Chap 138:
Tôi lầm lũi từng bước đến cái ghế rồi ngồi xuống, cả thân thể tôi mệt nhoài, nhưng bên trong nó cứ như cả một tảng đá, có khi là cả một ngọn núi đang đè lấy.
- T này anh biết em với Mi có chút chuyện gì đó hiểu lầm, nhưng em tin Mi chứ.
- Dạ em tin cô ấy! – Tôi thở dài nhìn vào cái đèn của phòng cấp cứu vẫn chưa tắt.
- Em nhìn Mi nó vậy thôi, nhưng nó là người con gái kiên cường, những sự việc xảy ra nó đều nhìn thấy rõ ràng, em đừng vì chút nóng vội mà nghĩ sai về em gái anh, em hiểu chứ.
- Dạ em sai rồi anh ạ, em thực sự sai rồi anh! – Tôi ôm lấy gương mặt khóc cho bản thân mình.
- Em này cuộc đời ngắn ngủi, con người biết trước cái chết đến với mình, em sẽ nghĩ sao.
- Cái này… em! – Tôi không biết trả lời câu hỏi của anh ấy.
- Đó chính là tận hưởng niềm vui, kiếm lấy cho mình những khoảnh khắc đẹp nhất đời người, hoàn thành ước nguyện của bản thân mình, chỉ như vậy thôi con người có thể buông tay đi sang thế giới bên kia rồi.
Anh ấy nhìn vào khoảng không, ánh mắt xa xăm đầy u buồn, đau đớn, những giọt lệ rơi trên gương mặt, tôi biết một khi người con trai đã khóc nó là một nỗi đau đớn vượt qua cả sự kìm nến bên trong lòng.
- Em trai à, hãy đối xử với nó tốt hơn nhé! – Anh ấy đưa ánh mắt nhìn vào tôi.
- Dạ vâng em sẽ làm tất cả!
Ánh đèn từ phòng cấp cứu tắt đi, âm thành từ cánh cửa bật mở như xóa tan đi không gian đầy nặng nề đã bao trùm lấy những con người đang ngồi nơi đây, tôi đứng dậy chạy ngay tới nắm lấy cánh tay của bác sĩ.
- Chú ơi, cho cháu hỏi người bên trong sao rồi! – Tôi hỏi thật nhanh nhất có thể.
Ánh mắt của bác sĩ khẽ nhíu mày rồi nhìn xung quanh một lượt.
- Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân.
- Là em thưa bác sĩ! –Anh ấy tiến lên phía trước.
- Mời cậu đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói riêng.
- Dạ bác sĩ cho cháu biết cô ấy sao rồi! – Tôi vẫn níu lấy tay bác sĩ.
- Đã không sao rồi, do sức khỏe yếu nên nhiễm lạnh cậu cứ yên tâm.
Nói xong bác sĩ ấy đi thật nhanh cùng với anh ấy, tôi đứng tại chỗ thở dài, cái cảm giác đè nặng như đã tan biến đi hết. Cánh cửa lại mở toang lần nữa, nàng nằm trên giường đôi mắt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt vẫn tái nhợt, tôi vội vàng lao tới bên cạnh và bước đi thật nhanh cùng với các y tá đang đưa nàng tới phòng hồi sức. Đằng sau, một người khẽ lấy điện thoại ra.
- Alo cô ấy không sao, tiểu thư yên tâm!
Tiếng cúp máy vang lên trong không gian yên tĩnh của màn đêm nơi bệnh viện, người ấy lắc đầu rồi bước chân rời khỏi bệnh viện.
Trong không gian đầy mùi thuốc sát trùng, đây là lần thứ ba tôi lại có mặt ở nơi này, nhưng không phải tôi nằm trên đó mà lại là nàng, người con gái tôi rất yêu. Nhìn gương mặt xanh xao, đôi môi nhợt nhạt đi, tôi đã hiểu được cái cảm giác của một người phải chờ đợi, phải chứng kiến cảnh người mình yêu thương đang nằm bất động. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh buốt ấy ôm vào bên trong l*иg ngực, nơi con tim đang đau nhói từng cơn quặn thắc.
- Anh xin lỗi em, anh là thằng khốn nạn, anh đã không nghe lời em với Trinh, anh sẽ không qua lại với cô ta nữa, em có thể tỉnh lại không, cho anh cơ hội làm lại từ đầu được không em.
Nước mắt tôi lại rơi, đã lâu nước mắt ấy đã không hiện diện trên gương mặt của tôi bấy lâu nay.
