảnh hưởng và có lợi như thế nào. Đối với tôi mấy cái đó chém gió dễ còn hơn ăn cơm ấy. Sau một hồi tôi cũng đã làm xong bài và nộp lên cho giáo viên. Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi, tôi được thằng Nhân gọi xuống văn phòng để nghe thông báo chiều nay sẽ đá bóng với trường khác, nhưng tôi lại không muốn tham gia nữa chỉ muốn giành thời gian bên nàng thật nhiều hơn nên xin thầy rút khỏi. Bước lên lớp tôi tá hỏa khi thấy thằng Long đang loay hoay chỗ của thằng Hưng khi nó không ở trong lớp lúc này.

- Ê mầy định làm gì thế!

- Hề hề cho nó ngứa xíu ấy mà.

Tôi nhìn vào tay nó đang cầm rất cẩn thận mấy cây mắt mèo mà tri trét. Bên cạnh chỗ thằng Hưng, Liên khẽ nhíu mày nhưng vẫn thản nhiên như không quan tâm. Làm việc ác nhân xong nó ném cái mắt mèo qua bên cửa sổ rồi cả đám chạy về chỗ giả bộ như không có chuyện gì. Cả lớp trố mắt quan sát khi thằng Hưng vẫn ngang nhiên xỏ tay vào túi bước vào cùng cái đám phản bội đã được nó mua chuộc. Nó ngồi xuống lại quay sang niềm nở nói cười với Liên, nhưng Liên chả mảy may quan tâm tới. Đang nói chuyện vui vẻ nó cứ đưa tay gãi ngứa, gãi luôn lên mặt, có mỗi cái định gãi vào chỗ ấy thì nó cắn răng nhịn đứng bật lên.

- Con mợ đứa nào làm, mợ có giỏi bước ra đây cho tao, đừng để tao bắt được tao cho không còn thấy ông bà già luôn! – Nó tức giận quát hết công suất.

Cả lớp hùa theo cho nó những tràng cười hả hê, Thằng Hưng bực bội đi ra bên ngoài vẫn không quên đưa tay gãi lấy gãi để. Một lúc sau bảo vệ đi lên cùng với nó.

- Lớp trưởng theo tôi xuống văn phòng!

Tôi giật mình đứng dậy.

- Ê mầy sao không đó! – Thằng Long ái ngại nói nhỏ với tôi.

- Không sao đâu để tao! – Tôi nở nụ cười nham hiểm.

Bước xuống văn phòng, ở đây đã có thầy Thắng và mấy cô giáo viên bộ môn.



- Ơ T sao lại xuống đây, có chuyện gì à! – Thầy Thắng ngơ ngác hỏi.

- Vâng lớp em ấy có người bôi mắt mèo nên mời em ấy xuống viết tường trình sự việc! – Bác bảo vệ nói.

Các giáo viên khác khẽ lắc đầu rồi bước ra bên ngoài, thầy Thắng bước đến bên cạnh tôi.

- Thầy nghĩ em cứ nói sự thật đi, thầy tin ở em.

Đợi thầy bước ra bên ngoài, tôi ngồi xuống cầm lấy bút bắt đầu viết. Viết xong tôi đưa cho thấy phó hiệu trưởng đã ngồi ở đó, rồi thầy đọc to.

- Ngày tháng năm….. Em tên NĐT, sáng nay em mới từ dưới bước vào lớp sau những giờ phút giải lao với các thầy cô đoàn, bên ngoài có bầu trời đầy mát mẻ, đôi chút sảng khoái tâm hồn tự tại hòa vào không gian của học sinh. Vào lớp em thấy các bạn học sinh rất chăm chú vào bài học tiếp theo, chẳng ai hay biết gì mắt mèo cả, em chỉ biết bạn Long với bạn Mạnh cũng bị ngứa nhưng đã kịp rửa bằng nước nóng nên cũng đỡ hơn nhiều, em là lớp trưởng rất lo lắng cho các bạn của em, đến khi Hưng cũng bị ngứa thì em vô cùng sợ hãi, vì sao, vì em sợ có ai đó đã chơi xấu, đã giăng bẫy cho các thành viên của lớp em, mong nhà trường có thể điều tra để trả lại cho các bạn ấy trong sạch và an toàn khi còn đi học ạ…

- Những thứ trong này em viết đều là thật hả! – Thầy nhìn lên tôi.

- Dạ em chắc chắn ạ, thầy có thể lên xem hai bạn ấy cũng đang ngứa đó thầy!

- Ừ thôi em lên đi!

Tôi mỉm cười nhẹ rồi ung dung đi lên trên, theo sau là bác bảo vệ để lên kiểm chứng với tìm mắt mèo. Tôi thì chắc chắn là hai đứa nó đã phi tang rồi, còn việc có làm kỹ thế nào thì mắt mèo vẫn sẽ bám vào hai đứa nó. Bước đến lớp thì thấy hai đứa nó cũng đã gãi lấy gãi để, thể là bác bảo vệ cũng nhìn sơ qua rồi lọ mọ đi tìm nhưng không thấy rồi bước ra bên ngoài lớp. Thằng Hưng đã xin nghỉ để về giải quyết cái ngứa ấy, tôi kéo bọn nó lại một góc nói nhỏ tình hình rồi cả đám bụm miệng cười như được mùa. Đang vui vẻ với bọn nó, thì tin nhắn của thằng Thành tới.

- T bọn thằng Hưng chút nữa sẽ nhắm tới con bé Phương đấy chuẩn bị đi, sau giờ ra về đoạn lòng chảo.

Tôi đọc tin nhắn xong khẽ nở nụ cười, vì lần này tôi sẽ cho bọn nó biết thế nào là mùi vị của sự thất bại, đã có gan động tới bạn tôi thì sẽ biết hậu quả như thế nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »