Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 130

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chap 130:

Vừa nghe tiếng la của Liên tôi lăn người ngay sang một bên thì cùng lúc chiếc lọ hoa rơi thẳng vào vị trí ấy.

- Xoảng….!

- Người đâu lôi hắn ta ném ngay ra ngoài cho tôi! – Liên nói xong chạy tới chắn ngay trước mặt tôi.

Ngay lập tức sau tiếng gọi của Liên, hai anh bảo vệ đã trực sẵn nãy giờ lao vào cầm lấy hai tay của thanh niên ấykéo ra bên ngoài.

- Con mợ mầy, con khốn nạn rồi chúng mầy sẽ không được yên ổn đâu!

Tiếng la từ ông anh họ dần mất hút theo hai người bảo vệ.

- Sao không anh! – Liên đỡ tôi đứng dậy.

- Không sao mà khi không anh họ của em tự dưng nổi điên thế.

- Anh ta chẳng còn là anh họ gì của em nữa, công ty anh ta làm ăn thua lỗ giờ chạy đến kêu em đưa tiền để giúp đỡ.

- Em không đưa à!

- Ừ với loại người đó đưa được một lần thì cũng có lần sau nữa thôi, mà chuyện này anh đừng xen vào nguy hiểm lắm.

- Thôi qua nhà mình dùng cơm nhé, hôm nay mình làm đó!

- Vậy em qua sau nhé!

Tôi gật đầu rồi bước ra bên ngoài, ngoái đầu nhìn lại những mãnh vỡ đang được mấy người giúp việc dọn dẹp mà tôi lại lắc đầu, cũng may nãy có Liên kêu chứ ăn nguyên cái đấy vô đầu thì còn gì là người nữa hề hề. Về đến nhà, mọi người vẫn nói chuyện với nhau vui vẻ, tôi đến bên cạnh Trinh nói nhỏ.

- Nãy mình sang bên kia mời Liên sang, hôm nay để cô ấy bên đó một mình thì cũng có chút buồn hề hề! – Tôi gãi đầu cười.

Trinh không nói gì chỉ im lặng, chỉ khẽ lườm tôi rồi lại cười nói với bố mẹ. Liên đã sang bên nhà tôi, mọi người bắt đầu bữa cơm đầy vui vẻ, không có cãi vã giữa hai người con gái ấy cảm giác thật thoải mái yên bình. Đến 8h tối, tôi chào mọi người rồi chạy thẳng tới nhà của nàng, hôm nay tôi quyết định dành trọn cả thời gian cuối ngày này cho người con gái ấy. Tiếng chuông cùng với tiếng mở cửa từ cánh cổng, nàng hí hửng bước ra bên ngoài.



- Hihi anh đến chơi à!

- Không, em vào thay đồ rồi đi với anh chút nhé.

- Ừ vậy đợi em chút!

Công nhận mỗi lần đợi mấy người con gái là y như rằng có thể mọc cả bộ rễ trên cái xe luôn. Nhưng thành quả của việc chờ đợi là được ngắm nàng từ bên trong cổng bước ra, nhìn cách ăn mặc của nàng thật duyên dáng, quyến rũ cực kỳ cùng chút gì đó của trang điểm mang đến, đôi môi mềm mại được trang điểm thêm chút màu đỏ hồng nhạt, mái tóc mềm mại như tơ lụa cùng chiếc nơ xinh xắn trên đỉnh đầu, bộ đầm quý phái được cách điệu cùng với màu sắc nhẹ nhàng. Tôi mê mẫn ngắm nhìn mà quên luôn cả cái công việc là đưa nàng đi chơi.

- Anh ơi, anh ơi, đi được chưa sao cứ như cái tượng trọng nhà em vậy hihi!

- À ừ ờ đi… đi thôi! – Tôi chột dạ lắp ba lắp bắp.

Chở nàng trên con phố có chút se lạnh về đêm, con đường tuy ít xe cộ qua lại nhưng những ánh đèn từ đèn led được trang trí trên những cột đèn đường, những cổng chào, những hàng cây làm cho mọi khung cảnh trở nên lung linh huyền ảo. Đến quãng trường vẫn còn đang thi công nhưng cũng đã dỡ bỏ một số hàng rào chắn để lộ ra khoảng sân đã được xây dựng như sân ở lăng Bác Hồ ngoài Hà Nội. Tôi nắm lấy tay nàng cùng dạo bước trên những lát gạch được lắp đặt xắp xếp cẩn thận. Cái không khí đặc trưng se lạnh phả vào hai con người ấy, nhưng cái nắm tay đơn giản thôi nhưng nó mang lại ấm áp nơi con tim. Đi một lúc tôi đưa nàng sang bên đường đang có nhưng quán xá bên vỉa hè. Đưa nàng vào một quán cà phê thoáng mát có thể nhìn ngắm toàn bộ bên trong.