- A .. nh … anh à… anh không có lỗi gì đâu! – Âm thanh từ người con gái ấy như xé toang con tim tôi.
- Em, em tỉnh rồi à, lỗi của anh là lỗi của anh em à, em không sao là anh vui lắm rồi, rất vui là đằng khác! – Tôi nắm chặt lấy bàn tay ấy.
- Hihi anh đừng buồn nữa, thật ra sức khỏe em không tốt lại dầm mưa nên như vậy thôi, anh không được tự trách bản thân mình nữa.
- Ừ em nói gì anh đều nghe, anh không trách nữa, em có mệt lắm không, có muốn uống nước không! – Tôi cố nở nụ cười với nàng.
- Hihi có anh bên cạnh là em vui rồi, em buồn ngủ cho em ngủ chút nha.
- Ừ ngủ đi, có anh bên cạnh em rồi yên tâm ngủ ngoan nhé.
Nàng khẽ nở nụ cười rồi chìm vào giấc ngủ thật ngon lành, tôi cũng vậy cầm lấy bàn tay ấy rồi chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt nhoài.
Trong văn phòng bác sĩ.
- Cậu là người nhà con bé, cậu phải biết sức khỏe đã không còn tốt nữa, nói đúng hơn là càng ngày càng kém đi, tại sao lại để nó nhiễm lạnh vậy hả có biết nó rất ảnh hưởng lắm không! – Bác ấy hậm hực ngồi xuống.
- Dạ cháu xin lỗi lần sau sẽ không có như vậy nữa đâu ạ.
- Đừng nói những câu ấy nữa tôi nghe nhiều lần lắm rồi, con bé là bệnh nhân của tôi, sức khỏe của nó càng xấu thì đạo đức của tôi lại không cho phép, cậu hiểu không.
- Dạ cháu biết ạ, cảm ơn bác sĩ.
- Được rồi, tôi vào vấn đề chính, cậu thanh niên hồi nãy là gì với con bé.
- Dạ là bạn trai của em gái cháu ạ.
- Tôi không biết có phải từ cậu ta hay không, nhưng con bé có lẻ nhờ đó mà sức khỏe đang có xu hướng chống chọi được, nếu như trước đây thì bây giờ con bé đã không có cơ hội đi học như bây giờ nữa, nhưng cũng chính vì đó mà hiện tại thời gian của con bé lại mất đi thêm một năm nữa rồi.
Không gian bên trong căn phòng ấy nặng nề, chỉ còn lại những tiếng thở dài, người con trai ấy đau đớn, ánh mắt đã đỏ hoe đi.
- Dạ cảm ơn bác sĩ đã cho cháu biết, mong bác giữ chuyện này đừng cho cậu ấy biết, cậu ta vẫn chưa đủ tinh thần để đón nhận.
Bên ngoài âm thanh của những cơn mưa vẫn xối xả trút lên thành phố, cơn bão mang theo cơn mưa không dứt, bên trong căn phòng ấy, tôi mở mắt sau giấc ngủ bị ngắt do tiếng sấm vang lên bên ngoài cùng giấc mơ đầy ác mộng lại hiện về. Tôi vội vàng nhìn vào người con gái ấy, nàng vẫn ngủ say với giấc ngủ, gương mặt ấy đã không còn tái nhợt nữa. Tôi thở dài rồi đứng dậy bước đến bên cửa sổ đưa ánh mắt nhìn vào màn đêm đang trắng xóa bởi cơn mưa tầm tã, cơn mưa như muốn cuốn đi hết tất cả mọi thứ của thành phố, tiếng gió lùa qua khung của sổ phát lên những âm thanh đầy rùng rợn. Tôi thở dài rồi kéo tấm rèm che đi ánh sáng từ bên ngoài rồi bước đến đầu giường ngồi xuống, từ từ đưa tay kéo đầu nàng vào bên trong l*иg ngực.
- Em à có phải sóng gió sắp đến không, em cứ yên tâm ngủ ngon hãy để người con trai là anh đây che chở cho em nhé. Ngủ ngon.
Tôi mỉm cười nhìn nàng rúc đầu vào bên trong lòng, tôi cảm thấy thật vui thật hạnh phúc biết bao, chỉ cần em luôn bên cạnh tôi sẽ làm tất cả, chỉ có điều may mắn đã không đến với tôi, nó như một mà mây màu đen trên bầu trời đêm, sẽ chẳng ai biết nó đến khi nào.