Chap 133:
Sáng hôm sau tôi vẫn đến trường bình thường như bao ngày khác. Thẳng Hưng với vẻ mặt bất cần đời, hai tay xỏ túi bước vào lớp, mấy đứa bạn tôi càng nhìn càng chẳng ưa nổi nó. Tiếng trống trường vang lên, tiếng bước chân cô chủ nhiệm vẫn như mọi ngày từ từ bước vào.
- Em T xuống văn phòng nhà trường có việc gấp!
Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm nay sẽ xảy ra tôi đứng dậy thì cánh tay đã giữ lại.
- T này có chuyện gì vậy! – Trinh lo lắng hỏi.
- À không có việc gì đâu, chắc chỉ là xuống họp để xem ngày nào thi đấu bóng đá ấy mà!
Trinh từ từ buông tay ra nhưng vẫn nhìn vào tôi, Liên ngồi bên cạnh ánh mắt bây giờ đã chuyển sang lạnh tựa như băng giá, nhìn vào khoảng không gian bên ngoài. Tôi lầm lũi bước xuống dưới văn phòng, bên trong đã có các ban giám hiệu cùng với hai anh công an đang ngồi nghiêm túc nhìn vào tôi.
- Em là NĐT phải không! – Thầy hiệu trưởng hỏi.
- Dạ thưa thầy phải ạ.
- Em ngồi xuống đây đi, các đồng chí công an muốn hỏi cháu mấy việc.
Tôi lần mò tới ghế rồi ngồi xuống, đây là lần đầu tiên trong đời tôi phải đối mặt với công an, cảm giác có chút sợ hãi, lo lắng xuất hiện bên trong.
- Chào em.
- Dạ em chào anh.
- Anh có mấy việc muốn hỏi em, hôm em gặp bạn PTH tại phía sau trường phải không.
- Dạ phải ạ, nhưng!
- Em cứ trả lời có hay không thôi, bây giờ cho hỏi em có quen biết như thế nào với bạn ấy.
- Dạ hôm ấy là lần đầu em gặp thôi anh.
- Vậy tại sao mấy người nhân chứng kia lại nói em có qua lại thân mật với bạn ấy.
- Thưa anh không phải như anh nghĩ đâu ạ, cái đó em thật sự chỉ gặp lần đầu thôi.
- Vậy em kể chi tiết sự việc xảy ra hôm đó cho anh nghe đi.
- Dạ là như vầy…! – Tôi kể hết những gì mà tôi biết vào cái ngày hôm ấy.
- Em có bằng chứng chứng minh em đã bị người khác lừa tới đó chứ.
- Dạ đây ạ!
Tôi đưa ra tờ giấy phao cứu sinh mà thầm cảm ơn thằng TS đã đưa cho tôi, niềm vui hiện lên khi bây giờ tờ giấy ấy đã nằm gọn trong tay của anh công an, nhưng nào ngờ.
- Bây giờ cho anh hỏi, tờ giấy này có ai làm chứng là lúc đó em đã đọc nó và chạy tới nơi của cô gái kia không.
Vừa nghe xong thì mọi thứ bên trong tôi như vụn vỡ, bởi vì lúc đó thì có ai biết là tôi đã cầm tờ giấy đó và tới sau trường chứ, chưa kể là vụ Liên đã lấy nó ở đâu và bằng cách nào. Tôi bắt đầu lo lắng mồ hôi nhễ nhại túa ra, áp lực bắt đầu đè lên đôi vai làm tôi cảm thấy bản thân đã chẳng còn gì để nói nữa rồi, tang chứng thì bị phũ phàng, nhân chứng là con nhỏ Hoa cứ một mực nói là tôi quen biết, chẳng có ai làm chứng cho bản thân mình, tôi bất lực buông tay đành chịu chấp nhận số phận vậy.
- Dạ có em làm chứng cho bạn T ạ!
- Vậy mời em vào đây nói rõ hơn được không! – Anh công an đưa tay mời ngồi.
Liên từ từ bước vào văn phòng, tôi đưa ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn vào.
- Dạ hôm đó em có mặt tại sau trường, lúc đó cũng có hai đứa bạn của Hoa cũng có mặt cùng, em cũng nghe thấy mấy câu như vậy. Lúc T chuẩn bị rời đi thì em vô tình thấy bạn nữ đó đã đưa tay vô trong cặp lén lút lấy một mẫu giấy ra. Anh có thể cho em hỏi bạn Hoa được không! – Liên với ánh mắt điềm tỉnh nói.
- Được em có thể hỏi!
- Bạn Hoa cho mình hỏi hôm đó bạn có thấy mình tới chỗ bạn nữ đó có giật lấy một tờ giấy trên tay phải không.
- Ơ ừ thì có, mình cứ nghĩ là tờ giấy bình thường thôi.