- Em gọi nước trước đi nhé, để anh chạy ra kia mua ít đồ.

- Mua gì vậy anh! – Nàng ngẩn ngơ đưa ánh mắt đầy hấp dẫn nhìn vào tôi./

- Hề hề ngồi đây thưởng thức cà phê thì tất nhiên phải có mấy món đó, đợi anh chút nha.

Tôi nói xong rồi đứng dậy chạy thẳng ra chỗ cũ.

- Cô ơi cho cháu bốn củ khoai lang nướng, hai bắp nướng nhé cô.

Trong lúc đứng đợi cô ấy nướng lại cho ấm nóng, tôi đứng huýt sáo, ngắm đường, ngắm xe cô, rồi lại quay sang nhìn vào người con gái ấy đang ngồi đung đưa đôi chân vào không trung, ánh mắt hồn nhiên nhìn vào bên trong quãng trường, mái tóc khẽ tung bay theo từng cơn gió, tôi cảm thấy những giây phút như thế này thật hạnh phúc biết bao, đôi lúc tôi lại thầm mơ về một ngôi nhà, cùng nàng vui đùa bên những đứa con, tôi lại nở nụ cười. Nhận lấy món ăn từ cô, tôi thanh toán tiền xong rồi vi vui chạy đến bàn.

- Anh về rồi đây, tèn ten tén ten! – Tôi đưa đồ ăn đang nghi ngút khói.

- Hihi cho em xin nhé, cảm ơn hihi!

- Cảm ơn gì ăn đi ngon lắm đó, anh thích ăn ở đây lắm!

- Ừ em cũng vậy ngồi đây nhâm nhi ly cà phê, thưởng thức món khoai lang nướng ngọt lịm nóng hổi, đặc biệt hôm nay có anh nữa hihi!



- Hì, em muốn là anh dẫn em đi thôi mà, có anh đây hề hề!

- Ngốc, ăn đi kìa anh không nguội.

Chúng tôi cùng nhau thưởng thức bữa ăn ấy đơn giản vui vẻ, có thể tận hưởng được không gian thoáng mát và đặc biệt là nụ cười của nàng làm tôi ăn luôn cả cái ngón tay mình luôn hề hề. Thưởng thức xong bầu không khí tuyệt vời ấy. tôi đưa nàng đến với đường PH, ở đây có khá nhiều quán ăn vặt, con đường với những quán xá đã tấp ngập các thanh niên trẻ trung. Từ đằng xa tôi đã ngửi thấy mùi hương đặc trưng đó là cực kỳ thum thủm.

- Anh ơi sao có mùi gì thúi quá vậy anh! – Nàng ngồi sau xe lấy tay bịt mũi lại.

- Hề hề chút nữa sẽ ăn món đó đấy! – Tôi nở nụ cười nham hiểm.

- Không ăn đâu, thối hoắc vậy ai dám ăn, không ăn aaaaa!

Tôi mặc kệ nàng đang ra sức véo vào hông, xe đạp dừng lại một quán bên vỉa hè ở đây cũng đã nhi nhít, đông đúc người đang thưởng thức cái món xa tít tắp cũng có thể ngửi thấy. Bước lại cái bàn nhỏ nhắn xinh xinh tôi đưa tay lên gọi.

- Cô ơi cho cháu hai tô bún cua thúi đi ạ, nhiều măng với nước xíu nha cô.

Tôi gọi xong quay sang nhìn nàng vẫn đang lấy tay bịt cái lỗ mũi đầy xinh xắn ấy.

- Hề hề em yên tâm chút nữa có khi em đòi ăn luôn đấy khà khà! – Tôi cười khoái trá.

- Hứ chút nữa mà không ngon em giận luôn đấy!

Đợi một lúc tại quán khá đông, hai tô được yên vị trên bàn, bên trong là lớp nước lèo đặc trưng của món ăn nó có màu đen, bên trên lớp bún là những miếng phồng tôm, măng, trứng… cùng một dĩa rau to chà bá. Tôi thò tay sang tô của nàng rồi cho thêm chút chanh, ớt, mấy miếng nem chua cùng với rau sống trộn lên rồi đẩy sang nàng.

- Hì hì bỏ tay ra đi chịu thúi chút xíu, ăn vào nghiện luôn đó hề hề.

Nàng khẽ nhăn mặt chun môi lên làm tôi lại phê như phê thuốc luôn. Nàng từ từ đưa đũa đầu tiên lên thì ánh mắt đã vui vẻ trở lại rồi hấp háy nhìn vào tôi.

- Anh ơi nó ngon quá đi à.

- Tất nhiên anh mà!

Nhìn nàng ăn vô tư, ăn một cách hồn nhiên, tôi lại càng thêm yêu nàng hơn, chỉ cần đơn giản với nhau vậy thôi là tôi đã thấy hạnh phúc đầy mãn nguyện với những gì mình đang có.
« Chương TrướcChương Tiếp »