- Bạn xem có phải giống không! – Liên đi tới chỗ tôi cầm lấy tờ giấy đưa ra cho Hoa, đằng sau tờ giấy có một bông hoa in bị lỗi nhòe.
- Ừ phải giống, hôm ấy cũng có thấy tờ giấy in bông hoa bị nhòe đi.
- Vậy là đã xong, các anh đã hiểu ra vấn đề chưa, đây là có người cố ý gài để nhằm bôi xấu danh dự của T.
- Vâng cảm ơn em đã phối hợp điều tra, bây giờ mời em đưa tờ giấy ấy cho chúng tôi thu giữ.
Liên đưa tờ giấy cho anh công an, rồi hai người họ bước ra bên ngoài. Tôi thở phào nhẹ nhõm coi như toàn bộ tội danh đã được Liên giải vây hết, tôi ngã người dựa hẳn vào ghế.
- Cảm ơn em, không có em chắc anh chịu trận rồi!
- Không cần cảm ơn đâu, em chỉ muốn nhắc nhở anh lần nữa, đừng có làm gì đυ.ng tới thằng Hưng, nó nguy hiểm hơn anh nghĩ đấy, đây chỉ là nhẹ nhàng thôi đó.
- Ừ anh biết rồi!
Thật sự trong thâm tâm tôi bây giờ vừa muốn tống khứ nó đi thật nhanh, một phần đã dấy lên nỗi sợ mà chính thằng Hưng đã bày ra kế này thiếu chút nữa là tôi đã lãnh trọn, chưa kể theo lời Liên thì đây chỉ còn là nhẹ, nếu nặng hơn thì như thế nào. Tôi lắc đầu lê từng bước lên bậc thang với bao suy nghĩ. Đến cửa lớp tôi dám khẳng định quyết tâm thật sự của mình đó chính là phải loại bỏ nó càng sớm càng tốt bởi vì tôi đã có mặt sau lưng nó và nghe được câu nói.
- Thằng đó sắp tù mọt gông rồi, người đẹp như em phải bên cạnh anh chứ nhỉ, thằng đó nghèo đâu xứng với em, em có nghe anh nói không, không nghe tao tát chết mầy giờ! – Nó hằm he giờ cái tay lên định tát nàng, bởi vì nàng chẳng quan tâm tới những câu nói của nó làm cho nó tức điên lên.
Tôi bắt lấy cái tay của nó, rồi dùng cơn tức, cơn hận bên trong buông ra.
- Tao nhắc lại, mầy chỉ cần chạm một ngón tay chó má của mầy lên người bạn gái tao, tao sẽ cho mầy biết thế nào là đau đớn, thằng chó.
- Buông tao ra mầy dám! – Nó giật mạnh tay nhưng vẫn không thoát được.
- Tao chỉ nói một lần thôi!.
Tôi dùng hết sức đấm thật mạnh xuống mặt bàn, bàn tay bắt đầu chảy máu khá nhiều chỗ, nhưng tôi không còn biết đau là gì khi cơn hận thù đã vây lấy. Đám bạn của tôi cũng đứng bên cạnh, toàn bộ ánh mắt của mối thù lúc trước bây giờ đều đặt hết lên người thằng Hưng. Tôi buông tay nó ra rồi cầm lấy tay nàng kéo xuống vị trí của tôi. Lúc đấy tôi đã thật sự quyết tâm phải nhổ cái gai khó nhai ấy ra khỏi, chỉ cần nhổ nó tôi mới có thể tiếp tục với niềm hạnh phúc của riêng mình. Mặc cho cơn đau rát từ bàn tay đang được nàng với Trinh chăm sóc, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào thằng Hưng cho đến lúc tiếng trống tiết học tiếp theo vang lên, tôi giữ thật chặt nàng ở lại đợi môn tiếp theo môn của cô chủ nhiệm.
- Thưa cô cho em chuyển chỗ lên bạn Hưng để bạn Mi xuống đây đi ạ! – Liên đã nhanh chóng đứng dậy trước khi tôi đứng.
- Tại sao vậy em! – Cô Loan nói.
- Dạ thưa cô tại bọn em từng học cùng trường nên có cũng có chút am hiểu bài vở của nhau, tiện cho việc học hơn, với lại để hai cán sự của lớp gần nhau dễ phân chia, thảo luận cho việc học tập cũng như các hoạt động của lớp được tốt hơn! – Liên giảng giải một tràng.
- Được rồi cô đồng ý!
Tôi ngỡ ngàng trước hành động của Liên, tại sao cả ngày hôm nay lại giúp tôi, lại có thể giúp tôi giải quyết cái vấn đề về thằng Hưng ngồi cạnh nàng. Hai người con gái bên cạnh tôi cũng ngạc nhiên nhìn vào Liên, nhưng mọi thứ lúc ấy chỉ là cơn bão lại sắp tới và cuộc chiến với thằng Hưng cùng toàn thể hai bên chính thức bắt đầu.